Lãnh Bằng Nguyệt đã dùng hết một hộp Ngưng Hương đan. Thỉnh thoảng có hạ nhân nịnh nọt, nói da dẻ nàng ta sáng bóng mềm mại, khí sắc càng ngày càng tốt, vậy là nàng ta liền cho rằng đó là công lao của Ngưng Hương đang
Nàng ta đang phát sầu vò đầu bứt tai, không biết tìm đầu ra, vừa nghe Phương Phẩm Chi nói như vậy, nhất thời sinh lòng hy vọng.
"Nếu theo lời ấy của Phương công tử, thì chẳng lẽ ngài có cách?”
Phương Phẩm Chi đã dự đoán trước, cười cười: "Trắc phi nương nương xem nước da của Phẩm Chị thế nào?"
Lãnh Bằng Nguyệt vừa rồi chỉ thấy hắn môi hồng răng trắng, mặt như thoa phấn, bây giờ khi nghe hắn nói, mới chăm chú nhìn. Máy hắn là nam tử, nhưng làn da lại nhẵn nhụi như ngọc, vô cùng mịn màng, mềm mại như trẻ sơ sinh, nàng ta không khỏi giật mình: "Lẽ nào?”
"Không dối gạt nương nương, tiểu sinh vẫn luôn dùng Ngưng Hương đan”
Lãnh Bằng Nguyệt vừa nghe liền vui mừng quá đỗi, nhưng Kim Nhị lại thấy có chút khó tin: "Từ trước đã biết người ngang tàng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói người có loại bản lĩnh thông thiên này? Ngưng Hương đan đã sớm bặt tăm rồi.”
Phương Phẩm Chi ý tứ hàm xúc, cười cười: "Ngọc Thanh đạo nhân tuy mọc cánh phi thăng thành tiền, thế nhưng phương thuốc vẫn còn. Muốn Ngưng Hương đan thì cứ tìm ta là được”
Lãnh Bằng Nguyệt không ngờ tham gia thọ yến hôm nay lại có niềm vui ngoài ý muốn, đúng là đi mòn gót giày chẳng thấy, mà thấy lại chẳng tốn công sức gì. Nàng ta nhìn chằm chằm Phương Phẩm Chi, đầy tha thiết: "Là thật sao?”
"Không thể giả được.”
"Công tử vậy mà cam lòng từ bỏ thứ yêu thích sao?”
Phương Phẩm Chi cực kỳ thoải mái mà vỗ ngực: "Người khác đương nhiên không được, nhưng Trắc phi nương nương là biểu muội của Kim huynh, đều là người nhà cả. Dù ta không có để dùng thì cũng không thể thiếu phần của nương nương được. Chẳng qua, giá cả.."
Hiện tại, Lãnh Bằng Nguyệt đang vô cùng hưng phấn, chỉ cần có thể đẹp lên, vượt qua Lãnh Băng Cơ, trở thành vương phi nương nương của vương phủ, thì toàn bộ phủ Kỳ vương đều là của mình, còn lo không có bạc sao? Dù có tiêu tốn hơn nữa cũng đáng.
"Công tử cứ đưa ra một cái giá đi”
Kim Nhị thỏa đáng mà xen vào: "Không được quá đáng”
Phương Phẩm Chi khẽ thở dài một cái, tựa hồ là đang do dự cân nhắc: "Ngưng Hương đan này ta lấy với giá sáu trăm lượng một hộp. Không biết vị bằng hữu kia của ta có đồng ý để cho nương nương với giá này không"
Kim Nhị không lên tiếng, ánh mắt nhìn Phương Phẩm Chi lóe lên, như có điều suy nghĩ.
Lãnh Bằng Nguyệt cũng kìm lòng không đặng, hít vào một hơi. Tuy nói Kim thị lén cho nàng ta không ít bạc, nhưng sáu trăm lượng cũng là quá đắt rồi. Thật đúng là như động không đáy. Dùng không được bao lâu thì bản thân đã giật gấu vá vai rồi.
Phương Phẩm Chi cẩn thận nhìn sắc mặt nàng ta, tiếp tục nói: "Không biết nếu như lấy tên phủ Kỳ vương ra, vị bằng hữu kia của ta có thể lui một bước không."
Kim Nhị "khà khà" cười: "Biểu muội ta đây chính là khách hàng lớn, tiểu tử ngươi lại ăn nói khéo léo, vậy thì cứ nói chuyện với bằng hữu người để giảm giá xem, nếu hợp lý, tin rằng biểu muội của ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi”.
Phương Phẩm Chi có vẻ hơi khó khăn, không dám đáp ứng ngay.
"Vậy làm phiền Phương công tử giúp đỡ một chút, nếu giá thích hợp, ta tất có thâm tạ”
Phương Phẩm Chi lúc này mới cắn răng: "Ngưng Hương đan này hiện tại rốt cuộc hiếm hoi thế nào, ta cũng không cần nhiều lời nữa, tin rằng Phong vương gia dù đồng ý mất năm ngàn lượng cũng là cầu còn không được. Ta đành nói bằng hữu ta bớt giá một chút. Nếu có thể bớt đi một thành thì hôm sau sẽ mang đến cửa cho Trắc phi nương nương."
Ba người bàn bạc quyết định xong, thì yến hội cũng vừa hay bắt đầu. Lãnh Bằng Nguyệt được mời vào chỗ ngồi của nữ khách, tìm Kim thị nói chuyện..
Kim Nhị xem xét thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới hung hăng đâm Phương Phẩm Chi một quyền: "Này tiểu tử, huynh đúng là quá đáng. Mà huynh cũng thực can đảm đấy, sáu trăm lượng bạc một hộp, đây đơn giản là đi cướp đấy. Gốc gác huynh, ta còn không biết sao? Ý vào cái mặt trắng cùng tự thái nhẹ nhàng, nam nữ đều ăn, làm tiền khắp nơi, một kẻ chuyên môn ăn bám như huynh mà có thể bỏ ra sáu trăm lượng bạc để uống thuốc sao?"
Lãnh Bằng Nguyệt vừa đi khỏi, thì Phương Phẩm Chi thận diện bạch y, ôn nhuận như ngọc đã hiện nguyên hình, vẻ mặt vô cùng không đứng đắn cười, mang theo vẻ lưu manh.
"Biểu muội của huynh là thiên kim của tướng phủ, trắc phi của phủ Kỳ vương, bằng lòng bỏ ra năm ngàn lượng bạc mua một hộp Ngưng Hương đan, sao có thể để ý sáu trăm lượng chứ?"
"Nhưng huynh lấy đâu ra Ngưng Hương đan? Ta còn không biết sao, huynh vẫn một mực lén dùng ngũ thạch tán, không phải à?”
Phương Phẩm Chi đã lường trước, cười nói: "Nói thật với huynh nhé, Ngưng Hương đan này chính là dùng ngũ thạch tán và thạch tín, tuyết liên các loại luyện chế mà thành. Ngọc Thanh chân nhân là vì tiếp xúc với thuốc này thời gian dài nên mới bỏ mình đó.
Tiểu đồng bên cạnh hắn sợ để thời gian dài sẽ bị kiện, hơn nữa, triều đình quản chế ngũ thạch tán, khó mua nổi, nên mới mai danh ẩn tích, không dám kiếm tiếp thứ tiền trái lương tâm này. Thế nhưng nếu ta muốn thì vẫn có”
Kim Nhị đầy bụng hồ nghi: "Thật sao? Thế này không phải là hại biểu muội ta à?”
Phương Phẩm Chi không có hảo ý, cười: "Mấy trăm lượng bạc một hộp, còn có thể có người ăn thay cơm sao? Dùng ít một chút thì không sao, thật sự có thể làm đẹp dưỡng nhan. Sau khi thành công, phân cho ngươi một thành lợi nhuận. Vụ làm ăn này với phủ Kỳ vương, nếu ta làm được thì biểu muội của huynh còn cảm kích chúng ta nữa đấy."
Kim Nhị vốn là một kẻ không có lương tâm, kiếm tiền không nhận người, cười mà đáp ứng ngay: "Thế nhưng Phong vương gia cũng không dễ chọc đâu, việc này ta không tiện đứng ra nên huynh nhất định phải cẩn thận một chút”.
Phương Phẩm Chi làm điệu lan hoa chỉ, ngượng ngùng cười, vẻ phong tình vạn chủng: "Bản lãnh của ta, huynh còn không rõ sao?”
Kim Nhị lập tức bừng tỉnh đại ngộ: "Cũng đúng”
Bên kia, Kim thị và Lãnh Bằng Nguyệt tìm một chỗ yên tĩnh không người, để Triệu ma ma ở bên ngoài cánh cửa, mẫu nữ hai người cũng âm thầm nói chuyện.
"Vừa rồi, con ở trên yến tiệc nhìn thấy Lãnh Minh Nguyệt rồi, mẫu thân làm sao đưa được nàng ta đến đây thế? Bộ mặt hạ tiện, mắt không ngừng liếc sang phía chỗ ngồi của nam khách, e là có người hợp ý rồi."
Kim thị cười lạnh một tiếng: "Ta đã sớm để ý rồi, nha đầu kia rất hoang dã. Nếu không phải hôm kia cữu mẫu của con bảo ta tặng cho đại biểu ca của con một cô nương thích hợp thì ta cũng không mang nàng theo ra ngoài cho mất mặt làm gì."
Lãnh Băng Nguyệt kinh ngạc nhướng mà: "Không phải mẫu thân nói đại biểu c
không bình thường ở khoản kia sao? Vậy nên vẫn cứ không chịu nghị hôn đó"
"Như thế mới xứng với Lãnh Minh Nguyệt" Kim thị thờ ơ nói: "Cất nhắc nàng ta làm thiếu phụ nhân phủ Thượng Thư thì còn ai dám nói ta bạc đãi nàng?”
Lãnh Bằng Nguyệt trong nháy mắt mặt mày rạng rỡ: "Đúng vậy, thân càng thêm thân, rất xứng đôi. Để cho nàng ta thủ tiết cả đời xem Tiết di nương còn đắc ý được không?”
"Nào chỉ như vậy, Lãnh Minh Nguyệt là điểm yếu của nàng ta, nếu như gả vào phủ Thượng Thư, về sau Tiết di nương nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời ta, bảo đi đằng Đông, không dám đi đằng Tây, bảo đi đánh chó, tuyệt đối không dám mắng gà. Nếu không, Lãnh Minh Nguyệt ở Kim gia đảm bảo không có được một ngày ngày sống dễ chịu!”
"Vẫn là di nương ra tay lợi hại!" Lãnh Băng Nguyệt nghĩ đến thời gian bản thân ở vương phủ, khẽ thở dài một cái.
"Chuyện xảy ra trong vương phủ mấy ngày nay, Điêu ma ma vừa rồi đều đã nói với ta. Sao con không nghe lời ta khuyên, bây giờ nuôi hổ thành họa, tự chuốc lấy đau khổ chứ?"
Lãnh Bằng Nguyệt bĩu môi, có chút không vui: "Sao chuyện gì Triệu ma ma cũng nói với mẫu thân thể? Thực sự là lắm miệng, phiền chết đi được”
"Ta biết, Triệu ma ma khẳng định không bằng con nha đầu Tri Thu kia, làm việc khó vào mắt con. Thế nhưng, Triệu ma ma sống đến tuổi này rồi, ở trong phủ Thượng Thư cũng từng thấy rất nhiều thủ đoạn nịnh hót, sao có thể kém một con nhóc cơ chứ?"
"Nhưng việc lần trước hỏng chính là do bà ta, nếu bà ta tỉ mỉ một chút thì sao có thể để Tri Thu thừa cơ lợi dụng?”
Kim thị nhìn chằm chằm nàng ta, quan sát chốc lát: "Một cây làm chẳng nên non, con chướng mắt Trị Thu thì đã đành, nhưng Triệu ma ma mà con cũng không thích sao? Nếu con muốn một ngày nào đó chấp chưởng vương phủ thì nhất định phải học được cách mượn sức hạ nhân bên cạnh mình. Nếu các nàng cũng không thể trung thành và tận tâm với con thì ắt sẽ có tai họa ngầm, khiến đối thủ có thể thừa cơ lợi dụng”
Lãnh Bằng Nguyệt không phục, lẩm bẩm một câu: "Con biết rồi.”
Kim thị cắn chặt răng, lời nói thấm thía: "Với tính cách này của con thì không thể là đối thủ của Lãnh Băng Cơ được. Chỉ cần nàng ta còn ở lại vương phủ làm mưa làm gió thì con có muốn ra mặt cũng không dễ. Di nương sẽ ra mặt giúp con lần đầu, trừ đi cái đại họa trong xương tủy này."
- -----------------