Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 548: Chương 548: Lấy máu nhận con




Ở trong điện không ngừng có người đến, không ngừng có những chủ đề mới để nói, người càng ngày càng đông, cũng càng ngày càng náo nhiệt hơn.

Người phụ trách sắp xếp bữa tiệc hoàng yến tiếp đãi sứ thần hôm nay là Lý Thượng Thư của bộ lễ đã đến vội vội vàng vàng đi tuần tra một vòng, khua tay múa chân chỉ tay năm ngón dặn dò một hồi rồi nói sứ thần Nam Chiểu đã nhập cung rồi, hiện đang ở trên đại điện, buổi yến tiệc chuẩn bị được bắt đầu.

Hôm nay Mộ Dung Phong đích thân dẫn kinh nghênh đón sứ thần Nam Chiểu vào kinh thành, Lãnh Băng Cơ vì hiếu kỳ về thân phận của sứ thần nên đã ra khỏi điện Minh Đức, muốn tìm kiếm người nào đó hỏi thăm. Vừa mới rời đi được một lúc, nghe tiếng trống nhạc được tấu lên, phỏng đoán được chắc hẳn là đoàn người của các phi tần trong hậu cung dưới sự dẫn đầu của hoàng hậu giá đáo, thì lại cuống quít quay trở lại.

Hoàng hậu tiến vào điện Minh Đức, Huệ phi còn dẫn theo Tiểu Vân Triệt.

Bữa tiệc hôm nay không phải là một bữa tiệc rượu gia đình bình thường, mà là một buổi tiệc mở ra để chiêu đãi sứ thần đến từ một quốc gia khác. Không có ai dám mang theo trẻ con, vậy mà chỉ có duy nhất một mình Tiểu Vân Triệt là trẻ con có mặt ở đây.

Khi tiến vào đại điện, đứa nhỏ ngay lập tức trở thành đối tượng được tất cả mọi người chú ý đến.

Huệ phi dẫn theo đứa nhỏ đi chào hỏi mấy vị vương phi.

Có thể nói rằng nếu như Lãnh Băng Cơ không có ở bên cạnh, thì mấy vị vương phi cũng không quá keo kiệt, tặng cho Tiểu Vân Triệt những món bảo bối có giá trị không hề rẻ như ngọc như ý, khóa trường mệnh, làm lễ gặp mặt.

Tiểu Vân Triệt ngoan ngoãn cảm ơn từng người một, nhưng hoàn toàn không hề hào hứng giống như những đứa trẻ khác khi được nhận lễ. Dù sao thì nhà họ Cừu cũng là nhà có tiền, vàng bạc thì cũng chỉ như lá cây trôi nổi trên mặt nước.

Bên cạnh ngay lập tức có người quay qua xu nịnh hoàng hậu, trong lời nói ẩn chứa đầy hàm ý: “Đứa nhỏ xuất thân từ nhà họ Cừu này quả nhiên không tầm thường, thế mà lại có thể được ban tặng những thứ cao quý như vậy, chúng ta cầu còn không được, người xem, sắc mặt người ta còn không hề thay đổi, giống như không hề quan tâm đến những thứ đó vậy”.

Một câu nói giống như đã nhen nhóm một mồi lửa, nhanh chóng đốt cháy trọng tâm câu chuyện của tất cả mọi người, người một lời ta một câu, rồi bắt đầu cả một câu chuyện.

“Đúng như vậy, nghe nói nhà họ Cừu ở Giang Nam vô cùng giàu có, tiểu hoàng tôn nhà chúng ta chính quả thật là rất may mắn, trời sinh đã mang mệnh phú quý. Người xem với tướng mạo này, miệng lại nhỏ như một đĩnh vàng thế này thì không sợ thiếu tiền tiêu”

“Phong vương gia tướng mạo cao quý, đứa nhỏ này lại mang tướng mạo của sự phú quý, phụ tử hai người hình như còn có một chút không giống nhau. Nhìn sao cũng thấy giống Phong vương phi nhiều hơn một chút?”

Tiểu Vân Triệt vẫn còn nhỏ, vốn dĩ cũng không hiểu những hàm ý ẩn trong những lời nói của những người này. Huệ phi hiểu được những lời nói ý tại ngôn ngoại này, nhất thời có chút không vui.

“Năm đó Băng Cơ nhà ta đã cứu gia chủ nhà họ Cừu một mạng, người ta vẫn luôn có lòng biết ơn đối với Băng Cơ nên tất nhiên sẽ đối tốt với hai mẹ con nàng. Một chút chi phí hàng ngày này có là gì?”

Một đám nữ nhân nhìn quét qua một vòng, thấy Lãnh băng Cơ đang không có ở đây, vừa bĩu môi đầy vẻ ghen tị vừa nói năng không chút kiêng nể gì còn mang theo cả hàm ý mỉa mai.

“Nghe nói lần này Phong vương phi bị thái tử Nam Chiểu bắt đi, nói muốn nàng làm thái tử phi của Nam Chiếu? Chu cha, thật là khiến người khác phải lo lắng mà. Có chuyện này không biết là nên nói hay không nên nói. Phong vương phi bây giờ vẫn còn bộ dạng thích xuất đầu lộ diện giống như năm năm trước.”

“Ai nói không phải chứ, nữ nhân chúng ta ấy mà, vẫn là nên an phận thủ thường ở nhà phụ giúp phu quân dạy dỗ con cái, nếu không thì không phải là đang hủy hoại danh tiếng hay sao?”

Huệ phi bị chẹn ngang họng cứ ấp a ấp úng mãi, không biết nên làm thế nào để đáp trả lại.

Tiểu Vân Triệt và Huệ phi vốn rất thân thiết với nhau, thấy nàng đang bị bao vây, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, công chính ngôn thuận nói: “Cha Cừu của ta đã nói rồi, mẫu thân đi đến Dự Châu trước là để cứu tế bách tính ở Dự Châu, chữa bệnh cho bọn họ, đó chính là nghĩa cửa của tấm lòng yêu nước thương dân sâu nặng. Chứ không lẽ thấy chết mà không cứu sao?”

Nụ cười trên mặt các vị phu nhân của các quan viên như cứng đờ lại, gượng gạo lắp bắp vài từ rồi nhếch khóe miệng: “Có một số việc tiểu hài tử không hiểu được đâu”. Tiểu Vân Triệt cũng hề khách khi một chút nào mà đáp trả: “Vân Triệt còn nhỏ nên không hiểu chuyện, nhưng người lớn các người đáng lẽ phải nên hiểu chuyện mới phải. Nếu không phải mẫu thân ta vất vả chữa bệnh ngoài kia, các người làm sao có thể yên ổn ngồi ở đây mà nói bóng nói gió được chứ?”

Một số người bị đối đáp lại kinh ngạc đến nỗi mặt thận ra, sắc mặt khó coi như thể vừa ăn phải phân.

Tiểu Vân Triệt này chỉ cần mở miệng ra là trăm trận trăm thắng, vừa sâu sắc vừa thâm thuý, chưa từng biết sợ ai là như thế nào?

Trong lòng Huệ phi chắc hẳn là vui sướng nhất, có thể nói là vui mừng khôn xiết. Ôi mẹ ơi, đại tôn tử sao mà có thể làm người ta yêu thích đến vậy cơ chứ, nhưng so với đứa con trai khó chịu kia của ta không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Hoàng hậu nhẹ nhàng ho một tiếng: “Đứa trẻ nói rất có lý, đổi lại các ngươi đã sống đến từng tuổi này rồi mà lại không thể nhìn thấu đáo được mọi việc bằng một đứa trẻ”

Sắc mặt của vị phu nhân chuyên đi nịnh hót kia không nên được giận, lẩm bẩm một câu mỉa mai: “Đứa trẻ này ăn nói hàm hồ làm gì có chỗ nào giống dáng vẻ của một đứa trẻ chưa đến năm tuổi chứ? Có khi nào đây vốn dĩ không phải độ tuổi thật của nó?”

Nét mặt của hoàng hậu đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Ngươi ăn nói vớ vẩn cái gì vậy?”

Vị quan viên phu nhân cẩn thận dò xét sắc mặt của hoàng hậu, lấy hết dũng khí từ nụ cười thoáng qua nơi khoé môi.

“Cũng không phải là chỉ có một mình ta nói như vậy, trên dưới triều đình bây giờ làm gì có ai mà không ngấm ngầm bàn tán xôn xao chuyện này? Ta nghĩ rằng để có thể ngăn chặn miệng được những lời đồn đại của miệng lưỡi thiên hạ, để cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, tốt nhất là nên trích máu nhân thân”

Tiểu Vân Triệt xoay mặt lại, vẻ mặt mơ hồ hỏi Huệ phi: “Ta là con trai của cha ta, tại sao lại cần phải khiến cho người khác tâm phục khẩu phục?”

Vấn đề này không dễ để có thể giải thích rõ ràng, đầu óc của những người này lại giỏi suy diễn, dễ dàng làm ô uế trái tim tinh khiết của đứa trẻ.

Tiểu Vân Triệt lại quay mặt lại hỏi Hoàng hậu: “Trích máu nhân thân có nghĩa là gì ạ?”

Hoàng hậu giải thích từng chút từng chút một: “Điều đó có nghĩa là lấy máu của cha con và con rồi nhỏ vào nước, nếu như hai giọt máu có thể dung hợp lại với nhau, thì chứng tỏ hai người là cha con, còn ngược lại thì không phải”

Tiểu Vân Triệt trợn tròn mắt kinh ngạc: “Nếu như máu của ta có thể dung hợp lại với rất nhiều người, như vậy chẳng phải ta sẽ có rất nhiều phụ thân sao?”

Có người âm thầm cười nhạo.

Lãnh Băng Cơ cũng đã trở về từ lâu, thế nhưng vào lúc Tiểu Vân Triệt bị người ta gây khó dễ, nàng ở ngay đó, nhưng lại không hề ra mặt.

Lãnh Bằng Cơ xoay người lại, hướng về phía bà ta hơi nhếch khóe môi: “Nếu như Lý phụ nhân nếu không tin, vì sao lại không tự mình thử?”

“Ta thử cái gì chứ?”

“Tất nhiên là trích máu nhân thân chứ còn thử gì.”

Lý phu nhân bất giác rút lại một bước: “Chuyện này thì có liên quan gì đến ta?”

Nếu như ta nhớ không nhầm thì bây giờ có lẽ đang diễn ra lễ nhậm chức Ngự Lâm Quân của đại công tử của quý phủ ở trong cung, mà Lý đại nhân thì là người phụ trách việc tiếp đãi sứ thần lần này và chuẩn bị yến tiệc, vừa rồi vẫn còn ở điện Minh Đức. Ngươi nói phương pháp trích máu nhận thân này là phương pháp có thể tin vào được, vậy thì hôm nay ta sẽ dùng biện pháp này giúp cá ngươi thử kiểm tra trước trước, không biết các người cảm thấy như thế nào?”.

Vị Lý phu nhân này nghe Băng Cơ nói như vậy, sợ tới mức thiếu chút nữa là xỉu ngang trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.