Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 514: Chương 514: Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật






Cừu thiếu chủ lúc này mới hiểu ra, vị lão gia này chính là đang đợi người đến đâu miệng vào.

Nghe âm thanh tiếng ho khàn đục kéo dài, Cừu thiếu chủ suýt chút nữa ngứa cổ họng và nôn ra.

Hắn rất phối hợp mà chìa tay ra, tư thế chuẩn bị nâng hàm của tên ma ốm đỏ lên, định ngoạm lấy như chim ưng biển nuốt cá trong vụ mùa, bóp nát hắn ta, để muội muội hắn ta phát điên lên. Đúng lúc này, ánh mắt Yêu Cửu quét qua một lượt, liền nhìn thấy bàn chân to của hắn lộ ra bên ngoài váy.

Đám mỹ nhân này vì để thuận tiện di chuyển, váy đều ngắn, mang tất dài và xà cạp buộc chân. Cừu thiếu chủ thân hình to cao, đôi chân to của hắn không thể che hết được.

Yêu Cửu liền phát giác, không kịp cứu chủ liền hét lên: “Chủ nhân, cẩn thận!”

Tên ma ốm lập tức biết có chuyện không ổn, khát vọng sinh tồn của hắn rất mạnh, chưa kịp mở mắt đã lập tức kích hoạt cơ quan bên dưới tay.

Một đường kim quang màu bạc ánh sáng xanh bắn ra, mỏng như chớp, mắt thường gần như không nhìn thấy.

Cừu thiếu chủ đã ở gần tên ma ốm kia, hắn biết, trên ngai kệ này có cơ quan, lần trước Lãnh Băng Cơ đã từng bị dính chưởng này, rút kinh nghiệm, lần này hắn sớm đã đề phòng.

Vì thế lúc nghe thấy âm thanh nhỏ loạng xoạng bên tai, liền biết tất có điểm chẳng lành.

Hắn hoàn toàn không thoát thân, bất luận là cơ quan gì, nơi an toàn nhất bây giờ là ngồi trên ghế của tên ma ốm kia, dù hắn ta có ngu xuẩn đến đâu cũng không thể tự ra tay với bản thân mình.

Cho nên Cừu thiếu chủ liền không thể không tủi hổ, cả người bổ nhào lên người tên ma ốm, chủ động ôm lấy hắn ta.

Cừu thiếu chủ không phải là ngọc nữ mềm mại để hóa thân thành một cục thịt mềm, cả người cơ bắp cứng như đá. Cú va chạm đột ngột, suýt chút nữa đè chết tên ma ốm.

Hắn ta há miệng hét lên một tiếng, bắt đầu họ lên, đờm bắn cả ra, văng lên bờ vai thơm nõn của Cừu thiếu chủ.

Cừu thiếu chủ cưỡi lên người của tên ma ốm, dính sát lấy hắn ta, thậm chí mặt hai người còn dí sát vào nhau. Tư thể rất ám muội, nhưng lại khiến hắn cảm thấy ghê tởm.

Các kim bạc Xoẹt qua sau lưng hắn, tạm thời an toàn.

Đã quá muộn, rất nhanh lúc đó, Thẩm Phong Vân đang ẩn nấp trên mái nhà nhìn thấy hành tung bị bại lộ, cũng không bận tâm là họa hay phúc, lập tức phi thân xuống. Cùng lúc đó, trong tay đã giấu ám khí đến nỗi chảy cả mồ hôi, chạy thẳng đến chỗ Yêu Cửu.

Yêu Cửu đang lúc liều mạng lao về phía Cừu thiếu chủ, đột nhiên, có ám khí phóng tới khiến hắn ta mất cảnh giác, vội vàng né sang.

Điều này giúp cho Cừu thiếu chủ có thêm chút thời gian, tình huống rất nguy cấp, hắn ta thành công đặt con dao găm trong tay mình kề vào cổ tên ma ốm. Cừu thiếu chủ quay mặt lại nói với Yêu Cửu, và tên hộ vệ bóng ma mặc áo xám đột nhiên xuất hiện trước đó: “Không được động thủ, nếu không, bản thiếu gia ta lập tức lấy mạng hắn”

Yêu Cửu sợ tới mức lập tức dừng lại, không dám hành động lung tung.

Cả đám người đều sợ hãi.

Cừu thiếu chủ vẫn duy trì tư thế ám muội đó, cưỡi lên người của tên ma ốm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng ăn đánh của hắn ta, liền ngứa ngáy tay chân, giữ chặt cổ hắn ta, nghiến răng nghiến lợi.

“Đồ khốn, không ngoan ngoãn làm một thái tử Nam Chiếu, lại chạy đến Trường An làm loạn cái gì? Đến cả nữ nhân của bổn thiếu ta người còn dám cướp, không xem ta ra gì. Ngươi còn không biết thân biết phận, xem mình là loại hạnh đức nào, bộ dạng người như thế này còn muốn nạp thái tử phi sao? Dán cho ngươi một người giấy cũng thật là lãng phí, ngươi cũng không chọc thủng được nó. Ngày đặc biệt hôm nay, nếu không phải hai bên đang giao chiến, bổn thiếu đã cho người một nhát đao, mẹ kiếp, đồ chết tiệt nhà ngươi, hại ta và thê tử ly tán”

Nói rồi, tự cảm thấy ức trong lòng, vô cùng tủi hờn.

Hắn dơ tay, dang rộng hai bên, tát cho tên ma ốm hai cú như trời giáng.

“Ngươi còn muốn ôm ôm ấp ấp không? Bổn thiếu cho ngươi toại nguyện!”.

Vừa cúi đầu, liền thảo vứt chiếc tất vướng víu ở chân, lau sạch vết ô uế trên vai, rồi nhét vào miệng của tên ma ốm.

Vải quần chân của nữ nhi...mùi vị cũng “ngon” đấy, nói không chừng còn “ngon” hơn cả món cải muối mì bò của lão Đàm,

Tên ma ốm chưa từng bị sỉ nhục như vậy, tức giận trợn trắng mắt, suýt chút nữa thì ngất đi.

Yêu Cửu chỉ tay vào Cừu thiếu chủ phẫn nộ: "Sao người dám sỉ nhục thái tử Nam Chiếu của chúng ta? Cừu thiếu chủ, ngươi sẽ phải...?

Lời còn chưa dứt, đằng sau lưng đã bị Thẩm Phong Vân đâm một nhát lạnh thấu tim. Những lời còn lại nghẹn ở trong cổ họng, không thốt ra được.

Cuộc công thành ban đêm, đối với chuyện này mà nói, không có lợi gì. Tường thành Nhạn. Linh Quan lại được xây rất cao, đá xung quanh được mài nhẵn bóng nên rất khó leo trèo.

Hơn nữa, vừa bắt đầu cuộc giao tranh, Nam Chiếu đã cho thả một lượng lớn côn trùng có độc, có thể bò dọc tường thành, chỉ cần có binh lính đến gần, bị cắn, sẽ không kịp đề phòng. Sau khi bị trúng độc sẽ đau nhức dữ dội hoặc chóng mặt, có thể khiến các binh lính trèo lên công kích thành bị rơi xuống, gây thiệt hại lớn.

Đối với chuyện này, chỉ có thể phòng hộ, Lãnh Băng Cơ nhất thời không có sách lược nào tốt hơn.

Mộ Dung Phong đã cho điều động cung nỏ và máy bắn đá, đồng thời sử dụng kĩ thuật tấn công tầm xa, chỉ là trò hù dọa, cố ý để cho người dân Nam Chiếu rối loạn. Trảnh chuyện địch mạnh ta yếu, gây ra thương vong không đáng có.

Na Trát Nhất Nặc chỉ huy binh lính Nam Chiếu kiên cường chống trả, đối mặt với đại quân mạnh như chim ưng của Trường An, có chút nhụt chí và lo sợ. Nhưng dựa vào lợi thế địa hình, cố gắng trì hoãn đến mức có thể để Na Dạ Bạch có thể thoát thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.