Là một người hiện đại, những lễ nghi rắc rối thời cổ, sẽ khó mà có thể đáp ứng nổi =.=
Sau khi kết thúc những khoản rắc rối đầy mồ hôi và nước mắt, cuối cùng cũng nghe được câu 'Động Phòng Hoa Chúc' trong tivi đó chẳng phải được vào
không gian riêng tư sao? Hành hạ lâu như vậy đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.
Trang nghiêm như một vị Vương Phi đầy uy quyền, Lăng Lạc Nhân được người đưa
vào phòng, thở nhẹ nhàng bước đến ngồi trên chiếc giường với một tư
thế...Ừm phải nói rất giả dối, chết tiệt cái lưng nàng sắp đông cứng
rồi.
Cảm thấy xong hết thảy mọi thứ, Dương Tinh Tinh cùng Tiểu Hỉ rời đi. Ở một nơi bóng tối nào đó, vẫn có người của Ảnh Hội ngầm quan
sát và bảo vệ vị 'Vương Phi tôn quý' theo lệnh vương gia.
Âm thanh đóng chặt cửa vừa vang lên...
”A...chết tiệt, đau hết cả người ta rồi” Vứt bỏ chiếc khăn trên đầu cùng mũ
phượng, Lăng Lạc Nhân đứng dậy dùng tư thế xoay người khởi động lại các
khớp xương sắp bị mục nát vì thời gian. Thật là, chỉ là bái đường thành
thân thôi, có cần lâu và phiền phức như thế không?
Những vị ẩn
thân nào đó chứng kiến cảnh này, đôi mắt mở to hết công suất, có lẽ họ
làm việc quá lâu nên bị hoang tưởng? Đúng..là hoang tưởng, có dịp phải
mời đại phu kê toa mới được.
”Oa...thật phong phú nha” Hành động
bị dừng lại khi mũi bắt được mùi vị, thức ăn thơm lừng. Nhìn một bàn ăn
hết sức khoa trương, Lăng Lạc Nhân không kiềm chế nói thật với lòng
mình. Nếu đã có lòng mang đến, vì sao lại không giúp họ xử lý hết tất
cả? Xem như nàng đang làm việc thiện đi =”=(việc thiện à nha)
Hiện tại, hình ảnh chúng ta sẽ chứng kiến là một tân nương tử với tư thế
ngồi thoải mái, tay áo xoắn lên tận khủy, một chân để trên ghế, một chân thả tự do sảng khoái ăn uống. Muốn bao nhiêu tự nhiên có bấy nhiêu tự
nhiên >”””