Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 114: Chương 114: Phụ thân của hài tử là ai?




"Làm thế nào ra mặt?" Lãnh Bằng Nguyệt âu sầu hỏi.

Kim thị cười lạnh một tiếng: "Nếu như việc Lãnh Bằng Cơ trước khi cưới đã thất trinh bị truyền ra ngoài, Phong vương gia còn có thể che chở nàng ta sao?”

"Phụ thân sẽ nổi giận đấy, chuyện này liên quan đến thể diện của tướng phủ. Hơn nữa, nữ nhi sau này cũng sẽ bị người chỉ trỏ bàn luận.".

"Đương nhiên sẽ không phải là lan truyền đến xôn xao dư luận. Ta chỉ cần nghĩ biện pháp chuyển lời đến chỗ Huệ Phi nương nương là được. Nghe nói, Huệ Phi nương nương cũng không định gặp Lãnh Băng Cơ”.

Tinh thần Lãnh Băng Nguyệt đột nhiên phấn khởi hắn: "Làm thế nào chuyển lời?”

"Ông cậu của con làm quan trong triều nhiều năm như vậy, trong cung còn có thể không quen biết ai sao? Chỉ cần nói vài câu ném đá giấu tay, ta không tin Huệ Phi nương nương trong cung còn có thể an ổn ngồi yên”

Lãnh Bằng Nguyệt lập tức trở nên gấp gáp: "Nếu Huệ Phi nương nương nhúng tay vào việc này thì đúng là không thể tốt hơn rồi. Liên quan đến thể diện của hoàng gia, nàng nhất định sẽ không để lộ ra ngoài. Tướng phủ và Kỳ vương phủ đều lo được chu toàn, như thế, Vương gia cũng sẽ không giận lây sang con.

Băn khoăn duy nhất chính là, Lãnh Băng Cơ chó cùng rút giậu, nhất định sẽ nói ra chuyện am Nam Sơn Ni. Hiện tại, Vương ma ma chưa chắc đã trung tâm với chúng ta, đến lúc đó phải làm thế nào để phủi sạch quan hệ đây? Hơn nữa, Huệ Phi nương nương có thể vì vậy mà giận lây sang con không?”

"Đúng là Vương ma ma đổi đàn hương của Lãnh Băng Cơ, thế nhưng, bà ta cũng không biết trong đàn hương có điều mờ ám. Nếu không thì bà ta còn có thể an tâm thoải mái hầu hạ bên người Lãnh Băng Cơ sao? Con chỉ cần mộc mực không nhận thì Huệ Phi nương nương còn tin được lời của Lãnh Băng Cơ mới là lạ.

Còn vương ma ma, một tên cẩu nô tài mà thôi, ngân lượng không được thì hù dọa, hù dọa không hữu hiệu để bà ta vĩnh viễn im lặng, cũng không thể cứ để con sợ ném chuột vỡ đồ, không dám mạnh tay đánh một trận. Hiện tại con đã vì Phong vương gia mà lo được lo mất rồi, lo lắng nhiều sẽ để mất thời cơ tốt”

Nghe vậy, Lãnh Bằng Nguyệt cũng sinh ra quyết tâm đánh đến cùng: "Lúc này đây, nhất định phải khiến Lãnh Bằng Cơ mãi mãi không thể vươn lên được."

Phù Sinh Các.

Sau khi Lãnh Bằng Nguyệt đi, đám người Mộ Dung Phong cũng không để tâm gì nữa, thoải thích uống rượu trò chuyện vui vẻ.

Trong ba người, Mộ Dung Phong tính cách yên lặng lạnh lùng, ít khi nói gì, Thẩm Phong Vân

thì lại vô cùng quy củ, khiêm tốn, chỉ có Tề Cảnh Vân hay lời nói liên tục, hài hước mà thẳng thắn.

Cũng không biết ba nam nhân tính cách vô cùng khác biệt này sao có thể trở thành chỉ giao hảo hữu.

Hơn nữa, Lãnh Băng Cơ phát hiện, vị Tề công tử này xuất thân thương gia, không hề giống Thẩm Phong Vân, trên người mang rất nhiều sự khôn khéo mà chỉ thương nhân và đám lưu manh trà trộn trong phố phường mới có. Thế nhưng, điều này không khiến Lãnh Băng Cơ bỏ lỡ việc thưởng thức tài năng của hắn.

Hắn mới từ Ba Tư trở về, mang về rất nhiều đặc sản địa phương, cường điệu kể lại thói quen sinh hoạt và phong tục địa phương hết sức khác biệt, phần nhiều là mang tính giễu cợt cùng hạ thấp.

Lãnh Băng Cơ vốn là người ở thời đại internet, tin tức phát triển, cộng hưởng tài nguyên xuyên việt đến đây, đối với việc này cũng chỉ cười mà bỏ qua, không chỉnh sửa gì..

Nhờ sự có mặt của Tề Cảnh Vân mà bầu không khí trên toàn bộ yến tiệc vô cùng thân thiết, ba người hết sức hứng thú, uống từ chính ngọ đến tận chiều, ai cũng đã chếnh choáng. Lúc tan tiệc hồi phủ, dưới chân cũng bắt đầu lảo đảo.

Gã sai vặt của Phù Sinh Các dắt ngựa của Mộ Dung Phong tới, Mộ Dung Phong nhìn Lãnh Băng Cơ, tròng mắt sáng rõ: "Cưỡi ngựa sao?"

Vì Lãnh Bằng Cơ có thai nên chỉ uống chút rượu nho, nhìn hắn đã say rồi liền lắc đầu: "Say mà cưỡi ngựa quá nguy hiểm, ta ngồi xe ngựa đi"

Mộ Dung Phong theo sát phía sau nàng, cùng lên xe ngựa, sống lưng không còn thẳng tắp như cây tùng giống thường ngày, mà nghiêng ngả dựa vào tấm nệm gấm ở một bên, không giống trong ngày thường vậy lưng thẳng như tùng, mà là nghiêng ngã tựa vào một bên cẩm trên nệm, một tay đỡ trán, mặt đỏ hồng: "Nghe lời nương tử, ăn cơm no rồi.”

Trong khi hít thở, mùi rượu lập tức cuồn cuộn dâng lên, tràn ngập thùng xe.

Lãnh Băng Cơ đột nhiên không tự chủ được nghĩ tới lần trước hai người cùng nhau ngồi xe, mùi chào thối đến cả nửa phố. Nghĩ vậy, nàng liền rút người về một bên, cách hắn rất xa.

"Lâm Phong và Cảnh Vân cũng không có mặt, với ta thì không cần đóng kịch chứ?"

Mộ Dung Phong hơi khép mắt, vươn đầu ngón tay thon dài lên nhéo nhéo mi tâm: "Vừa rồi nàng nói ta đẹp trai ngây người, ngầu muốn chết là có ý gì? Khen hay chê ta vậy?"

"Đương nhiên là khen chàng rồi, đẹp trai khiến người khác kinh ngạc đến ngây người, ngầu xị khiến người khác hít thở không thông”

Mộ Dung Phong rất thỏa mãn với lời này: "Coi như nàng còn có lương tâm”

Lãnh Bằng Cơ cũng thật không ngờ, hôm nay Mộ Dung Phong vậy mà có thể tới Phù Sinh Các nhanh như vậy, lại còn đơn thương độc mã. Dù hắn có tài cao gan lớn đi nữa thì phần nhân tình này chính mình cũng phải ghi nhớ.

"Thoạt nhìn, tâm tình hôm nay của chàng không tệ nhỉ?"

"Cũng được.”

"Vậy chúng ta thương lượng chuyện này đi?”

"Nói”

"Trước đây, lúc ta cứu Vụ phó tướng, chàng đã đáp ứng ta, chỉ cần ông ta chuyển nguy thành an, chàng sẽ viết hưu thư cho ta, chàng định khi nào thực hiện lời hứa?”

Bàn tay đang nhéo mi tâm của Mộ Dung Phong cứng đờ, sau đó chậm rãi mở mắt, trừng Lãnh Băng Cơ: "Hôm nay ôm được cái đùi vàng rồi, không cần ở nhà nữa nên chờ không kịp muốn rời khỏi bản vương, có phải không?"

Lãnh Băng Cơ lắc đầu: "Không phải, chủ yếu là vì mấy hôm trước chọc cho chàng tức giận nên không dám nhắc tới”

Mộ Dung Phong bật cười nhạt: "Bản vương đáp ứng là chỉ cần nàng cứu sống Vu phó tướng, vị trí vương phi này mãi mãi vẫn là của nàng. Còn hưu thư là yêu cầu của nàng, bản vương cũng không có bằng lòng”.

"Cái gì?" Lãnh Băng Cơ nhất thời xù lông: "Chàng xấu lắm!”

Cả nhà người đều xấu lắm!

"Bản vương nghĩ rồi, nếu như bỏ nàng, bản vương vẫn sẽ phải tái giá chính phi, mà giả như bỏ ngươi, bản vương vẫn phải phải tái giá chính phi, lễ vật tiền bạc, tiệc rượu, tính toán qua cũng là một khoản không nhỏ, ta không có tiền”

Mấy câu nói rất chí khí hùng hồn khiến Lãnh Băng Cơ suýt chút nữa nổi cáu.

"Phương án dự phòng chàng cũng chọn xong rồi, trong phủ còn có Lãnh Băng Nguyệt, trong cung cũng có Mỹ nhân Tiêu, không cần chàng tốn một xu nào, còn có đầy người ước gì có thể tặng thêm cho chàng đấy. Phong vương gia, cái cớ chàng lấy cũng quá kém cỏi rồi."

Mộ Dung Phong vẫn chưa phản bác những lời này của Lãnh Bằng Cơ, chỉ là thanh lãnh hỏi ngược một câu: "Nàng không chờ nổi, muốn rời khỏi phủ Kỳ vương đến vậy sao?”

Lãnh Băng Cơ giận sôi, gần như phát điện: "Ta sao có thể không vội chứ! Phong vương gia, đối với chàng thì chỉ là một câu nói, nhưng lại liên quan đến cái mạng nhỏ của ta đấy. Nếu một ngày kia có chuyện gì, trong bụng ta còn có đứa bé thì còn có thể sống nổi không?"

"Về đứa bé, nàng nên đi chất vấn phụ thân của nó. Hắn mới là người khởi xướng”

Vấn đề là ai chứ? Cái tên con cháu nhà rùa kia cứ thể kéo quần bỏ chạy, mặc kệ sống chết của bà đây. Nếu có một ngày ta biết hắn là ai thì xem ta có thiến hắn hay không, khiến hắn phải đổ bộ cho ta!

Đáng tiếc, bản thân trừ tấm mặt nạ phi ưng kia của hắn thì hoàn toàn không biết gì về hắn cả.

Lãnh Bằng Cơ đôi mắt buồn bã, khóe môi hiện lên vẻ khổ sở: "Đây là chuyện của bản thân ta”

Một lát sau, trong xe ngựa không có động tĩnh gì. Lãnh Băng Cơ bỗng nhiên ngẩng đầu, Mộ Dung Phong không biết từ khi nào đã dịch lại, ngồi gần nàng trong gang tấc, hai mắt nóng bỏng nhìn nàng, đáy mắt có sát khí lạnh thấu xương cuồn cuộn.

"Hắn là ai vậy?”

"Hả?"

"Hắn, phụ thân của đứa bé là ai?”

Vẻ mặt Mộ Dung Phong chăm chú, hùng hùng hổ hổ, mùi rượu nồng nặc lại xông vào mũi khiến Lãnh Băng Cơ nhất thời khiếp sợ, không tự chủ rụt người về phía sau.

"Chàng hỏi cái này làm gì?”

"Làm gì sao?" Mộ Dung Phong nghiến răng, gằn từng chữ: "Đương nhiên là chém thành trăm mảnh!”.

Lãnh Băng Cơ một hồi hết hồn, hốt hoảng thốt ra: "Không liên quan đến chàng”

"Nàng còn muốn che chở cho hắn? Hắn bội tình bạc nghĩa, làm hại nàng chưa đủ thảm sao? Nhiều chuyện như vậy đều để mặc nàng chống đỡ, còn hắn lại làm con rùa đen rút đầu không dám đứng ra, đây là loại nam nhân gì chứ? Muốn hưu thư à? Không có đâu. Nàng để hắn tới tìm ta, chỉ cần hắn có thể cho nàng một ngôi nhà, một tương lai, bản vương thành toàn hai người!”

Đây không phải là ép buộc sao?

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.