“Tất nhiên có rất nhiều chuyện bản vương còn chưa biết hết sự tình, vẫn mong Phó Nguyên soái có thể giải thích rõ ràng cho bản vương được hiểu thêm”
Phó Nguyên soái chán nản buông vai xuống: “Trong việc này ta hoàn toàn không hay biết gì hết. Ta chỉ nhận được ủy thác từ người khác đến nhận chuyến bạc này tại thành Lạc.
Dương, còn tưởng rằng chẳng qua chỉ là buôn lậu hàng hóa thông thường, sau khi tiếp quản thì cảm thấy có gì đó không ổn nên sai người đến mở hộp kiểm tra lúc đó mới phát hiện thì ra tất cả hàng hoá trong đó đều là những rương bạc trắng, lúc đó ta còn không biết chuyện người Cừu gia bị cướp nên cũng không để ở trong lòng mà trực tiếp đưa Ngân lượng rời khỏi Lạc Dương.
Vốn là, nhị Vương gia truyền lời, để cho ta mang theo số hàng này đến Tấn Châu trực tiếp giao cho người của hắn, để người của hắn mang đi Hà Tây. Kết quả lúc này Cừu thiếu chủ lại xuất hiện, tiếng gió truyền tới, ta mới biết được đây là ngân lượng bị người đánh cắp.
Ta bấy giờ cũng sợ bị liên lụy liền lập tức đem tất cả số hàng này tạm thời thu giữ, không tiếp tục vận chuyển đến Hà Tây nữa, hy vọng Nhị vương gia có thể cho ta một lời giải thích hợp lý. Cho nên đã bỏ lỡ cơ hội tốt của mình, nếu không chúng đã sớm được đưa tới cảnh giới Hà Tây vậy thì mọi chuyện cũng không còn liên quan gì nữa.
Thật sự quá oan uổng, việc này đúng là cùng ta không có quan hệ, ta cũng là bị người khác che giấu, kết quả là ky hổ nan hạ (cưỡi lên lưng hổ thì khó xuống), không thể không làm”
Mộ Dung Phong nheo mắt lại: “Nếu như vừa rồi ngươi có thể thành thành thật thật nhận tội như vậy, bản vương sẽ tin tưởng lời ngươi nói. Thế nhưng, việc bản vương tò mò chính là, vì sao ngươi lại vì chuyện này mà gánh chịu tội danh mưu sát chúng ta? Chẳng lẽ ngươi không biết lợi hại trong chuyện này à? Hay là vẫn còn có chuyện gì khác đang giấu diếm chưa chịu cung khai?”
Phó Nguyên soái lắc đầu: “Chuyện khác, ta thật sự không biết, chẳng qua là sợ hãi sự tình bại lộ, sợ bị mất mạng, dứt khoát đập nồi dìm thuyền, đánh cuộc một lần”
Lãnh Băng Cơ đặt khẩu súng trong tay lên dí sát đầu hắn: “Bản phi không tin!”
“Ngài cẩn thận một chút, khẩu súng này bất cẩn một chút sẽ nổ đấy”
“Vậy ngươi còn không thành thật nói rõ ràng cho ta biết?
Ví dụ, khẩu súng này từ đâu mà có?”
“Là nhị vương gia tặng cho ta”
“Ông ta từ đâu có nó?”
“Ta cũng không biết. Ông ấy nói rằng đã dùng bạc mua nó”
“Vậy số bạc kia đâu rì “Người của Nhị vương gia đã mang nó đi rồi”
“Đã mang đi rồi?” Ba người đồng loạt kinh hãi.
Phó Nguyên soái gật đầu: “Đêm hôm trước sau khi biết được tin tức Vương phi nương nương dẫn binh chạy tới Lạc Dương, liền lập tức có người tới mang chúng đi rồi, hôm qua khi ngài đến phủ Nguyên soái, số bạc cuối cùng cũng vừa mới được vận chuyển đi”
“Ông ta muốn đem bạc chuyển đi đâu?”
“Tất nhiên là Hà Tây”
“Mang đi từ chỗ nào?”
“Nhị vương gia nói sử dụng xe ngựa vận chuyển bằng đường bộ, thủ vệ thành nơi đó là người của ông ấy, chắc chắn sẽ dễ dàng qua được”
Hôm qua Mộ Dung Phong theo dõi Nhị Hoàng thúc cả buổi, cũng không thấy ông ta có bất kỳ hành động gì. Chẳng lẽ là hư chiêu, ông ta cố ý dùng kế điệu hổ ly sơn? Sau đó ở bên sai khiến người khác chuyển tang vật đi?
Chẳng qua, mang theo nhiều bạc như vậy, cước trình tất nhiên sẽ chậm lại, nếu bây giờ đuổi theo có khi vẫn còn kịp!