Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 947: Chương 947: Chương 992




“Nửa đêm nửa hôm ta đi đâu tìm đại phu cho huynh? Là ta tùy tiện tìm một thợ may, biết làm tỉ mỉ thêu thùa kim chỉ, yên tâm đi mấy vết thương chỉ chít này của huynh, chắc chắn có thể khâu rất tốt. Nói không chừng còn có thể thuận tiện thêu cho huynh một bông hoa nữa đó.”

Cừu thiếu chủ ưu thương thở dài: “Quả thật cố nhân dễ thay đổi, Lãnh Băng Cơ, nàng thay đổi rồi, nhớ lúc trước, vết thương của ta đều là nàng một châm một đường tự mình khâu lại…

“Huynh thử nói nhảm thêm một câu nữa xem, có tin hay không ta đem từng châm từng mũi khâu lại giống như năm đó cho huynh ngồi tháo?”

Lời này người khác nghe không hiểu là ý tứ gì, Cừu thiếu chủ sao có thể biết, sợ tới mức giật mình một cái.

“Ta chính là cảm thấy nghẹn khuất, đau, mới nói với nàng hai câu thật lòng.”

“Huynh còn nói, Lôi Ngọc đồng dạng cũng bị thương do súng giống huynh, người ta đau cũng không kêu lên một cái, còn huynh thì sao.”

Trên thực tế, đương nhiên là Phượng Lôi Ngọc đã được dùng thuốc gây mê, Cừu thiếu chủ thì không được, làm sao có thể gây mê toàn thân chứ? Tình thế hiện tại không ổn định, vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn, một mình nàng không thể nào đảm đương hết được.

Cừu thiếu chủ không lên tiếng nữa.

Trong chốc lát thương thế đã xử lý xong, đại phu như trút được gánh nặng, xách hộp thuốc vội vã bỏ của chạy lấy người, đến tiền khám bệnh cũng không kịp thu. Lúc này Lãnh Băng Cơ mới đẩy cửa đi vào, thay bình treo cho hắn.

Cừu thiếu chủ tựa như một con cá muối chết nằm ngửa mặt trên giường, ánh mắt thẳng tắp nhìn đỉnh trướng, vẻ mặt như không còn gì để luyến tiếc.

“Ta có cảm giác, mình giống như đã hủy hoại lão già vừa rồi”

Lãnh Băng Cơ mím môi cười: “Lần sau ta tìm cho huynh một người tốt hơn nữa”

“Lần sau, còn có lần sau nữa hả?” Cừu thiếu chủ trừng mắt nhìn.

“Tại sao nàng lại nguyền rủa ta ác độc như vậy hả?”

Lãnh Băng Cơ nhìn kỹ năng băng bó của lão đại phu này thật sự không tốt lắm, thắt nơ con bướm mà cũng không làm, cũng không thèm để ý đến thẩm mỹ gì hết. Đối với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Cừu thiếu chủ, rất có thể hắn không chịu đựng được, vì vậy nàng vui lòng giúp hắn thắt lại một nút thắt thật đẹp.

“Huynh nên cảm thấy thỏa mãn đi thôi, nếu không phải huynh mèo mù vớ phải cá rán chạy tới phủ nguyên soái, lại một lần nữa thả tam hoa xà của ta ra. Hiện tại huynh đã bị sạch rồi”

Cừu thiếu chủ thở dài, giọng điệu tràn đầy ai oán: “nhớ năm đó, ta luôn ghét đám trùng mà nàng nuôi này đến cỡ nào, không nghĩ tới cho đến bây giờ nó vẫn còn nhớ được mùi trên người của ta, lại cứu ta một mạng. Khi nhìn thấy nó, ta xúc động đến muốn khóc tưởng rằng nàng lại đến cứu ta lần nữa.

Ai biết, chẳng qua là tiện tay nên giúp, chó ngáp phải ruồi mà thôi”

Lãnh Băng Cơ mím môi cười: “Bản lãnh của huynh thần thông quảng đại như thế, làm sao lại không thể trốn thoát khỏi cái phủ nguyên soái nhỏ bé này?”

Cừu thiếu chủ nghiến răng nghiến lợi mà nói.

“Xích sắt, lồng sắt, lại thêm một con chó dữ trông coi, nàng nói xem ta có thể thoát ra không? Ta hôn mê hai ngày mới tỉnh lại, giãy giụa không ra được, trốn cũng không thoát ra, cũng không biết chỗ này là cái địa phương quỷ quái nào, cho dù ta mạo hiểm trốn đi, lại không biết đường mà chạy loạn, nhỡ may bị bắt chẳng phải lại càng bị giam giữ nghiêm ngặt hơn sao?”

“Ngoài ra còn có cái gã mặt sẹo tự xưng là Chu đại nhân, thường xuyên lui tới tra hỏi ta, muốn từ trên người ta vơ vét thêm ít chỗ tốt nữa, trong lúc nhất thời ta cũng không tìm được cơ hội thích hợp để chạy”

“Người mang mặt sẹo này chỉ sợ là Nhị hoàng thúc của nàng cải trang đi?”

“Nên thời điểm ta nửa mê nửa tỉnh, đã từng nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Phó Nguyên soái oán trách mặt sẹo không nên lừa gạt hắn, đưa lời dụ dỗ kéo hắn ta xuống nước, mặt sẹo lại nói răng miễn là bạc được vận chuyển ra khỏi Tấn Châu, liền không còn bất cứ quan hệ gì với Phó nguyên soái nữa. Sau khi sự việc hoàn thành, đương nhiên sẽ không thể thiếu chỗ tốt cho hắn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.