Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!

Chương 13: Chương 13




“Ngươi, là sùng bản thân đến biến thái sao!” Lãnh Lăng Hàn khing bỉ nhìn nàng nói.

”Còn ngươi là cuồng làm đuôi ta sao!” Tô Nhã Không thèm đếm xỉa Lãnh Lăng Hàn. Nàng ung dung đưa tay cầm điểm tâm bỏ vào miệng, đấu võ mồm sao? Haha Nàng là cung Bọ Cạp nha.

(Rin:=_=)

”Ngươi...” -Cạch- Lời chưa ra khỏi miệng Lãnh Lăng Hàn đã bị miếng ngọc bội Tô Nhã ném ra giật mình.

”Ngươi thấy ngọc bội này có gì đặc biệt không?” Nàng quan sát Lãnh Lăng Hàn thấp giọng hỏi, cái này mới là trọng điểm của chuyến đi này, tối hôm trước hồi phủ nàng mới nhìn kĩ ngọc bội này, nhìn thật sự không đơn giản.

”Xích Hổ bang” Đây không phải của Thiên Minh sao? Thế nào lại ở trong tay nàng Lãnh Lang Hàn nghi hoặc nhìn ngọc bội trong tay Tô Nhã nói.

”Xích Hổ bang, là bang hội sao?” Nghe hắn nói nàng lại bắt đầu thấy hứng thú rồi, nàng đã bảo ngọc bội này không bình thường mà.

”Không phải bang hội, là một tổ chức ám sát, những thành viên hoạt động theo mệnh lệnh bang chủ. Khi làm nhiệm vụ họ mặc áo đỏ để tất cả mọi người nhận thức là họ lảm”

”Hắn chơi nổi nga! Bọn đầu óc có vấn đề sao” Tô Nhã thầm khinh Hạ Thiên Minh, hừ đầu óc có vấn đề.

”Ừ, mà ngọc bội này là sao ngươi có?”

”A, Ta là được cho nga.” Chỉ có điều là hắn không thấy mà không đòi thôi, dù sao cũng là giống nhau đúng không. Tô Nhã mặt không đỏ tim không đập mắt hoa dào mở to nhìn Lãnh Lăng Hàn.

”Đây là ngọc bội đại diện thân phận bang chủ, ngươi nói Thiên Minh đã cho ngươi?” Mày hơi nhướng lên Lãnh Lăng Hàn nghi hoặc hỏi Tô Nhã, Xích Hổ là đứa con tinh thần của hắn (HTM), hắn (LLH) không tin hắn (HTM) chịu dâng lên nàng.

Tô Nhã bị nhìn có hơi chột dạ,liếc thấy Lan Dạ Ly và Lạc Anh đã trở lại lièn nhảy lên cười ngọt ngào với hai người nói: “Dạ Ly, Anh tỷ hai người trở lại rồi!”

Hai người bước vào có hơi thụ sủng nhược kinh nhìn Tô Nhã, từ bao giờ tiểu thư chủ nhân trở nên nhiệt tình như vậy?

Tô Nhã không nói không rằng liền kéo hai người bước ra ngoài còn không quên bõ lại một câu:“ Hàn ca, ngươi tính tiền nga, ta thấy thiếu chủ đệ nhất sơn trang không thiếu tiền nhỉ”

HỰ, trên trán Lãnh Lăng Hàn nổi lên thêm mấy đường hắc tuyến, ông trời ơi mau nói cho hắn biết bé con kia là thứ gì mà có thể làm hắn tức giận như vậy.

Lại nói Tô Nhã, sau khi ra khỏi Tử Yên lâu liền hỏi Lạc Anh dường các của Xích Hổ bang, nếu như là những tổ chức khác có lẽ Lạc Anh sẽ nghiêm túc nhìn xem Tô Nhã có đập ở đâu không.

Nhưng ai bảo thứ nàng hỏi là Xích Hổ bang chứ.

Lạc Anh dẫn Tô Nhã ra đường lớn rồi chỉ vào tấm bảng chỉ đường vô cùng gây chú ý nói “Đi theo tấm bảng này liền tới Xích Hổ bang”

Ặc, Tô Nhã suýt bị nước miếng làm sặc chết, bất động nhìn chằm chằm tấn bảng chỉ đường làm nàng không ngừng đổ mồ hôi.

Nàng nhất định tìm Hạ Thiên Minh bổ đầu hắn ra nhìn xen não hắn làm bằng cái gì, tại sao có thể tạo ra cai thứ này chứ.

Haiz không thể trách nàng có tư tưởng bạo lực a, là do tấm bảng rực rỡ kia ghi mấy chữ to:“ Đường các bí mật của Xích HỔ bang”

”Chủ nhân, dường chủ Xích Hổ bang là chưa vệ sinh hệ thần kinh sao” Lan Dạ Ly mắt long lanh nhìn Tô Nhã tay keo gác áo nàng hỏi.

Hử, làm sao nàng biết từ đó?! Tô Nhã mở to mắt nhìn Lan Dạ Ly, gương mặt vẫn bình tĩnh nhưng đôi mắt lại không che giấu thất kinh quan sát.

Lan Dạ Ly nhu nhìn thấy nghi hoặc của Tô Nhã bèn trả lời:“ Chủ nhân ta sẽ kể với người sau” Mỉm cười với Tô Nhã, nàng liền kéo Lạc Anh đang nghi hoặc cùng Tô Nhã về hướng Xích Hổ bang, miệng nhỏ cất tiếng:

”Chủ nhân không phải người có việc cần làm sao? Mau đi thôi”

Tô Nhã nhìn bóng dáng trước mặt nhíu mày, gương mặt non nớt đầy nghi hoặc cùng tò mò: “Lan Dạ Ly, ngươi là ai”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.