"Phụ hoàng, ngài nghe nhi thần giải thích, tai ương của Dự Châu lần này xác thực không phải thiên tai, mà là do người gây ra. Bởi vì muốn quét sạch côn trùng, cho nên Băng Cơ mới rời đi trước.”
"Còn nghe hắn dài dòng cái gì? Không mau trói ra ngoài nhanh lên? Trong vòng ba ngày, nếu như không có người nào có thể làm chứng cho ngươi, miệng người nói không có bằng chứng, trẫm cũng chỉ có thể phạt người thật nặng, sẵn giao phó cho Nam Chiếu”
Hoàng đế lão gia tử không nói lời nào, giận hừ hừ khoát tay, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho. Ngự Lâm quân không dám kháng chỉ, lập tức xông vào trói gô Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong đương nhiên không dám phản kháng lão tử, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.
Văn võ bá quan người nhìn ta, ta nhìn người một chút, không biết nên cầu xin tha thứ làm sao.
Một Nam Chiếu nho nhỏ, trước kia Hoàng đế lão gia tử chưa từng xem ra gì, hôm nay đã đầu hàng, sao lão gia tử còn xem bọn họ như món ăn? Đánh cũng đánh rồi, người đã bị đánh đến phục rồi thì giao phó thế nào? Không phục thì tiếp tục đánh, dù sao nhi tử nhà người cũng có khả năng.
Muốn làm gì? Bắt chước Lưu Bị ném con?
Hoàng đế lão gia tử còn tức giận hừ hừ bồi thêm một câu: "Tức chết trẫm, sao trẫm lại sinh ra một nhi tử hèn nhát như vậy chứ.”
Mộ Dung Phong bị Ngự Lâm quân trực tiếp đẩy ra ngoài ngọ môn, trói gô ở trên cột cờ.
Hắn thật oan uổng mà. Giãi bày tâm sự, mặc kệ sống chết bắt Nam Chiếu lại, đến tối thì cấp tốc chạy về, không những không gặp được lão bà và hài tử của hắn, còn bị Phụ hoàng trói gô ở trên cột cờ.
Hơn nữa, rõ ràng là Phụ hoàng ở không gây sự, dùng từ văn nhà một chút để giải thích, chính là muốn buộc tội thì lấy lý do nào mà chẳng được.
Đầu hàng thì đầu hàng, người Nam Chiếu một chữ hưng sư vấn tôi cũng không dám viết.
Lưu Bị người ta ném con, là để thu mua lòng người, Phụ hoàng phô trương thanh thế như vậy, là làm cho ai xem?
Các đại thần bãi triều, khi đi qua bên cạnh ngọ môn, tất cả đều cúi thấp đầu, ôm tay áo, vội vàng lướt nhanh qua, sau đó thấp giọng xì xào bàn tán, phỏng đoán thánh ý.
Dẫu sao, tiểu Kim tôn từ trên trời rơi xuống, được thịnh sủng, hiện nay phụ thân hắn cũng là nhân vật quan trọng, chuyển biến này khiến cho tất cả mọi người đều mơ hồ.
Một khắc trước Mộ Dung Phong cưỡi ngựa khải hoàn trở về, một khắc sau lập tức mất hết mặt mũi, bị người ta nhìn như khỉ.
Hắn cúi thấp đầu, khép mí mắt lại, để khỏi phải nhìn thấy. Hơn nữa thực sự là quá mệt mỏi, bị mặt trời chiếu một hồi, hắn có chút mơ màng buồn ngủ.
Thật vất vả chờ được đến lúc các đại thần túm năm tụm ba giải tán, chỉ thấy Hoàng đế lão gia tử ở đằng xa, chắp tay sau lưng lắc lư đi tới. Dĩ nhiên, Hoàng đế ra cửa, tiền hộ hậu ủng, bộ dạng không nhỏ.
Lão gia tử đi đến bên cạnh Mộ Dung Phong thì dừng lại, nhìn Mộ Dung Phong bị trói ở trên đài cao một chút, nhướng mí mắt lên. "Nhìn con như vậy, nửa chết nửa sống, một chút tinh thần cũng không có”.
Đối mặt với sự chế nhạo của lão gia tử, Mộ Dung Phong giận mà không dám nói gì. Bản thân lắc lư trên lưng ngựa một ngày một đêm, hơn nữa bụng còn đói khát, sức lực ở đâu ra?
"Thứ cho nhi thần không thể hành lễ tham bái Phụ hoàng”
"Miễn”
Lão gia tử khoát tay một cái, ngẩng mặt liếc nhìn mặt trời ở trên cao, đi tới bên dưới bóng người của Mộ Dung Phong, chọn nơi không bị ánh nắng chiếu tới: "Hôm nay công vụ của Phụ hoàng có chút bận rộn, không có thời gian. Sẵn thời gian ăn sáng, tới đây nói với con mấy câu”
Ra hiệu một cái, đảm thái giám sau lưng lập tức bày ra ghế ngồi, đưa tay dùng đũa, mang hộp đựng thức ăn sơn son đỏ lên, lần lượt mở hộp bày những thứ bên trong ra, đặt ở dưới chân Mộ Dung Phong.
Mùi hương của cháo thịt bằm và bánh ngọt thơm nức bốc lên, chui vào lỗ mũi của Mộ Dung Phong, giống như mang theo móc câu.
Mộ Dung Phong cảm động. Tuy Phụ hoàng nói rất vô lý, đem trói mình không cho nói lời nào lại, nhưng mà từ tận đáy lòng vẫn đau lòng mình, nhớ đến bụng mình còn đang đói, nên đưa cơm tới cho mình.
Hắn cúi đầu nhìn các loại đồ ăn sáng được làm ra từ Ngự Thiện phòng, sắc mùi vị đều đầy đủ, nhìn một cái là lập tức chảy nước bọt.
Hoàng đế lão gia tử vén vạt áo, ngồi bên cạnh hắn, cầm đũa, gắp một viên xôi trân châu lên, bỏ vào miệng mình, ăn rất ngon miệng, râu vểnh lên, căn bản không hề phản ứng với nhi tử nhà mình.
Dưới cái nhìn yên lặng của Mộ Dung Phong, ông nhai kỹ nuốt chậm, lại ăn hai viên gà cuộn sốt và sủi cảo bò, nuốt xuống một chút, sau đó mới lên tiếng: "Hôm qua trẫm nhận được tin tức từ Dự Châu, nói là ba ngày trước Băng Cơ đã rời khỏi Dự Châu cùng với Cừu Thiếu Chủ, trước khi Thẩm Phong Vân trở về Thượng kinh. Con nói xem, sao vẫn chưa tới chứ?"
Trong lòng Mộ Dung Phong chua muốn chết: "Chắc có chuyện gì trì hoãn”
"Vô tích sự!”Hoàng đế lão gia tử đút vào miệng một ngụm cháo: "Người ta một đường rong chơi du ngoại, không hề nóng lòng! Cái đồ không có tiền đồ như con, lại như lửa đốt tới mông, chạy về cả đêm”
Mộ Dung Phong không lên tiếng, quả thật bản thân mình chỉ có chút tiền đồ này, không quan tâm đến cái gì nữa.
"Không cần?"Lão gia tử vừa nghe đã lập tức nóng nảy: "Nếu như con không nghe ta, về sau sẽ phải tuỳ theo Lãnh Băng Cơ được nước lấn tới, cả đời phải ngoan ngoãn nghe lời nàng”
"Bi kịch giữa chúng con trong năm năm này, đều là vì con không nghe lời Lãnh Băng Cơ mà ra. Đúng như phụ hoàng nói, nhi tử quá vụng, quá ngây ngô, có Băng Cơ ở bên cạnh nhi tử, giống như gương sáng. Nghe lời nàng, nhi tử cảm thấy không có gì không tốt”.
Hơn nữa, con cảm thấy mình thiếu nợ nàng quá nhiều. Sau này, không những con muốn thương yêu, cưng chiều nàng, mà còn phải hiểu rõ nàng. Tại sao phải chơi khổ nhục kế, khiến nàng đau lòng, còn chính mình lại nhức nhối chứ? Giữa vợ chồng sao phải phân tranh cao thấp làm gì?"
Lời phản bác khiến lão Hoàng đế á khẩu không trả lời được.
"Con không nghe lời phụ hoàng? Phụ hoàng cũng chỉ muốn tốt cho con!"