Cừu thiếu chủ thản nhiên gật đầu: "Không sai, ta không phải là người trong triều đình, cho nên người đừng mong ta sẽ hành xử theo quy củ. Anh trai người đã cướp nữ nhân của ta, một khi đã nóng giận lên, hắn sẽ bị bóp nghẹt đến chết như một con kiến”
Na Trát Nhất Nặc mím chặt môi: “Thả huynh của ta ra, huynh ấy có vấn đề ở tim, không chịu được sợ hãi. Nếu huynh ấy có mệnh hệ gì, người sẽ không sống yên đầu. Ta sẽ làm con tin, thể chỗ cho huynh ấy” “Ta thiếu chút nữa bị người làm cho cảm động rồi” Cừu thiếu chủ lắc đầu nói: “Đáng tiếc, ngươi tưởng bản thân mình là một công chúa tôn quý, người dân Nam Chiếu sẽ vì người mà đầu hàng sao? Ngươi còn không có giá trị bằng ca ca nửa sống nửa chết của mình”.
Na Trát Nhất Nặc liền vội vàng lấy ra một viên minh đan, lo lắng tiến tới: “Bệnh của huynh ấy thật sự rất nguy hiểm. Đây là thuốc mà huynh ấy phải uống mỗi ngày để bảo vệ tính mạng, cầu xin người, cho huynh ấy uống nó. Chỉ cần ca ca của ta bình an vô sự, điều kiện gì ta đều có thể đáp ứng”
Thẩm Phong Vân liếc nhìn tên ma ốm ốm yếu vẫn hôn mê bất tỉnh, cũng không muốn lấy mạng của ai. Nếu hắn ta thật sự có mệnh hệ gì, sẽ rất phiền phức.
“Ngươi lùi lại ba bước, ném thuốc qua đây”
Na Trát Nhất Nặc vừa nghe liền làm theo, ném viên thuốc qua hướng của Cừu thiếu chủ.
Cừu thiếu chủ dơ tay bắt lấy, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, giống như bị kim châm. Không khỏi sửng sốt, cúi đầu nhìn xem, ngón tay sưng lên với một tốc độ nhanh chóng, mắt thường có thể nhìn thấy được. Rõ ràng là đã trúng độc.
Thứ mà Na Trát Nhất Nặc ném qua không phải là thuốc và mà một con bọ màu đen cuộn tròn như quả bóng.
Bị lừa rồi, Na Trát Nhất Nặc thực sự rất xảo quyệt.
Cũng may, Cừu thiếu chủ đã nhiều lần bị Lãnh Băng Cơ khủng bố bằng côn trùng có nọc độc, biết được phương thức cứu chữa. Tuy không thể loại bỏ hoàn toàn nọc độc, nhưng cũng có thể giảm thiểu độc tính.
Đúng lúc đó, tên ma ốm ốm yếu đang hôn mê bỗng nhiên mở trừng mắt, vươn tay ra, bên trong tay áo bắn ra một loạt mũi tên, lao tới phía của Cừu thiếu chủ.
Cừu thiếu chủ chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, chỉ có thể nhanh chóng núp đi. Na Trát Nhất Nặc đã chớp lấy cơ hội xông lên.
Nếu như bị nàng ta không chế, tình thể sẽ bị đảo ngược.
Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong đứng dưới thành, dáo dác ngó nhìn thân ảnh thướt tha, phiêu phiêu tựa thần tiên của Cừu thiếu chủ phút chốc không có phản ứng gì.
Trời đen hơn, ánh đèn trên tường thành cũng như tối hơn, tầm mắt lại bị Thẩm Phong Vân ở bên cạnh che khuất, nhìn không rõ khuôn mặt của mỹ nhân, cưỡi ngựa phi đến, cố gắng rướn cổ nhìn kĩ, không biết đó là thần thánh phương nào.
“Đây là conuong nhà ai? Sao lại có đủ can đảm để bắt giữ thái tử Nam Chiếu? Cũng không thua kém gì vương phi nương nương nàng, ta thật sự bái phục! Đợi lát nữa phả được cổng thành, ta sẽ đi xem nàng ta trước.” Lãnh Băng Cơ đã từng nhìn thấy Cừu thiếu chủ giả gái, đột nhiên bừng tỉnh, mím môi cười không chút ngạc nhiên: “Nếu như chàng thích, ta giới thiệu nàng ấy cho chàng? Nói là chàng đã nhắm trúng nàng ta rồi”
Vụ phó tướng nghe thấy liền ngạc nhiên, kích động hỏi: “Vương phi nương nương biết nàng ta sao?”
Nghe nói bên cạnh Vương phi nương nương có ba nàng nô tì, ai cũng võ công cao cường, lại còn xinh đẹp. Cả đám nam tử hán nói chuyện trêu chọc, đều lo lắng. Không lẽ bọn họ đã nhanh chóng đến đây, âm thầm lẻn vào nội bộ của Nam Chiểu?
Mộ Dung Phong lạnh lùng đáp: "Không những nàng ấy quen biết, mà còn là người quen cũ.”
Vụ phó tường kinh ngạc đưa nay dụi dụi mắt, vẫn không nhìn rõ dáng vẻ của người đó, nhưng lại cảm thấy đối phương rất uy phong lẫm liệt, mạnh mẽ hiên ngang, dáng điệu uyển chuyển, rất động lòng người.
Hắn chưa kịp hỏi đó là tiểu thư nhà nào, Mộ Dung Phong đột nhiên lộ vẻ kinh hãi, vội đưa tay rút cung tên từ phía sau lưng, trong tư thế giương cung chờ phóng mũi tên.
Từ lúc hai người Cừu thiếu chủ bọn họ xuất hiện, hắn vẫn luôn theo dõi từng bước đi của Na Trát Nhất Nặc trên tường thành. Qua mấy lần đánh nhau, hắn biết tiểu nha đầu này rất gian xảo. Khi thấy nàng ta hành động, biết chắc có điều chẳng lành, lập tức giương cung nhắm ngay vào. Mũi tên theo hướng nàng ta mà lao tới.
Mộ Dung Phong sức mạnh hơn người, ngay cả khi hắn đứng ở dưới tường thành, ở bên ngoài phạm phi bắn của binh lính, nhưng mũi tên này lao đi với sức mạnh mãnh liệt, tựa như một thiên thạch, nhắm thẳng đến chỗ của Na Trát Nhất Nặc. Chỉ nghe thấy tiếng mũi tên đâm vào da thịt, bắn trúng vai nàng ta.
Na Trát Nhất Nặc bị mũi tên găm trúng đã để lỡ mất cơ hội tốt, bị Thẩm Phong Vân phản đòn. Trên người lại bị thương do tên bắn, không thể làm gì được, đành chịu đau đưa tay về phía hai người Cừu thiếu chủ bọn họ, bốc lên một làn khói trắng.
Cừu thiếu chủ và Thẩm Vân Phong lập tức nín thở tránh ra, binh lính không kịp né, nghe tiếng “Phịch” trên đất, mắt mũi miệng đều chảy máu, phút chốc liền tắt thở.
cừu thiếu chủ không khỏi thốt lên: “Là độc thật!”
Tiến lại gần hơn, hắn ta nhìn thấy những ngọn lửa như đang nhảy múa. Đôi chân xù lông của Cừu thiểu chủ lộ ra khoảng nửa bắp, bước chân vừa chạm tới, lời nói ra mới được một nửa, bàn tay đang giơ cao có ý định chạm nhẹ vào hàng tóc mái đột nhiên đông cứng.
Cừu thiếu chủ đã nghe âm thanh bị bố của hắn ta từ lâu, quay mặt lại nói: “Ngươi còn dám gọi ta là conuong này conuong nọ nữa thử xem? Lão tử ta đánh chết ngươi!”
Hắn nghĩ Vụ phó tướng là đang cố ý đùa giỡn, tự bỡn cợt vu vơ.
Xung quanh mọi người đều nhịn cười.
Vụ phó tướng nhất thời hóa đá, giơ tay chỉ về phía hắn, lắp ba lắp bắp: “Sao lại, sao lại là người?”