Trong lòng Lãnh Băng Cơ đột nhiên ấm áp, rõ ràng Trần tẩu đang che chở cho nàng. Nàng lập tức nghiêng mình sang một bên thì tên thuộc hạ kia đã đuổi tới.
“Trần tẩu? Sao tẩu lại ở đây?”
“Đang ra ngoài vào đêm thì nghe thấy tiếng động trong bếp, sợ là thùng gạo không đậy kín nên bị chuột ăn vụng”
“Vậy còn người, vội vội vàng vàng chạy đâu đấy?”
“Lúc mở cửa, thấy đám nam nhân đang cởi trần để tắm, vào người khác thì ai chả chạy..?”
Hình như tên thuộc hạ bị gió lạnh làm cho đông cứng, nên đầu óc hơi chậm, sau nửa ngày mới “ở” một tiếng, cảm thấy có lý do, liền phất phất tay: “Đi thôi, đàng hoàng một chút, hơn nửa đêm rồi đừng có chạy lung tung”.
Trần tẩu quay người lên tiếng, vừa đi được hai bước thì bị gọi lại: “Từ từ đã”
Lãnh Băng Cơ lập tức hò lên.
Trần tẩu từ từ quay người: “Còn gì dặn dò sao?”
Tên thuộc hạ chỉ vào ấm trà cạnh cửa: “Là của người phải không?”
Trần tẩu đập đầu mình một cái: “Ngươi không nhắc tới ta cũng quên mất, lúc trước Vương phi nương nương muốn lấy nước nóng ở đó, sao ta có thể để luôn ở đây chứ”.
Tên thuộc hạ bước hai bước vào bếp, đóng cửa “rầm” cái, lạnh đến mức hai hàm răng run lên: “Cái này, ai uống nước. Để mai hãy nói.”
Trần tẩu đáp lại, nâng ấm trà lên, nhanh chóng rời đi.
Lúc này Lãng Băng Cơ mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ theo sau.
“Cảm ơn Trần tẩu”
Trần tẩu xoay người lại, trả lại ấm trà cho Lãnh Băng Cơ: “Trần tẩu cũng không giúp được gì, xin lỗi người.”
“Đừng vội nói như vậy, là ta đã làm phiền tẩu”
Lãnh Băng Cơ lấy chiếc vòng tay màu trắng ánh kim đeo lên cổ tay Trần tẩu: “Xem ra, ngày mai bọn chúng mới đi ra, thủ đoạn của mấy người này đúng là ác độc. Nếu như có cơ hội, tẩu hãy chạy trốn, quan trọng là an toàn”.
Trần tẩu gật đầu, giọng hơi nghẹn ngào: “Vương phi nương nương, người nhất định phải bảo trọng. Còn nữa, có đám nam nhân ở đây, phải cẩn thận một chút”
Lãnh Băng Cơ rời khỏi Trần tẩu, vừa rồi nhận ra trong lời nói của nàng. Cảm giác như, nàng vừa tự nhận mình là nữ lưu manh đi rình trộm mấy tên này vậy?
Má ơi, hiểu lầm này đúng là không nhỏ đâu, sẽ không nghĩ lại rồi tưởng rằng mình có ý đó chứ? Cũng đừng truyền đến tại cái bình dầm chua Mộ Dung Phong kia.
Trở lại phòng, Tề Cảnh Vân đưa nửa người vào trong qua cửa sổ: “Hơn nửa đêm, tẩu làm gì vậy?”.
Lãnh Băng Cơ lắc ấm trà trong tay: “Chuẩn bị nước rửa chân”
“Tẩu có thể sai người của ta làm những việc này mà”
“Chẳng lẽ không thấy, vừa mới có người mới nôn hết ra nên hơi buồn nôn sao? Hắn đã động vào nước, người còn dám dùng sao?
Tề Cảnh Vân cảm thấy mùi, hình như cũng hơi buồn nôn: “Ngủ”.
Ngủ là được à, hẳn là người bệnh, muốn nghỉ ngơi tốt, cứ nhất quyết ở cạnh để đề phòng ta, thì ta ra tay sao được? Còn muốn rèn sắt ngay lúc nóng, cho người thêm thời gian mà.
Quay lại phòng mình, Lãnh Băng Cơ suy nghĩ xem nhẫn không gian rốt cuộc nên giấu ở đâu? Đã mang theo bên mình để không bị bọn chúng phát hiện, tốt nhất là tùy lúc mà dùng.
May mà tóc mình dài.
Nàng dùng dây xuyên qua nhẫn không gian rồi buộc lại. Sau đó bện tóc lại với nhau, cuối cùng dùng sợi dây buộc chặt lại, quần từ đuôi tóc lên, che được nhẫn không gian, lại dùng dây buộc tiếp.
Cứ như vậy, lúc cần sử dụng, chỉ cần từ kéo tóc xuống là được, hoàn hảo.