Lăng Lạc Nhân nhanh chóng cùng tiểu Hỉ ngồi vào xe ngựa. Không phải tức
giận hay oán trách, mà hiện tại mí mắt của nàng nặng trĩu, thực sự chóng chọi đến lúc này đã là lợi hại lắm rồi. Quay mặt vào trong vách, không
chút ý tứ, đánh một giấc rồi tính sao.
Đến khi Hàn Lãnh Thiên cúi người bước vào, thấy Lăng Lạc Nhân không chút quan tâm mình, thì cứ
nghĩ nàng rất để ý chuyện kia. Nhất thời im lặng ngồi một bên nhìn, tay
cầm quạt thổi nhẹ gió cho nàng. Cũng tại đại tẩu lắm mồm lắm miệng kia
khiến thê tử hắn lạnh nhạt như vậy. Nhưng nghĩ cho cùng, chuyện này
trước sau gì cũng bị bại lộ, vì giấy có gói được lửa bao giờ?
Tiểu Hi nép vào một góc nhỏ liếc nhìn tình cảnh trước mắt. Tuy nói nhị vương gia vô cùng tinh thông thống lĩnh vạn quân, đối với địch thì hiểu rõ
như lòng bàn tay, ấy vậy mà với tiểu thư của nàng lại chẳng nhìn ra mọi
vấn đề.
Xem đi, có ai tức giận mà đến nỗi ngủ ngon lành vậy
không? Cũng chỉ có vương gia mới nghĩ vương phi đang tức giận đành ngồi
im thổi gió mà chờ đợi. Nhìn đến đây, tiểu Hỉ lại một hồi ấm ức. Chủ như thế nào tớ liền y như vậy. Cái tên Tần Diễn kia, nhìn cũng chẳng sai
biệt lắm. Bởi vì nhiều lần chạm mặt, nàng liền yêu thích hắn, mà hắn xem ra cũng có tình ý, chỉ là không thể dùng cách bình thường để thổ lộ,
làm tiểu Hỉ một trận tức tối vô cùng.
Ví như muốn tặng trâm cài
cho nàng, mà chẳng biết do hồi hộp hay khẩn trương bóp nát luôn, thành
thử tặng cho nàng chỉ là nắm ngọc vỡ. Lại như muốn cùng nàng nói chuyện, trên trời dưới đất gì cũng nói được, nhưng từ đầu tới cuối chẳng liên
quan đến nàng một chữ. Có phải chủ tớ hai người này đối với nữ nhân
thương yêu cứ như một người ngốc?
Thở dài trong lòng, nàng thực
sự hiểu, để đến được với mình thương đã khó, lại còn khó hơn để cùng
nhau bước hết quãng đường đời. Một nha hoàn cùng vị đại tướng quân có
bao nhiêu cân xứng đây?
Xe ngựa phút chốc chạy xa, cùng đoàn
người Tề Vũ Phong lướt qua! Hàn Lãnh Thiên vẫn không chút chú ý, chỉ mãi thổi gió cùng lo lắng nhìn bóng lưng thê tử, mọi chuyện khác vẫn không
quan tâm lắm.
*
*
*
“ Phong, chỗ này là chỗ
nào? Sao to lớn đến vậy?” Nhìn cổng thành xa xa phía trước. Đôi con
ngươi trong suốt Tố Đình thản nhiên nhìn, mày liễu giương nhẹ, ánh mắt
liếc Tề Vũ Phong tò mò hỏi. Nếu Hàn Lãnh Thiên ở đây, không ngại đưa
ngón cái về phía nàng, sư muội của hắn rất biết cách lừa người, còn lừa
đến người ta cam tâm tình nguyện để nàng lừa.
“Đây là hoàng cung
Nam Việt, nàng không biết?” Tề Vũ Phong khó hiểu hỏi. Con dân Nam quốc
mà không biết chỗ này sao? Nếu là kẻ khác hắn không ngại đem nghi ngờ ra lí giải. Nhưng đối với nữ tử trong lòng thì một chút nghi kị cũng chẳng có.
“ Ta chưa từng đến đây chơi” Ánh mắt Tố Đình vô cùng trong
sáng nói như thể là dĩ nhiên. Quả thật là nàng từ nhỏ ở trên núi, vừa
xuống đã trốn vào Đình quán, do Hàn Lãnh Thiên mở cho nàng, để thu thập
tin tức. Hai năm qua, ngoài những lúc đàn hát ca múa, số lần ra ngoài
cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đến hoàng cung là không thể!
“
Nhưng Phong, chàng đến đây làm gì?” Chưa kịp để Tề Vũ Phong nêu ra ý
kiến thắc mắc, Tố Đình liền hỏi tiếp. Sau lần tự mình chạy đến Đông Hồ
chứng thực Tề Vũ Phong là người nàng gặp trong giấc mộng, thì thân thế
hắn nàng vẫn chưa rõ. Mãi đến lúc Hàn Lãnh Thiên nói hắn sẽ đến Nam
Việt, lúc đó nàng mới tra rõ thân phận kia. Có điều, nàng chỉ biết, cái
gọi là hoàng đế hình như rất lợi hại.
“Ta là hoàng đế Đông quốc,
đến tham gia hội tứ quốc ở Nam Việt” Hiện tại không nói rõ thân thế thì
còn chờ đến lúc nào? Tề Vũ Phong trong lòng lo lắng nhìn Tố Đình. Có khi nào nàng sẽ nghi kị hắn ngoại tộc hay không? Hay sẽ sợ hãi mà xa lánh?
Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của nàng, làm Tề Vũ Phong cảnh giác cao độ.
“
A...phu quân ta lại lợi hại như vậy sao?” Hồi phục tinh thần, Tố Đình
không chút phấn chấn hay sợ hãi, mà là ngạc nhiên. Cứ như, à phu quân,
thì ra công việc người làm hoành tráng đến vậy. Xem như bản thân thật
sáng suốt để tìm người gửi thân trao phận rồi.
Mà câu nói nàng
thốt ra, cùng vẻ mặt mờ mịt khiến Tề Vũ Phong chau mày nghi hoặc. Nàng
căn bản không biết địa vị hoàng đế? Hay nói thẳng ra, hoàng đế cùng dân
thường đều như nhau, chỉ là lương bổng nhiều hơn một chút? Oai phong một chút? Sai khiến người khác nhiều một chút? Suy luận này khiến Tề Vũ
Phong cứng nhắc. Nàng cứ như một hài tử không hơn không kém.
“
Phu quân, nếu chàng là hoàng đế, ta sẽ là gì a? là phu nhân hoàng đế?
Cách gọi nghe kì quái a” Lại tiếp tục chìm sâu vào suy nghĩ mà không để ý ánh nhìn của đôi mắt màu xanh, xuyên qua màn che mà nhìn nàng. Tố Đình
nghiêng đầu thêm nghi hoặc, nàng không thích cái tên này, dài dòng quá.
Lại bắt đầu chớp mắt, suy nghĩ tìm tên gọi cho hợp.
Tiểu Dương Tử và Lão công công nghe đến đây, cả người co giật,không tự chủ suýt té
ngựa. A, nữ chủ nhân của họ có phải hay không chưa từng đi ra đường?
Cuộc sống bị cấm túc như kẻ tù tội? Nếu không sao lại không biết hoàng
cung Nam quốc? Lại nghĩ thê tử hoàng đế phải gọi là phu nhân hoàng đế?
Có thể hay không nghĩ nàng là động vật vô cùng quý hiếm bị tuyệt chủng?
Tề Vũ Phong cũng vô cùng kinh ngạc. Nhưng nhìn vào mắt Tố Đình thì chẳng
thể tìm ra được chút gì là nói dối. Vậy điều này có thể lí giải, hoàn
cảnh nàng sinh sống có gì đó rất cô độc, mới khiến cho nữ tử như nàng
chẳng biết gì về thế giới bên ngoài. Nàng trong sáng đáng yêu vậy mà lúc đầu hắn lại nghi ngờ? Cảm giác áy náy tăng lên. Tề Vũ Phong nhìn nàng
khẽ hỏi:
“ Đình nhi, gia phụ cùng gia mẫu nàng ngụ tại đâu?” Để
tránh vấn đề hỏi trực diện, Tề Vũ Phong đi đường vòng xem như có ý thú
nàng thì sẽ quan tâm đến nhị vị nhạc phụ nhạc mẫu kia.
“ Mẫu thân mất khi ta còn nhỏ, phụ thân và ta nương tựa lẫn nhau. Hiện tại đang
sinh sống trên Đỗ Tích Sơn” Tố Đình cúi đầu nhẹ giọng nói. Mẫu thân nàng mất, phụ thân phải gánh cả hai chức vụ. Tài nghệ của nàng là Tố Khải
một đời nghiên cứu mà truyền lại. Cầm Kỳ Thi Họa không môn nào mà không
tuyệt đỉnh.
“ Ta xin lỗi…” Tề Vũ Phong tiếc hận, vì vô tình mà
hắn làm nàng nhớ lại nỗi đau. Bàn tay siết nhẹ, ôm khẽ người trong lòng. Xem ra nàng vẫn còn may mắn hơn hắn, còn phụ thân để yêu thương chăm
sóc. Tuy như vậy, cũng không thể so sánh ngang hàng như thế. Sống trong
hoàng cung, những tranh giành đố kị khiến trái tim hắn không chứa nhiều
tình cảm. Nhưng nữ nhân trước mặt thì khác. Cuộc sống đơn thuần thế nào
mà thê tử hoàng đế cũng chẳng biết cách xưng hô?
“ Không sao
Phong. Chàng còn chưa trả lời câu hỏi kia của ta!” Vẫn là vấn đề thắc
mắc đó. Tố Đình cứ tư thế nghiêm túc, tiếp tục hỏi cách xưng hô mà người khác sau này gọi nàng. Ít ra cũng nên dễ nghe một tí.
“Hoàng
hậu! Có được không?” Tề Vũ Phong không hề cố kị hay nghi ngờ gì trực
tiếp trả lời. Đồng nghĩ câu nói kia là khẳng định địa vị của nàng độc
nhất vô nhị.
Mà cũng chính vì câu nói này khiến Lão Công công
cùng Tiểu Dương tử vô cùng xúc động. Lão Thiên, người có nghe thấy gì
không? Chủ tử bọn họ đã xác định hoàng hậu tương lai, có hay không vì
người lắng nghe lời cầu nguyện của hàng ngàn hàng vạn bá tánh Đông Hồ?
Đó cũng là tâm nguyện lớn nhất của chúng đại thần trong triều. Nếu trên
dưới đều biết việc này, nói không chừng sẽ đốt pháo ba ngày ba đêm để
chúc tụng. Thực sự rất cảm động!
“ Hoàng hậu nương nương thiên
tuế” Lão công công, tiểu Dương tử cùng tất cả hộ vệ phía sau, không nói
hai lời đồng loạt xuống ngựa chạy đến trước ngựa của Tề Vũ Phong và Tố
Đình quỳ xuống tung hô. Hiện tại gần cổng thành hoàng cung tuy không
người qua lại, nhưng lính gác cổng không thiếu. Xa xa thấy nhóm người
quỳ gối trước hai người trên ngựa cũng chẳng hiểu xảy ra việc gì vì cách một khoảng khá xa.
Đừng trách họ quá mức xúc động như vậy, cũng
bởi vì hoàng đế hai năm không chịu lập hậu, thành ra trong lòng mọi
người đều mang nỗi lo sợ. Sợ hoàng đế thần thánh của bọn họ… Đoạn tụ.
Nên kích thích như vậy không có gì quá đáng. Nếu để tất cả đại thần Đông Quốc biết được, sẽ ba quỳ chín lại cảm tạ Tố Đình hi sinh bản thân cứu
vớt vương họ ra khỏi bóng tối.
“ Ha ha, tên dễ nghe, dễ nghe” Tố
Đình sảng khoái ưỡn ngực ngẩng cao đầu hứng thú nói. Xem đi, nàng có
phải oai lắm không? Hoàng hậu nha, rất lợi hại đó. Nhưng nàng chẳng hề
hay biết, bản thân trong mắt trên dưới Đông quốc đã trở thành vị cứu thế vĩ đại nhất lịch sử Đông Hồ.
Tề Vũ Phong xoa trán, có phải những kẻ này khoa trương quá mức rồi không? Còn chưa thực sự sắc phong mà đã
tôn sùng đến vậy, nếu sau này thực sự về quốc, có khi nào còn xem nàng
nặng hơn hắn? Nhưng cũng chẳng sao, chỉ cần nàng thích, hắn chịu một
chút thiệt thòi cũng chẳng thành vấn đề.