Vương Phi Ngỗ Nghịch

Chương 101: Chương 101: Tình ý trong gian nhà tranh




Edit: Sand Võ

Beta: Zinny

Khi Dung Tú tỉnh lại, cô phát hiện giờ phút này mình đang nằm trên một ván giường đơn sơ, cô dụi dụi mắt, lúc này mới cẩn thận đánh giá cả gian phòng.

Căn phòng này bài trí hết sức đơn sơ, mà vật dụng trong nhà lại càng ít đến đáng thương. Một cái bàn, hai cái ghế, một chiếc giường, một cái bếp lò, ngoài mấy thứ này ra, cũng không có đồ vật gì khác .

Cô chau mày, xốc chăn lên, đứng dậy. Cô không biết bây giờ mình đang ở nơi nào, cho nên trong lòng có chút bất an, loại cảm giác bất an này, thúc đẩy cô phải tìm hiểu hoàn cảnh chung quanh.

Cô đi tới bên cửa, mở cánh cửa gỗ xập xệ kia ra. Một tia nắng rực rỡ đập thẳng vào trong mắt, cô hơi nheo mắt lại. Lúc này mới tò mò đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Ngoài cửa là một cánh đồng lau sậy mênh mông, một cơn gió lạnh thổi qua, một hàng lau sậy dập dờn không ngừng, giống như sóng biển. Bước qua bậc cửa, cô đi nhanh vài bước, bấy giờ mới quay người nhìn.

Trong gió lạnh, gian nhà tranh này vẫn giống như trước kia, trơ trọi đứng sừng sững. Khóe miệng cô hơi nhếch lên, trong lòng có chút yên tâm. Quân Lăng Thiên đã từng đưa cô tới nơi này, cho nên có thể khẳng định người cứu cô không thể nghi ngờ nhất định là Quân Lăng Thiên rồi.

Cô lại trở về phòng nhàm chán ngồi trong chốc lát, nhưng Quân Lăng Thiên vẫn chưa về. Cô bắt đầu bất an, vì thế cô lại bước ra khỏi gian nhà tranh, đi loanh quanh không mục đích trong bụi lau sậy.

Đột nhiên một bóng áo xanh quen thuộc đập vào tầm mắt của cô, cô nhướng cao mày, rón rén bước tới, định dọa cho hắn một “niềm vui bất ngờ”, không ngờ Quân Lăng Thiên đã sớm nghe được tiếng cô. Hắn bỗng nhiên quay đầu lại, trong gió lạnh, mái tóc đen như mực của hắn phấp phới trong gió, mang theo vài phần cảm giác phiêu dật.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Giọng nói hớp hồn của Quân Lăng Thiên lại vang lên, khóe miệng hơi hơi nhếch, vẫn là dáng vẻ phong tình vạn chủng.

“He he, ngươi đừng có bảo ta, bình thường lúc ngươi bỏ bê công việc, là rúc ở chỗ này đấy nhé?” Dung Tú thấy hắn phát hiện ra mình, liền thu hồi tâm tình đùa giỡn, chậm rãi giẫm trên lau sậy bước tới.

“Đúng vậy!” Hắn thản nhiên đáp, che dấu chút cô đơn tịch liêu trong đôi mắt.

“Ngươi ở đây làm gì vậy?” Dung Tú nhìn mấy cánh hoa trong tay hắn, tò mò hỏi.

“Lát nữa ngươi sẽ biết.” Quân Lăng Thiên nhếch khóe mắt đào hoa, nâng niu những cánh hoa trong tay mình. Hai người liền trở về. Lúc đó, hắn đi phía trước, giúp Dung Tú gạt bỏ đám lau sậy rậm rạp. Dung Tú đi sau hắn, nhìn áo bào xanh của hắn bay bay trong gió, trong lòng chợt run rẩy từng đợt.

Một gã đàn ông bộ dạng yêu nghiệt lại ở một mình tại nơi cỏ lau lay động hoang vu không người như thế này, trong tay còn cầm mấy cánh hoa, [Trên TV, thời điểm tiên nhân thi triển pháp thuật, lúc nào cũng có cánh hoa phụ hoạ] điều này khiến cô cảm thấy, nói không chừng Quân Lăng Thiên thật sự là một hồ tiên. Đương nhiên ý nghĩ này cô chỉ dám nói trong lòng, cũng không dám đi hỏi hắn.

Bọn họ trở lại gian nhà cỏ tranh kia. Quân Lăng Thiên cầm mấy cánh hoa, liền bước tới chum nước cũ kỹ cạnh gian nhà rắc vào đó. Dung Tú tò mò nhìn, phát hiện hắn vừa rắc hoa xuống, bên trong chum nước liền có hai con cá nổi lên, ăn sạch số cánh hoa này.

“Ngươi……” Hắn cho cá ăn cánh hoa? Dung Tú không hiểu nhìn hắn.

“Lát nữa ngươi sẽ hiểu!” Quân Lăng Thiên cười khẽ, rồi đi vào nhà. Không biết lấy được hai củ khoai lang từ đâu, trực tiếp tiến tới chỗ cái bếp bên trong. Sau đó hắn bắt đầu nhét củi vào trong.

“Không ngờ ngươi còn biết nhóm lửa nữa hả?” Dung Tú kinh ngạc nhìn hắn, Quân Lăng Thiên vẫn bị cô nhận định là yêu nghiệt nam, trong tưởng tượng của cô, tên đàn ông này khẳng định là loại người mười ngón tay không dính hành, giờ phút này nhìn thấy hắn như vậy, cô vẫn có chút kinh ngạc.

Bếp lửa ấm áp chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú của Quân Lăng Thiên, hắn bỏ một cây củi vào lò, rồi quay sang hỏi Dung Tú: “Ngươi biết nhóm lửa không?”

“Đương nhiên là biết!” Dung Tú vỗ ngực nói, việc này cô biết thật mà.

“Vậy ngươi giúp ta canh lửa, ta ra ngoài làm chút chuyện, được không?” Đôi mắt đào hoa của Quân Lăng Thiên nhếch lên, nhẹ giọng nói.

“Ừ.” Dung Tú lên tiếng, liền thành công thế chỗ Quân Lăng Thiên, tạm thời trở thành một nha hoàn nhóm lửa.

Quân Lăng Thiên ở ngoài cửa bận việc một lát, đến lúc hắn trở lại trong phòng, trong tay đã cầm hai con cá được làm sạch. Dung Tú nuốt nước miếng, càng thêm kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi còn giết cả cá nữa hả?”

“Ha ha.” Quân Lăng Thiên nhếch miệng cười khẽ, bắt đầu chuẩn bị nướng cá.

Dung Tú ngồi bên cạnh bếp, nhìn động tác thoăn thoắt của hắn. Nét mặt chốc thì kinh ngạc, chốc thì hổ thẹn. Buồn bực ghê, ở cổ đại này cô quen biết ba anh chàng đẹp trai, kết quả có hai người đều biết nấu ăn. Điều này làm cho nữ chủ vẫn tự rêu rao ôn nhu đảm đang là cô đây làm sao chịu nổi.

Tiếng củi lửa cháy lách tách, cùng với từng đợt hương thơm lan toả khắp gian nhà tranh. Bụng Dung Tú đã sớm kêu gào, thật vất vả chờ Quân Lăng Thiên nấu xong thức ăn. Cô không dằn nổi liền vội rửa tay chuẩn bị ăn.

Hôm nay Quân Lăng Thiên kho hai con cá, lại xào vài món đơn giản, thức ăn tuy rằng không phong phú lắm, nhưng thật sự rất thơm. Quân Lăng Thiên xới cho cô một chén cơm, cô ngọt ngào nói “cảm ơn”, đôi đũa liền bắt đầu hoạt động.

“Ha ha, miếng cá này, thử xem thế nào?” Quân Lăng Thiên cẩn thận chọn phần bụng cá non mềm nhất, đặt vào bát Dung Tú, nhẹ giọng nói.

Dung Tú không hề khách khí bắt đầu đánh chén, không biết vì sao, cá kho này Quân Lăng Thiên làm quả thật có hương vị riêng. Ăn vào miệng, có loại cảm giác nói không ra lời.

“Món cá này ngươi làm thế nào vậy?” Dung Tú nâng mày nhìn về phía Quân Lăng Thiên. Quân Lăng Thiên cũng không vội trả lời ngay, hắn gắp một miếng cá non mềm khác, gỡ hết xương, đặt vào bát Dung Tú. “Ăn đi đã, cá này mà nguội, ăn vào không tốt cho thân thể đâu.” Hắn thản nhiên nói lời ân cần, tiện tay lại gắp cho cô một ít thức ăn khác.

Dung Tú nhìn thức ăn đầy ắp trong bát mình, hiếm khi “lương tâm trỗi dậy”, gắp một ít đồ ăn cho hắn.

Hai người cứ vậy ngồi ăn khí thế bên cái bàn cũ nát. Đến cuối cùng, cô mới vươn hai tay vuốt cái bụng no căng của mình, lại không nhịn được hỏi, “Món cá kia của ngươi rốt cuộc nấu thế nào vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.