Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 946: Chương 946: Chương 991




Nếu không, một khi vào đến địa phận Hà Tây, đó là thiên hạ của Nhị Hoàng thúc, muốn thu hồi cũng không dễ dàng gì.

Hiện giờ một vạn thiết ky tất cả đều không ở bên cạnh, chỉ có thể trước mắt điều động nhân mã phủ Nguyên soái trước.

Mộ Dung Phong xoay mặt lại, trầm giọng quát hỏi: “Vừa rồi Phó nguyên soái đã nói rõ toàn bộ quá trình phạm tội, các ngươi có nghe rõ không?”

Mọi người đều đồng thanh đáp: “Dạ, nghe rõ!”

Mộ Dung Phong nhận lấy lệnh bài từ trong tay Lãnh Băng €ơ giơ lên: “Đây là Ngự Tứ lệnh bài, có thể điều động binh mã các châu phủ trường an. Bây giờ tất cả hãy nghe lệnh của ta!”

Một đám binh sĩ đều thức thời, quỳ xuống đất: “Xin nghe theo Phong vương gial”

“Đội trưởng ở đâu?”

Hai đội trưởng bước ra khỏi hàng: “Tiểu nhân nghe lệnh”

“Phó Nguyên soái hành vi phạm tội vô cùng xác thực, trước tiên tạm giam vào ngục chờ xử lý, thông báo cho Tri phủ Tấn Châu tiếp nhận thẩm tra vụ án này!”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

“Đến doanh trại nguyên soái điều động năm nghìn binh mã, theo bổn vương đi vây bắt Nhị Hoàng thúc, thu hồi số bạc bị đánh cắp!”

Hai đội trưởng nhận lệnh, trực tiếp thực hiện nhiệm vụ đi xuống truyền lệnh.

Mộ Dung Phong cùng Lãnh Băng Cơ thảo luận ngắn gọn, hai người quyết định chia quân ra hai đường, một theo Lãnh Băng Cơ ở lại phủ Nguyên soái tạm thời chủ trì đại cục, một do Mộ Dung Phong dẫn quân đuổi theo số bạc.

Một nhà Phó Nguyên soái sau đó bị hạ vào đại lao, đã có bình sĩ trông coi nghiêm ngặt.

Tuy nhiên những binh sĩ trong phủ này chung quy vẫn không phải người mình, không thể tin tưởng để giao trọng trách được, trong khi Phi Ưng Vệ lại là tổ chức hoạt động bí mật không thể để lộ dấu vết ra ngoài ánh sáng cho người khác biết, càng không thể để cho bọn họ biết đường đường Kim Ưng giáo chủ của bọn họ lại chính là Phong Vương phi được.

Lãnh Băng Cơ chỉ có thể liên lạc với Tàng Kiếm Các, an bài thêm mấy người đáng tin cậy tạm thời tiếp quản phủ nguyên soái, phụ trách an toàn của Cừu thiếu chủ đồng thời trông coi đám người Phó Nguyên soái, chờ tri phủ Tấn Châu đến.

Cừu thiếu chủ một thân trọng thương nghiêm trọng, miếng sắt vụn của chấn thiên lôi cắt đứt rất nhiều chỗ trên người của hắn, hơn nữa những mãnh sắt này vẫn còn nằm sót lại trong miệng vết thương gây ra nhiễm trùng, nhưng cũng may chỉ là vết thương ngoài da, có thể xử lý được.

Lãnh Băng Cơ phân thuốc cho hắn, đánh dấu trên bình thuốc cũng không tiện tự mình đứng ra xử lý vết thương, bây giờ trước mặt có một bình dấm chua như Mộ Dung Phong, nàng mà dám lột sạch quần áo của nam nhân khác ra nhìn, rất có thể hắn sẽ tức giận đến ba ngày ba đêm không ngủ được.

Tuy nói trên người Cừu thiếu chủ cái có thể nhìn hay không thể nhìn nàng đều đã nhìn hết, không thể sờ cũng đã sờ mấy lần, nhưng cũng may Mộ Dung Phong không biết chuyện này nha.

Lãnh Băng Cơ đành phải sai người đi ra ngoài phủ mời một lão đại phu rất có tiếng tăm tới trị thương cho Cừu thiếu chủ, đưa thuốc trị thương trong tay cùng rượu và bông băng bó các loại giao cho ông ta, nhờ ông ta giúp mình xử lý và khâu lại vết thương cho hắn.

Cừu thiếu chủ đối với Lãnh Băng Cơ mặc kệ mình sống chết, nhẫn tâm giao thương thế của mình cho một lão già xấu xí xử lý rất là khó chịu.

Vậy nên trong lúc Lãnh Băng Cơ đứng ở ngoài cửa xử lý việc vặt, sai người lục soát phủ nguyên soái, hắn liền ở trong phòng liên tục kêu đau, sợ tới mức tay đại phu không ngừng run rẩy, sau đó run rẩy tất nhiên liền đụng phải vết thương của hắn, vừa đụng phải thương thế, vị Cừu thiếu chủ này liền kêu càng náo nhiệt hơn.

Lãnh Băng Cơ tức giận chịu không nỗi gõ gõ cửa sổ đưa mặt vào quát: “Câm miệng lại ngay, huynh không chịu yên tĩnh phải không?”

Cừu thiếu chủ nhe răng nhếch miệng vặn lại: “Nàng có chắc chắn người nàng mời đến là đại phu không đã?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.