Vương Phi Ngỗ Nghịch

Chương 100: Chương 100: Lại gặp sóng gió




Edit: Sand Võ

Beta: Zinny

Dung Tú sững sờ, cảm giác nóng rát quen thuộc trên mặt này lại ập tới với cô. Tô Cẩn Hạo, con ngựa giống chết bầm này, hắn lại có thể đánh cô, lần thứ ba, đây là lần thứ ba rồi.

Lệ uất ức giữa hốc trong nháy mắt tuôn ra, cô đưa tay bụm lấy bên mặt bị đánh, hai mắt đẫm lệ mông lung gào lên với Tô Cẩn Hạo, “Tô Cẩn Hạo, ta liều mạng với ngươi! Ngươi dựa vào đâu mà đánh ta, cha ta còn không nỡ đánh ta nữa kìa. Ta không biết xấu hổ thì thế nào? Ngươi như thế này gọi là không biết tự trọng nghe chưa, trước kia khi Dung Tú thích ngươi, ngươi thích người khác. Giờ ta thích người khác, ngươi có tư cách gì mà đánh ta. Cái “Ta” thích ngươi đó đã chết từ thời khắc ngươi cứu tiện nhân Hạ Quán Linh kia rồi. Nàng ta đã chết, vĩnh viễn sẽ không trở lại!”

Dung Tú mắng hắn xong, liền đưa tay túm lấy cánh tay của hắn, hung hăng cắn xuống một cái. Một cái cắn kia, trút ra toàn bộ nỗi oán hận của cô đối với tên ngựa giống chết bầm này. Mãi đến khi mùi máu tanh tràn ngập trong miệng, Dung Tú mới buông cánh tay hắn ra.

Tô Cẩn Hạo ngơ ngẩn nhìn cô, hắn vừa tỉnh táo lại từ trong cơn tức ban nãy, kỳ thật vừa rồi thời khắc bàn tay rơi xuống mặt Dung Tú, hắn đã bắt đầu hối hận. Là loại hối hận rất sâu sắc, hắn sao có thể đối xử với nàng như vậy chứ.

Tự trách, thống khổ, bứt rứt…… Các loại cảm xúc không ngừng quay cuồng trong lòng hắn, làm cho chân mày hắn không nhịn được cau chặt lại.

“Ta, hận, ngươi!” Lời nói phẫn uất xen lẫn nước mắt của cô, khiến cho dáng vẻ cô lúc này thoạt nhìn thêm vài phần đáng thương.

“Chết tiệt, mình đã làm gì thế này?” Tô Cẩn Hạo hung hăng đập nát cái bàn bên cạnh, cả người cứ như vậy vô lực nhìn cô. Hắn muốn giải thích, nhưng hắn nên nói như thế nào đây.

Càng nói càng sai, giờ phút này hắn bắt đầu hận chính mình. Vì thế hắn do dự, không dám mở miệng.

“Tiểu thư……” Tiểu Thúy cùng Vương đại nhân vừa bước vào thì nhìn thấy cảnh này. Nàng ta kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình ôm mặt dáng vẻ thương tâm, trong lòng đã bắt đầu thầm kêu không ổn.

“Vương đại nhân, thư hoà ly đâu?” Dung Tú quay người lại, chìa tay ra trước mặt Vương đại nhân, đòi thư hoà ly.

Vị Vương đại nhân kia dựa trên nguyên tắc thà huỷ đi một tòa miếu, chứ không phá hỏng một cuộc hôn nhân, vẫn muốn tác hợp bọn họ lần nữa, nhưng giờ nhìn đến tình hình này, lời nói đến miệng vẫn bị ông ta cứng rắn nuốt xuống. Tình trạng bây giờ xem ra đã đến nước dầu sôi lửa bỏng mất rồi. Ông ta cầm thư hoà ly của hai người bọn họ, cẩn thận đưa tới.

Dung Tú không thèm nhìn, trực tiếp cầm bút ký tên của mình vào phần trống, sau đó liền ném bút lông, xoay người chạy ra ngoài. Động tác liền mạch lưu loát mang theo vẻ quyết tuyệt không thể nghi ngờ. Tiểu Thúy nôn nóng trừng mắt lườm Tô Cẩn Hạo một cái rồi đuổi theo.

Tô Cẩn Hạo trong phòng chậm chạp hướng về phía hôn thư đặt trên bàn, hắn thất thần nhìn tên Dung Tú, khóe miệng nở nụ cười chua xót. Xem ra thật sự không thể thay đổi được!

“A……” Đôi mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt giống như dã thú bị vây trong đường cùng, bị nhốt giãy dụa. Tiếng gào thét thống khổ tới cực điểm, trút ra hết nỗi thống khổ cùng tuyệt vọng, làm cho người nghe thấy bi thương.

Hắn run rẩy vươn tay cầm lên cây bút lông đặt bên cạnh, chậm rãi hướng về tờ hôn thư kia……

Dung Tú chạy một mạch ra khỏi phủ Binh Bộ, cô mới từ bên trong chạy ra, vẫn chưa hít được một ngụm không khí trong lành nào, một trận đau khổ mới lại bắt đầu rồi.

Góc đường bên cạnh có một đám nữ tử giơ cờ trắng đi tới, tuổi tác ước chừng tầm mười lăm mười sáu. Bọn họ nhìn thấy Dung Tú đứng ở ngoài cửa Binh Bộ, rồi nhao nhao nhìn vào bức họa trong tay. Rối rít gật đầu khẳng định gì đó.

Một nữ tử có chút nhan sắc tiến lên một bước, thản nhiên hỏi: “Ngươi là Dung Tú phải không?”

“Đúng thế, làm sao vậy?” Hoàn toàn không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, Dung Tú thản nhiên trả lời.

“Các tỷ muội xông lên!” Nữ tử kia quay đầu lại, kêu gọi đám người phía sau, đám nữ tử “lòng đầy căm phẫn” này nhao nhao lấy vũ khí trong tay mình ra, hướng Dung Tú mà đập.

“Các ngươi làm gì vậy hả?” Dung Tú vừa mở miệng, liền có một bó rau cải thối nện xuống đầu cô, sau đó trên không liền có rất nhiều vật thể bắt đầu “rơi tự do” về phía cô, Dung Tú ôm đầu, vẫn cứ bị nhóm nữ tử này ném.

Rất nhanh, bộ váy cô mới thay ngày hôm nay đã dính rất nhiều vết bẩn. Cô muốn chạy trốn, lại bị nhóm nữ tử đó vây quanh. Bọn họ nhao nhao kêu gào, “Đánh chết nữ nhân không biết xấu hổ này đi!”

Đến lúc này Dung Tú mới biết những nữ nhân này nhất định là tới trút giận thay Tô Cẩn Hạo. Trong mắt bọn họ, cô là nữ nhân dâm đãng, mà Tô Cẩn Hạo là nam nhân bị cắm sừng. Cho nên bọn họ căm phẫn, muốn trút giận thay hắn.

Thế nhưng, bọn họ lại không biết, trong cuộc hôn nhân này, người chịu tổn thương thật sự là cô, mà cái người bọn họ cho rằng vô tội nhất, lại là người chủ đạo bi kịch này.

Bọn họ đều thương hại tên ngựa giống chết bầm kia, nhưng ai sẽ thương hại cô đây.

Tô Cẩn Hạo, ta hận ngươi!

Dung Tú ôm đầu, cả người co quắp lại.

Hồi còn ở cô nhi viện, cô bị đánh đã thành thói quen. Chỉ cần ôm lấy đầu, bọn họ đánh thế nào cũng không sao cả. Nhưng giờ phút này cùng với những ngôn từ quá quắt và vô số nắm tay, trong lòng cô đau thắt lại. Nước mắt lại tràn mi……

Tiểu Thúy phía sau chạy tới thấy Dung Tú co ro một chỗ, bị những nữ nhân này vây đánh, nàng ta nóng lòng bảo vệ chủ, trực tiếp vọt tới.

“Các ngươi buông tiểu thư nhà ta ra……” Nàng ta liều mạng túm lấy những người đó, muốn kéo những người đó tách khỏi Dung Tú, nhưng sức của nàng ta nói cho cùng không thể địch lại đám nữ nhân kia, vừa tới gần, liền bị những nữ nhân này hất một cái, cả người ngã vào trong rãnh nước bên cạnh.

“Ta liều mạng với các ngươi!” Tiểu Thúy lại đứng dậy xông tới, rất nhanh liền xô được một người ra, nhưng ngay sau đó nàng ta lại bị người khác đẩy ra.

“Nữ nhân không biết xấu hổ! Phải đánh!”

“Thật đáng khinh! Không biết xấu hổ!”

……

“Không biết xấu hổ!” Những lời này vẫn quanh quẩn bên tai cô, cô giơ tay che bên mặt bị Tô Cẩn Hạo đánh, cảm giác nóng rát như kim châm vào lòng. Cô khẽ nhếch môi, khóe miệng mỉm cười chua xót.

Trong lúc đám người kia đang trút giận, góc đường đột nhiên thoáng hiện một bộ áo bào màu xanh. Bóng dáng hắn ta chợt lóe, hất ra vài người, rất nhanh đã vươn tay ra, Dung Tú được hắn ta ôm vào trong ngực, cô vừa định ngẩng đầu nhìn người tới, đột nhiên một mùi hương thoang thoảng ập tới, cả người liền hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.