Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!

Chương 12: Chương 12: Lan Dạ Ly




Bước vào một tiệm vải 2 chủ tử Tô Nhã lựa hai bộ nam trang thay ra, gấp dọn đồ cũ lại gửi ở tiệm vải đó rồi bắt đầu đi dạo, Lần đầu nhìn thấy chợ cổ đại Tô Nhã vô cùng vui vẻ nhìn bên trái ngó bên phải. Nhưng được một lúc nàng liền cảm thấy lạ lạ, tại sao người đi đường đều nhìn các nàng chằm chằm như quái vật vậy.

Lúc này Lạc Anh kéo nhẹ tay áo Tô Nhã giọng ấp úng gọi: “Tiểu... tiểu thư.”

”Hả” Quay người lại, vừa nhìn thấy người sau lưng đầu óc nang liền tạm ngưng hoạt động. Tại sao sau lưng nàng lại có thêm cái đuôi vậy?!!

Lãnh Lăng Hàn từ lúc chia tay 2 người Tô Mạc Kỳ liền đi tìm Tô Nhã vừa lúc gặp nàng đi dạo chợ liền học công phu bám đuôi của Phụ Hoàng đi theo họ (?_?)

Chỉ là, mới được một đoạn liền bị Tô Nhã phát hiện.

Nhìn tiểu nhân nhi đối diện trừng mắt với mình Lãnh Lăng Hàn cười nhạt khiêu khích:“Ta biết ta đẹp nhưng ngươi cứ nhìn như vậy phải trả tiền đấy“.

”Hứ!” Tô Nhã tức giận quay người kéo Lạc Anh, nàng mới không cần nhìn,dung mạo như vậy không đẹp bằng nàng.

”Ta là đẹp hơn ngươi nha haha...” Lãnh Lăng Hàn cười gian đáp lại suy nghĩ của Tô Nhã, haha rất đáng yêu.

”Sao ngươi...” biết. Tô Nhã đỏ mặt, sao hắn biết suy nghĩ của nàng chứ, hắn thật thích làm nàng tức giận như vấy sao? Hừ nàng sẽ không bao giờ quan tâm hắn nữa.

Lúc này Tô Nhã không để ý rằng, từ trước giờ nàng cũng chưa từng quan tâm Lãnh Lăng Hàn, mà Hàn ca cũng không biết mình đã bị Tô Nhã liệt vào danh sách đen, nếu biết hắn có lẽ sẽ khóc ròng hắc hắc...

”Lạc Anh bên kia tại sao nhiều người như vậy” Bỏ mặc Lãnh Lăng Hàn, Tô Nhã nhanh chóng chú ý đến bên cạnh tiệm bánh bao có rất nhiều người, nàng không thích náo nhiệt nhưng là rất tò mò a.

”Công tử là một tiểu muội bán mình chôn cha, hình như là người cha mới chết hôm qua do bệnh, tiểu muội không có họ hàng vì muốn chôn cất cha đàng hoàng nên bán mình.” Lạc Anh thông báo tường tận đầy đủ chi tiết phát huy khả năng bát quái của mình, nàng chính là giỏi việc này nhất.

”Lạc Anh tỷ, tỷ không làm phóng viên thật tiếc cho giới tin tức mà.” Tô Nhã cảm thán, chỉ có mấy phút mà nàng (LA) biết nhiều như vậy làm một sát thủ như nàng (TN) cũng phải chào thua.

”Nga, phóng viên là gì? ăn được sao.” Lạc Anh mở to mắt nhìn Tô Nhã hỏi, nàng biết rất nhiều cái nhưng chưa từng nghe qua cái này.

”A, cái này để lúc nào muội nói. Giờ màu xem tiểu muội kia hình như nàng không khỏe” Theo cánh tay chỉ ra của Tô Nhã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bị mọi người vây quanh. Tiểu nhân nhi thân mặc vải thô, tóc đen rối bời. cơ thể gầy đến mỗi không thể gầy hơn, khuôn mặt tuy xanh xao nhưng đôi mắt lại trong suốt kiên định.

Vô thức Tô Nhã bị đôi mát kia thu hút chân không tự chủ bước đến gần.

Bên kia Lan Dạ Ly nhìn Tô Nhã đi đến môi mỏng nhếch lên cười nhạt, chủ nhân vẫn tò mò như vậy.

”Ngươi tên gì?” Tô Nhã nhìn đứa bé trước mặt, mong đợi câu trả lời phát ra tứ cánh môi kia, nàng có cảm giác vô cùng quen thuộc với tiểu nhân nhi này.

”Lan Dạ Ly” Âm thanh trong trẻo vang lên, mắt đen nhìn chằm chằm Tô nhã đầy sùng bái cùng vui mừng, nàng cuối cùng cũng tìm được chủ nhân rồi.

Lúc nghe tên của Dạ Ly Tô Nhã cảm giác đầu mình nổ mạnh, vô số hình ảnh bỗng dưng xuất hiện làm nàng choáng váng. Mày nhíu lại nhìn Lan Dạ Ly đang cười nói: “Ngươi đi theo ta”

Nàng quay qua phân phó Lạc Anh đi mua y phục sạch rồi cùng Lan Dạ Ly đến tửu lâu gần đó.

Tất cả những chuyện này đều lọt vào mắt Lãnh Lăng hàn, hắn nhận ra biểu hiện kì quái của Tô Nhã lúc nghe tên Lan Dạ Ly, bất quả chuyện này không ảnh hưởng đến nàng nên hắn không can thiệp. Chân bước theo Tô Nhã tâm tình hắn rất kì quái.

Tử Yên lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành, ở đây được bố trí vô cùng xa hoa. Có tổng 4 lầu và một tầng trệt, tầng trệt dành cho người có tiền nhưng không địa vị, tầng 1 là dành cho quan lại bình thường, tầng 2 dành cho quý tộc cùng quan lại từ tứ phẩm.

Tầng 3 dành cho hoàng đế và người hoàng tộc, nhưng thân nhân Tô Gia không phân biệt đều có thể đến, đây là ưu đãi của hoàng đế, còn tầng 4 có gì chỉ có chủ nhân nơi này và Trưởng quầy biết.

Cũng vậy từ tầng 1 đến tầng 3 được chia làm các phòng nhỏ, đồng thời bày trí của các tầng và các phòng đều xa hoa dần lên theo từng cấp bậc. Nói chung người bình thường thì không thể bước vào nơi này.

Ở tầng 3 phòng 1, có ba bóng hài tử đang ngồi, hai nam một nữ.

Một nam tử có vẻ lớn tuổi hơn hai người kia, nam tử mặc trường bào màu đen, đầu đội ngọc quan mày kiếm mắt hoa đào xinh đẹp sắc bén, mũi cao thẳng cùng môi mỏng mê người.

Nam tử nhỏ hơn mặc thường phục bằng vải thô màu lam, mắt to tròn động lòng cộng với cặp mày liễu vô cùng khả ái, môi mỏng hồng hồng hơi mở khuôn mặt trắng tròn tròn vô cùng đáng yêu, nhìn đến 8 phần là nữ hài tử.

Còn nữ nhân duy nhất cũng ngang nam tử nhỏ nhỏ kia tầm 4-5 tuổi ngũ quan không xinh đẹp nhưng thanh tú có thừa, trên người còn mang hương vị hơi lạnh lẽo làm nàng có thêm phần chững chạc.

Lại nói căn phòng này bố trí chủ đạo là các màu nóng lại thêm phần bá đạo vô cùng hỗn loạn nhưng mang thêm phần tao nhã nhưng tất cả đều bị những người này ném ra đằng sau, ba người đều im lặng nhìn nhau.

Không khí trầm mặc duy trì làm người ta khó chịu cùng ngượng ngùng.

”Dạ Ly ngươi đừng nhìn ta như vậy nữa” Tô Nhã rối cuộc không chịu nổi cất tiếng, từ khi bước vào đến giờ nàng (TN) bị nàng (LDL) nhìn chằm chằm nhất cử nhất động thât không thoải mãi a.

”Được”

”Vậy đừng nhìn ta nữa”

”Được”

“...'' ô ô ô tại sao vẫn nhìn nàng cơ chứ, nàng thật không hiểu có phải những người bình thường xung quanh nhìn mình đều không bình thường vậy.

[Rin: tại tỷ cũng không bình thường | Tô Nhã: ..bẻ ngón tay..| Rin:..xách dép chạy..]

-Cốc cốc cốc- “Khách quan có một nữ tử tự xưng là nha hoàn của ngài, có để nàng lên không” Tiếng gõ cửa vang lên cùng với tiểu nhị giải vậy cho cảm giác tủi thân của Tô Nhã. Nàng thật khó chịu aaaa...

”Mau đưa nàng vào” Tô Nhã cất tiếng, Lạc Anh a Lạc Anh, tỷ đúng là thiên thần cứu giúp muội a.

”Tiểu thư, y phục đã mua đây” Bước vào phòng cung kính nâng lên đồ đã mua Lạc Anh cười cười với Tô Nhã.

”Nga, tiểu nhị chuẩn bị nước để nàng tắm rửa. tỷ chải đầu giúp nàng đi” Phân phó tiểu nhị một chút rồi bảo Lạc Anh,xong nàng liền thư thái trên ghế quý phi uống trà.

”Khụ khụ”

”Hử”

” E hèm''

“...” Trà này không được ngon...

”Ngươi có thấy ta không”

Xoay qua:“...”

”A! Sao ngươi lại ở đây” Sao hắn lại ở đây?!! Mà hình như hắn đi theo mình thì phải? Mà sao hắn đi theo nàng?

Thắc mắc nhìn Lãnh Lăng Hàn (nhân vật bị ăn bơ từ đầu đến cuối) Tô Nhã không cất tiếng nhưng dáng vẻ kia khiến hắn biết rằng nàng hoàn toàn không thấy sự hiện diện của hắn.

Mím chặt môi Lãnh Lăng Hàn vô cùng ảo não hình tượng a hình tượng, 12 năm xây đưng bị nàng đạp một phát sụp đổ a...

”Ngươi sao vậy, ta nói gì sai sao?” Mắt chớp chớp, Tô Nhã nhìn Lãnh Lăng Hàn như kẻ điên hỏi, hắn là từ đâu chui ra, không hiểu nàng hỏi gì sao? Hay là bị sắc đẹp của nàng mê hoặc rồi. [Rin: tự kỷ có cấp độ]

Nghĩ đến đây Tô Nhã không khỏi mỉm cười, bước xuống đến bên cạnh Lãnh Lăng Hàn vỗ vỗ cánh tay hắn nói: “Ta biết ta đẹp nhưng không cần ngây người như vậy hắc hắc, ta nói ngươi thật có mắt nhìn người, bị ta bắt mất hồn chính là phúc của ngươi haha...”

Lãnh Lăng Hàn đầu đấy hắc tuyến, tại sao hắn có cảm giác nàng là tôn thờ bản thân đến biến thái vậy, mặt còn dày hơn tường thành a, tiên đồ của hắn... thật đen tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.