Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 517: Chương 517: Người đâu, trói nó lại!






Nhiều người trong cung đều nói rằng Vân Triệt là đứa trẻ thông minh sáng da, điều này là đúng, nhưng nghịch ngợm bày trò lại càng đúng hơn. Cả hoàng cung đều bị nó xoay như chong chóng, làm đảo lộn hết mọi thứ. Các phi tần trong cùng nhìn thấy nó đều phải đi đường vòng.

Hoàng hậu chui qua một vòng liền nói: “Đứa trẻ này nên có một người khiến nó phải sợ” Hoàng thượng không đồng ý với điều này. Trước đây ngài quá nghiêm khắc, quản thúc mấy đứa con trai của mình phải thật ngay thẳng, chúng quá nghe lời mà tuân theo, cuối cùng không có sự hoang dã nào trên người cả.

Ngài ấy cảm thấy may mắn vì đứa cháu nhỏ này không giống phụ thân nó. Cha nó trọng tình trọng nghĩa, nhưng thật ra sẽ bị trói buộc chân tay. Điều ông ấy thích nhất là vừa hay trên người Tiểu Vân Triệt lại có nét hung hãn, ngạo nghễ, lúc nào cũng như một chú bế con ham chạy nhảy, chỉ cần uốn nắn trau chuốt một chút, đứa trẻ này sẽ là một người kiệt xuất.

Dù sao thì người làm ông nội này, nhìn đâu cũng thấy Tiểu Vân Triệt ưu tú, rất thuận mắt, rất hài lòng, Tiểu Vân Triệt đánh rắm còn ra cả cầu vồng.

Đứa cháu yêu quý này, ông không nỡ đánh nó.

Vậy thì uốn chỉnh làm sao được? Nha đầu Lãnh Bằng Cơ không dễ đối phó, hành tẩu năm năm qua, lại càng phóng túng ngông cuồng.

Lão gia tử lại là ai chứ, chính là con của trời, trong tay nắm cả thiên hạ, gọt giũa Lãnh Bằng Cơ ư, ngay cả khi nàng ta là con báo, thì cũng phải bị huấn luyện để nàng ta có thể tâm phục khẩu phục, sau này mới có thể sử dụng. Cho nên, phải làm sao để ra tay?

Hoàng đế lão gia tử đang mải suy tư, thì đại thần bên dưới lắc lắc đầu lẩm bẩm cá hồi lâu không nghe thấy hoàng thượng nói gì.

Mạnh dạn tiến lên trước khẽ ghé tại nhắc nhở: “Hoàng thượng? Hoàng thượng?”

Hoàng để lão gia tử lúc này mới dựng thẳng người, ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng hỏi Lãnh tướng: “Lãnh ái khanh, chuyện này khanh tính thế nào?”

Lãnh tướng cũng không chăm chú lắng nghe, cũng đang suy nghĩ về Tiểu Vân Triệt và Lãnh Băng Cơ, đột nhiên nghe câu hỏi của hoàng thượng, vội vàng trấn tĩnh đáp: “Vị thần cho rằng, điều này là hợp lí”

Hoàng thượng muốn có người nhắc lại, muốn biết vừa nãy đại thần đã nói những gì. Lời này của Lãnh tướng nói ra thật như không.

Hoàng thượng liền xua tay: “Vậy cứ theo ý ải khanh nói”

Lập tức có một đại thần bước ta, tỏ ý phản đối: “Hoàng thượng, thần cảm thấy không hợp lí. Lần này Thẩm thế tử đã bất chấp sắc lệnh của triều đình, rời bỏ Dự Châu, nhưng lý do là để theo dõi âm mưu của Nam Chiểu. Tục ngữ có câu, không chấp hành mệnh lệnh của vua mà tự ý làm chuyện lớn khác, không thể vì ngài ấy ham chơi bỏ bê việc quân mà giáng tội”

Hoàng để vừa nghe, liền hiểu ra, không phải nghi ngờ gì nữa người phải luận tội Thẩm Phong Vân, không lo lắng chuyện cứu trợ dịch bệnh của mình, lại theo Lãnh Băng Cơ đến Nam Chiểu. Vứt một đống chuyện cho các quan ở đó xử lí.

Bản thân vốn không vừa mắt với Thẩm Phong Vân, lẽ nào lại thể hiện rõ ràng thế sao? Để các quan trong triều đình mượn gió bẻ măng, đâm chọt sau lưng Thẩm Phong Vân? Đám người này lẽ nào không hiểu một đạo lí gọi là “Đánh là yêu, chửi là thương, vừa yêu vừa thương thì càng phải đá”sao?

Bản thân cũng không có cảm tình tốt với Thẩm Phong Vân, nhưng không có nghĩa là ông phủ nhận hắn ta.

Con gái còn đang đợi để gả đi.

Cho nên, lần này xu nịnh vừa hay lại đúng ngay chỗ của hoàng đế lão gia tử.

“Trẫm lại nghĩ, hắn ta cũng là suy nghĩ thấu đáo, cho nên, nếu sau này có xảy ra chuyện thiên tai dịch bệnh như thế này, ái khanh này nên làm đúng phần việc của mình, cũng để cho mọi người có tấm gương mà noi theo. Xem nào, hình như ở Tân Châu gần dịch chuột đang hoành hành, ái khanh này, trẫm sẽ điều khanh đi làm sứ thần đến đó một chuyến, lo liệu bệnh dịch này ở Tân Châu”

Vị đại thần ban nãy mới được hoàng thượng khen ngợi, còn đang dương dương tự đắc, không ngờ rằng hoàng thượng lại đột nhiên thay đổi ý, sắp xếp cho mình một công việc khổ cực như vậy. Đúng thật là tự mang đá đè vào chân, khuôn mặt đau khổ tạ ơn nhận chiếu chỉ.

Vừa lúc chiều chỉ ban xuống, thị vệ nội cung ở bên ngoài truyền tới: “Khởi bẩm hoàng thượng, Phong Vương gia đã khải hoàn trở về, đang đợi ở bên ngoài điện”

Nhanh vậy sao? Đúng là trở về như tên bắn, con trai ta đúng là xuất chúng.

Hoàng để lão gia tử trầm giọng nói: “Truyền vào!”

Khẩu dụ vừa ban xuống, Mộ Dung Phong cả người phong trần bụi bặm hiên ngang bước vào đại điện.

Không cần nói những thứ khác, chỉ nhìn thấy phong thái khí phách này, lão gia tử vô cùng phấn khởi, rõ ràng đã khác hẳn đôi mắt buồn ủ rũ của mấy năm trước, như vừa nhặt được thỏi vàng, ánh mắt lấp lánh sáng ngời, khóe môi nhếch lên, lộ ra ý cười tự nhiên, khóe mắt hiện lên vẻ vui mừng không thể che giấu, trên lồng ngực cường tráng là vẻ uy nghiêm và kiêu hãnh của Mộ Dung Phong.

“Vậy Băng Cơ đâu? Sao lại không về cùng con?”

“Khởi bẩm phụ hoàng, Băng Cơ còn có chuyện riêng phải xử lí, lúc ở Nam Chiếu đã rời đi trước, trở về Trường An”

Lão gia tử trừng mắt: “Có nghĩa là, con không đưa Lãnh Băng Cơ trở về cùng? Vậy con đến đó làm gì? Dấy binh lính kéo đến Nam Chiếu, kết quả tay không trở về, Trường An ta bị con làm cho mất mặt rồi”

Mộ Dung Phong vốn rất hứng khởi tiến vào, kết quả bị hoàng thượng lão gia tử bị giáo huấn cho một trận như trút nước, lúc đó hơi choáng váng, con còn chưa nói hết, lão gia tử người sao lại gấp như vậy?

“Phụ hoàng bớt giận, người nghe nhi thần giải thích. Băng Cơ bị Nam Chiếu bắt cóc, thực tế là như vậy, muốn chiếm giữ người Nam Chiểu...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.