Trời mưa là điều nằm ngoài dự tính, thế nên khi về đến phủ Thừa tướng, mấy người chúng ta đã ướt như chuột lột.
“Ôi thơm quá, nhấ định bên trong đã dùng bữa rồi! Rét quá đi mất, huynh mau vào giúp chúng ta ‘nhảy’ vào bên trong đi!” Ta xoa hai tay vào nhau,
dậm chân lên xuống để cơ thể mình ấm hơn.
Diệu hình như không
được vui lắm, thậm chí còn có vẻ bất mãn với việc mà ta sắp xếp chàng.
Chàng nhấc bổng ta lên không chút dịu dàng. Trong lòng ta còn ôm thêm
Hoa Hoa và Quả Quả, hai bên nách Diệu lại kẹp Qua Qua, Thảo Thảo nữa.
Sau một cái nhún chân nhẹ nhàng, chúng ta nhảy vào phủ Thừa tướng nhanh
như một ngọn pháo hoa rực rỡ.
“Huynh…huynh…huynh phải nhìn cho
kĩ rồi hãy ‘nhảy’ chứ, bên dưới là hồ cá đó.” Đến khi nhìn rõ nơi chúng
ta sắp đáp xuống, ta sợ hãi thét lên.
“Ngậm miệng!” Diệu khẽ
quát đầy chán nản, chân chàng khẽ chạm lên mặt nước, sau đó đáp lên bờ
một cách thuận lợi. Oa… thì ra còn có kiểu nhảy này nữa. Ta đưa mắt nhìn khắp xung quanh, chẳng có bất kỳ ai phát hiện ra chúng ta cả.
“Đi!” Diệu liền nhanh nhẹn kéo ta đi.
“Đi đâu chứ?”
“Đi thay y phục. Nàng định cứ để thế này đi dự sinh nhật của mình sao?”
Chàng hơi khan giọng lên tiếng. Bây giờ ta mới nhận ra bộ dạng của chúng ta chẳng ra làm sao cả. Do mưa to, tóc chàng xõa xuống hai vai, qua làn y phục mỏng lộ rõ những đường nét cơ thể quyến rũ. Còn ta thì… á! Về
phần ta lại càng thảm hại. Chẳng trách, suốt dọc đường đi,
chàng cứ hướng mắt lên trời, dù chết cũng không chịu nhìn ta một khắc! Khuôn
mặt bỗng đỏ bừng lên, ta liền đưa tay che ngực rồi chạy nhanh về phía
phòng mình. Vì mưa, đôi giày ta ướt sũng, nên khi chạy cảm giác cực kỳ
khó chịu!
Lúc Tiểu Thúy nhìn thấy ta, cô bé kích động đến mức
nước mắt đầm đìa, chỉ còn thiếu nước niệm Phật ngay tại chỗ. Cô bé nói,
Thừa tướng đã vào thúc giục mấy lần. Nếu ta còn không mau ra chào khách, ngài sẽ đích thân vào bắt người. Vừa nói xong, Tiểu Thúy đột nhiên trợn trừng mắt. Hóa ra Tiểu Thúy nhìn thấy bốn đứa nhóc cùng Diệu đang đứng
phía sau ta.
Trước khi Tiểu Thúy kịp thở dài, kêu than và hét
lớn, Diệu đã tiến lên, bịt chặt miệng cô bé lại, nói: “Mau đi lấy nước
nóng giúp tiểu thư nhà ngươi tắm rửa và chuẩn bị một bộ y phục cho nàng
thay. Phải làm nhanh lên đấy. Ngoài ra, tuyệt đối không được tiếc lộ
chuyện này cho người khác biết, có hiểu không?”
Diệu cong khóe
môi nở nụ cười hồ li, nheo mắt tiến sát lại gần Tiểu Thúy. Chỉ có điều
giữa lúc tình cảnh nguy cấp như lúc này, nụ cười đó dù nhìn từ góc độ
nào cũng không phải tốt lành gì. Đồ ngốc, chàng làm vậy sẽ khiến Tiểu
Thúy hiểu lần rằng chính chàng đã bắt cóc ta mất.
“Tiểu Thúy,
ta…không sao cả.” Ta vội đưa lời giải thích, chẳng ngờ sắc mặt của Tiểu
Thúy càng thêm hoang mang, rồi nhanh chóng cúi đầu chạy vào trong phòng.
“Giải thích chính là che gấu, nàng xem, chỉ một lát nữa thôi đảm bảo cô bé sẽ thét lớn cầu cứu cho mà xem. Nàng nhìn lại dáng vẻ mình đi, cứ như thể
vừa bị ta bức hiếp xong vậy.” Diệu thốt lên đầy bất mãn.
“Hầy, cũng phải, vậy huynh mau đi đi.” Lúc này nếu để vị phụ thân Thừa tướng của ta nhìn thấy thì ta đừng hòng yên thân.
Diệu bực quá lại bật cười thành tiếng. “Nàng đúng là có lương tâm quá! Ít
nhất cũng phải đưa ta một bộ y phục khô ráo để thay chứ.”
Thật
không ngờ vào lúc nguy cấp thế này mà chàng vẫn còn thời gian để chú ý
đến hình tượng của bản thân. Nghĩ vậy ta tiện tay vứt cho chàng vài bộ y phục sạch sẽ. Chàng cũng chẳng chút ngần ngại, cởi bỏ bộ y phục ướt
nước rat hay ngay trước mặt ta. Hi hi, thân hình này, đường nét đó…
chuyện này…Hầy! Con người này đúng là tự nhiên quá đi, lại còn lấy chiếc gối của ta thấm nước trên người nữa.
Nhưng đúng lúc chàng khoác tấm sao sau cùng lên người, tiếng bước chân rầm rập truyền tới. Hai
chúng ta cùng lúc chết lặng, không phải nhanh như vậy chứ? Còn chưa kịp
phản ứng thì cánh cửa ngay giây sau đã bị đẩy bật ra. Thấy người đến,
mấy tên tiểu quỷ nhanh như sóc đã lẩn ngay vào góc ghế, gầm giường với
tốc độ thần sầu. Còn ta với Diệu chỉ biết đứng ngây ra trước ánh mắt soi mói của mọi người.
Lúc này, Thừa tướng đại nhân đang đứng trước cửa phòng, mặt mũi ngây đơ nhìn ta trong bộ y phục xộc xệch, còn Diệu
mới mặc được một bên thân áo cuối cùng. Sau lưng phụ thân có rất nhiều
người. Ta mím môi nhìn qua vài người, nét mặt của bọn họ thậm chí còn
biểu cảm hơn cả ta nữa.
Tất cả văn võ bá quan đều lặng người
nhìn cảnh tượng đang diễn ra trong khuê phòng của ta. Ta tránh ánh mắt
của đám người, ngây ngô quay đầu lại… Hầy, căn phòng của tiểu thư Ngọc
Phiến Nhi đã bị làm loạn không còn ra bộ dạng gì nữa. Chăn gối vứt lộn
xộn khắp nơi, rơi cả trên mặt đất. Thậm chí, Diệu còn đang cầm vỏ gối
vừa lau. Trên giường vung vãi y phục của chàng vừa thay ra. Y phục của
ta và chàng xếp đống lên, lại càng khiến trí tưởng tượng của mọi người
được dịp bay xa, bay cao. Cảnh tượng như thế hai chúng ta vừa mới hành
động quyết liệt chuyện gì đó mới xong vậy.
Thanh danh một đời
của bản cô nương… Thật không ngờ trong khuê phòng của thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng lại phát hiện một người đàn ông lạ. Hai người y phục xộc xệch, mồ hôi đầm đìa, không là gian cũng là tặc. Hơn nữa tất cả quan
viên, hoàng tôn quý tốc đều nhìn thấy hết, ta chắc chắn chẳng thể làm
Hoàng hậu được nữ. Ấy, như vậy chẳng phải càng tốt hay sao? Đúng là ông
trời giúp ta! Ha ha, tuy rằng ta thấy rất có lỗi với phụ thân, nét mặt
của người cũng đã đen sậm lại chẳng khác nào món đậu phụ thối của đại
thảm bán dạo đầu đường phố Tây, nhưng dẫu vậy ta vẫn cảm thấy vô cùng
sung sướng.
Cơn mưa bên ngoài đã dịu, ánh mặt trời chiếu rọi
khiến căn phòng trông cực kỳ rạng rỡ sắc xuân. Không khí xung quanh đột
ngột im lặng tới mức khiến ta cảm thấy lúng túng cực độ. Ta hắng giọng,
lén nhìn sang Diệu. Thế nhưng, khi quay sang nhìn chàng, ta lập tức ngây người tại chỗ.
Diệu…đang cười? Khóe miệng chàng cong lên, nhìn
phụ thân ta, mặt không biến sắc, hơn nữa trong đôi mắt tuyệt đẹp của
chàng còn ánh lên nét lạnh lùng mà sắc sảo. Chàng như thể đang thách
thức? Trong khi ánh mắt của phụ thân ta thì chỉ có thể dùng hai từ ‘kinh hãi’ để diễn tả.
Hả, không phải chứ? Hai nhà chúng ta chẳng
phải có giao tình tốt sao? Hai người không nên tranh đấu theo kiểu này
chứ? Ta lén hạ thấp người, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể lẩn đi.
Không ngờ Diệu lại lôi ta vào cuộc, chàng tóm chặt lất cổ tay khiến ta
đau nhói. Trong lòng ta không ngừng than thở. Lão huynh à, chàng có chớ
có nhìn ta như vậy, đại nạn lâm đầu, thân ai người nấy lo. Nhìn tình
hình này, có lẽ phụ thân ta sắp nổi trận lôi đình, ngộ nhỡ người mất
bình tĩnh xông vào đánh ta một trận thì chết. Dù thế nào đi nữa chàng
cũng là khách, phụ thân của ta chắc chắn chẳng khiến chàng khó xử, còn
ta, phụ thân dạy dỗ con gái là chuyện mà ngay cả Hoàng thượng, ông trời
cũng khó lòng mà can thiệp.
Diệu quay đầu sang, vẫn giữ nụ cười trên môi, từ từ thốt lên mấy chữ: “Ngọc Phiến Nhi, y phục mà nàng đưa cho ta là của nữ mà.”
Hầy…quả nhiên, chiếc áo màu hồng mà chàng đang khoác trên người chính là một
trong những bộ trang phục của ta. Còn cả chiếc yếm màu tím có thêu hoa
văn chú thỏ đáng yêu nữa… Lần này thì chàng đúng là mất là mất hết mặt
mũi rồi. Nhưng mà không thể trách ta được. Ta đường đường là một hoàng
hoa đại khuê nữ, trong khuê phòng đương nhiên chỉ có y phục dành cho nữ
nhi thôi, chàng không thích mặc thì cứ cởi trần cho rồi. Ta vừa định
cười nhạo chàng thì đột nhiên lại rùng mình: Không đúng! Chàng mặc y
phục của ta, chuyện này… Thôi rồi, lần này dù ta có nhảy xuống sông
Hoàng Hà cũng đừng mong rửa sạch nỗi oan khuất.
Tiểu Thúy run
rẩy đứng gọn một bên, lẩn sau đám đông, hai tay ôm một chồng y phục sạch sẽ, không dám bước vào. Diệu bất ngờ tiến lên một bước, chọn lấy một bộ y phục trong tay cô bé, rồi đóng sầm cửa lại.
“Hunh định làm gì thế, bọn họ đều đang đứng nhìn chúng ta đó?” Ta thấy Diệu đóng cửa, hốt hoảng xông ra định mở cửa, nhưng liền bị chàng chặn lại. Sau đó, chàng
vận sức bế ta vứt lên giường, thật khiến ta quay cuồng đầu óc.
“Mở cửa ra làm gì, để bọn họ nhìn cho đã mắt sao?” Chàng nổi giận nói.
“Người bên ngoài đều đang nhìn vào, huynh đóng cửa lại thế này thì người ta sẽ nghĩ gì?”
Trong phòng, chúng ta bắt đầu khẩu chiến, ta xông ra mở cửa, chàng tức thì
chặn lại. Cánh cửa phòng bị chúng ta kéo ra kéo vào kêu cọt kẹt không
ngừng. Rồi hai người chúng ta mắt lớn trừng mắt nhỏ, chẳng ai chịu kém
ai.
“Có tin ta sẽ vứt nàng vào gầm giường không?” Diệu hung dữ
đưa lời uy hiếp. Vì quá sợ nên trận đấu đầu tiên ta đành chấp nhận thua
cuộc.
Bộp! Ta bị càng ném vào gầm giường, va cả người vào Hoa
Hoa và Quả Quả. Hai đứa trẻ đau quá, thét lớn rồi bật khóc tu tu. Còn ta cũng đau chẳng kém, chỉ biết xoa cánh tay lại xoa đầu. Sau cùng mới lồm cồm bò ra khỏi gầm giường. Diệu lúc này đã thay xong y phục. Bộ y phục
màu trắng này có vẻ hơi rộng hơn so với chàng, nhưng lại càng khiến
chàng trở nên lãng tử, giống với một con hồ li đắc đạo thành tiên hơn.
Nhìn lại mình, ta thực sự tức giận không biết xả vào đâu cho hết, y phục hoàn toàn ướt đẫm, trông thê thảm vô cùng. Dưới gầm giường, Hoa Hoa và
Quả Quả vẫn không ngừng khóc lớn, xem ra bị ta đụng rất mạnh thì phải.
“Trời đất! Thậm chí họ còn sinh cả con rồi, ta vừa mới nghe thấy tiếng khóc
xong.” Bên ngoài vọng vào câu nói của kẻ nào không biết. Nghe thấy thế
ta kích động đến mức đứng không vững, suýt nữa thì ngất đi.
“Không chỉ một đứa, mà còn là song sinh.” Giọng nói tiếp theo vang lên lại
càng vô lí hơn. Khóe miệng Diệu khẽ co giật, sắc mặt tím xanh, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có khả năng bùng nổ. Ta và Diệu quay snag nhìn
nhau, coi nư đã đạt được thỏa thuận. Ta xách Hoa Hoa, Diệu bế Quả Quả,
cùng lúc cất tiếng hét lớn: “Im ngay.”
***
Đợi đến khi
ta tắm táp thay y phục, chải chuốt trang điểm lại xong, các khách mời
cũng đã về hết. Nghe Tiểu Thúy nói, hôm nay ngoại trừ các Đại quan trong triều còn có cả con gái, con rể của Võ lâm Minh chủ trên giang hồ vừa
mới được chiêu an tham dự, ngay đến sứ giả của nước Qua Qua phía Đông và nước Oa Oa phía tây cũng được mời đến. Hôm nay phụ thân ta tức giận đến mức râu cũng đã biến thành màu tim xanh. Người mất mặt không chỉ với
đồng liêu trong triều mà còn cả giang hồ, thậm chí còn tiện thể lan sang các nước láng giềng khác nữa.
Lúc sau, ta ngoan ngoãn đứng
trong phòng khách chờ chịu phạt. Diệu lại chẳng mấy để tâm, ngồi một bên thảnh thơi uống trà. Cho dù chàng là khách quý của phủ Thừa tướng thì
đãi ngộ dành cho hai chúng ta cũng thật khác biệt một trời một vực.
“Bây giờ thì con có thể nói xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?” Phụ thân
đau lòng, đưa bàn tay run run chỉ về phía ta. Ta đoán chắc cả cuộc đời
này phụ thân chưa bao giờ bị mất mặt đến mức độ đó, trong lòng vì thế
cảm thấy vô cùng thương cảm cho người.
“Phụ thân à, sự việc là
thế này. Con và Diệu công tử này không quen thân cho lắm, chỉ là buổi
sáng hôm nay chúng con cùng nhìn thấy một…một kẻ cắp trong phủ. Đúng
vậy, chính là một kẻ ăn cắp, hắn ăn cắp đồ rồi trèo tường chạy trốn. Con nhìn thấy đương nhiên phải đi báo quan rồi. May mà có vị Diệu công tử
này, công phu ‘nhảy’ tường của huynh ấy quá đỗi tuyệt hảo, vèo một cái
đã đưa con ra bên ngoài. Sau đó… sau đó lại có thêm bốn vị hiệp sĩ nhỏ
tuổi là Qua Qua, Quả Quả, Hoa Hoa, Thảo Thảo xuất hiện, giúp con đuổi
theo kẻ cắp kia khắp cả thành Trường An. Kết quả, chuyện đó… do tên kẻ
cắp hết sức giảo hoạt. Cuối cùng hắn vẫn chạy thoát, chúng con thì trở
nên thảm hại như vậy đấy.”
“Chỉ là như vậy thôi sao?” Phụ thân ta có phần nghi hoặc trước câu chuyện của ta, liền quắc mắt quay sang chất vẫn Diệu.
“Hầy, đúng là chúng ta không quen thân…” Diệu còn chưa kịp nói hết câu, một
chiếc khăn vuông từ trong người chàng rơi xuống. Ta chết lặng tại
chỗ…cái đó… cái đó không phải là bức tranh ‘gà mái lội sông’ của ta hay
sao? Khi nãy lúc thay y phục ta đâu có nhìn thấy chiếc khăn vuông này?
Ta nhìn lên đầy nghi hoặc, vừa hay bắt gặp ánh mắt xấu xa của Diệu.
“Phụ thân, sự việc không phải như vậy đâu…”
“Không cần nói thêm nữa, hai người hãy chọn ngày thành thân đi.” Bất ngờ phụ thân ta đau đớn thốt lên.
Nhưng câu nói ấy chẳng khác nào sét đánh giữ trời quang. Ta có nghe nhầm
không? Khó khăn lắm mới không phải làm Hoàng hậu, bây giờ thành ra lại
bị gả cho con hồ li khiến người ta tức đến phát điện này.
“phụ thân, thực ra con…”
“Im miệng! Sự việc có liên quan đến danh dự của Ngọc gia, mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi.”
Ta lo lắng, đánh mắt ra hiệu cho Diệu, thế nhưng chàng chỉ ngó ngang nhìn
dọc, cố tình không thèm để tâm đến ta. Mẹ kiếp! Như vậy là có ý gì?
Không phải chàng đang cố tình chứ?
“Khoan đã, nàng ấy không thể
gả được.” Cánh cửa bất ngờ bị đẩy bật ra, giọng nói lạnh đến thấu xương
vang lên, khiến cho gió thổi xung quanh cũng phải tĩnh lặng.
Anh hung à, ngài nói quá chuẩn! Ta cảm kích quay đầu nhìn lại, chỉ thấy
người đẩy cửa bước vào là một người đàn ông xem ra tuổi đời còn rất trẻ, mặc bộ y phục bằng gấm màu đen quý phái, thân hình vạm vỡ, tóc dài bay
trong gió, bờ môi ánh mắt tuyệt đẹp nhưng lạnh lùng như thể được khắc ra từ băng đá. Đi phía sau người đó là mấy người trông dáng vẻ như là thị
vệ. Giây phút người đó bước vào, không khí xung quanh dường như đóng
băng lạnh giá.
Diệu tức thì đứng bật dậy khiến ta không nhìn
thấy biểu hiện trên khuôn mặt chàng, chỉ thấy người vừa đến nhìn vào mắt Diệu rồi trịnh trọng nhắc lại câu nói ban nãy: “Nàng ấy không thể gả
được.”
Câu nói đó cất lên vô cùng lạnh lẽo, đồng thời khiến ta
nhanh chóng tỉnh lại… ta đã nhớ ra hắn là ai. Đó chính là tên sát nhân
biến thái trong tiệm cầm đồ, kẻ suýt chút nữa giết chết ta vì một viên
dạ minh châu. Ngay lập tức theo bản năng, ta lùi bước lại phía sau. Đại
ca, không phải chứ, chỉ là một viên dạ minh châu thôi mà! Ngươi có cần
phải truy sát ta đến tận đây không?
May mà người đàn ông áo đen
đó không hề nhận ra ta, nhanh như thoắt bắn ánh mắt sắc nhọn về phía
Diệu. Ánh mắt Diệu cũng ánh lên sự lạnh lùng tựa như băng tuyết, nhưng
chỉ trong khoảng khắc, chàng nhanh chóng lấy lại bộ dạng lãng tử bất cần mọi khi.
Diệu nghí ngoáy chiếc ly trong tay rồi mới cười nhẹ,
đáp: “Ha ha, câu nói này rất thú vị. Thiên kim tiểu thư của Thừa tướng
đại nhân, không thể gả cho người khác là chuyện mà đệ có thể quyết định
được sao?”
“E rằng chuyện này, ngay cả Thừa tướng đại nhân cũng
không thể quyết định.” Người kia nhếch miệng cười nhạt, mang theo chút
chế giễu. “Tất cả văn võ bá quan trong triều đều biết, Ngọc tiểu thư là
Hoàng phi chờ gả, hôm nay làm ra những chuyện hoang đường như vậy với
Tam hoàng huynh…”
“Khụ…khụ!” Nghe câu nói của hắn, ta tức thì ho sặc sụa. Hoang đường… ta làm gì mà hoang đường chứ? Chẳng qua chỉ là
sau khi dầm mưa bị ướt y phục, ta cho người khác mượn phòng thay đồ, có
gì đáng kể chú? Nếu thế mà cũng bị coi là hoang đường, vậy thì cuộc sống của bản tiểu thư chẳng biết đã làm chuyện hoang đường với bao nhiêu
lãng tử lưu lạc rồi. Hơn nữa… đợi một chút, Tam… Tam hoàng huynh?
Ta cứ thế ngẫm lại ba chữ này trong đầu. Chuyện này chẳng khác nào sét
đánh giữa trời quang. Mãi lúc sau, ta mới qua sang nhìn Diệu. Phải
chăng…Diệu chính là Tần Vương Nam Dung Diệu mà người ta vẫn đồn. Chàng
vốn là người rất được chiều chuộng từ nhỏ, bất tài vô dụng, là đống bùn
nát chẳng thể xây nổi tường? Vậy…vậy tên đại sát nhân điên cuồng đứng
trước mặt ta… trời đất ơi, nếu ta đoán không nhầm thì đây chắc chắn là
Tề Vương Nam Cung Diệp, người rất được Hoàng đế coi trọng, lại nhất mực
yêu thương.
Diệu lại cong miệng mỉm cười đáp: “Ngọc tiểu thư
muốn nhập cung làm phi chẳng qua chỉ là lời đồn thổi vớ vần trong triều. Nói đến hoang đường, Tứ hoàng đệ phẫn nộ có chút thái quá như vậy, phải chăng là cũng có ý với Ngọc tiểu thư?” Tuy rằng đàng cười, nhưng ngữ
khí của Diệu lại ngập tràn vẻ lạnh lùng ít thấy. Chàng đang thách thức
tên sát nhân điên cuồng biến thái kia, nhưng tại sao lại lôi cả ta vào
việc này chứ? Ta liền trợn mắt lườm chàng đầy hăm dọa.
“Hoàng tử nạp thê e cũng phải chờ Phụ hoàng gật đầu đồng ý mới được, huynh tiền
trảm hậu tấu thế này là có ý gì?” Giờ thì mùi thuốc ở đây đã quá nồng
nặc, không khí căng thẳng cứ như thể chúng ta đang ở trên chiến trường.
“Chính thất thì đương nhiên là cần Phụ hoàng đồng ý, nhưng nếu chỉ là Trắc phi thôi thì chẳng cần.” Diệu ngẩng đầu bật cười tùy tiện đáp trả.
Sắc mặt phụ thân ta nhanh chóng sầm lại. Trắc phi chẳng phải chỉ là vợ bé
người ta sao? Lần này coi như ta đã hiểu, tên khốn khiếp này thực sự
không có ý tốt. Ta thầm tính trong đầu, vốn dĩ ban đầu ta sẽ được gả cho Hoàng đế hơn năm mươi tuổi với mục đích tìm cách leo lên vị trí Hoàng
hậu, bây giờ lại trở thành Trắc phi của con trai ông ta. Lần này thì hay rồi! Đẳng cấp và thứ bậc đều bị hạ thê thảm.
Hoàng hậu hay là
Trắc phi của Vương gia, ta bấm tay suy đi tính lại, càng nghĩ càng thấy
hồ đồ, sau cũng vẫn chẳng thể làm rõ được rốt cuộc bản thân được lợi hay là bị thiệt trong chuyện này.
“Hừm, hoàng huynh đúng là khổ tâm tận lực! Chỉ có điều thứ Phụ hoàng không thích nhất chính là người ở
bên cạnh mình lại là người suy nghĩ, tính toán quá nhiều, Diệu, huynh
cũng nên tiết chế hành động một chút thì tốt hơn.” Tên sát nhân biến
thái khinh thường buông một câu, khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Khổ tâm tận lực? Hắn đang ám chỉ điều gì? Diệu đương nhiên lại càng bực bội hơn, chàng nhếch miệng cười nhạt đáp: “Người phải biết tiết chế hành
động hơn là hoàng đệ mới đúng. Phụ hoàng dù yêu quý đệ đến mức nào,
nhưng nói cho cùng người cũng đã già rồi.”
Lời chàng vừa phát
ra, tức thì khiến mặt của tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc, đám thị vệ đứng phía sau Nam Cung Diệp đồng loạt nắm tay nắm chân nổi hết
cả gân xanh vàng. Tuy vậy, Nam Cung Diệp ngược lại chẳng hề đáp trả. Ta
ngồi một bên hết nhìn người này lại nhìn sang người kia, cảm giác bản
thân như một người ngoài cuộc. Tuy rằng bọn họ đang tranh cãi việc có
nên gả ta làm Trắc phi cho người nào đó hay không, thế nhưng ta nghe mà
chẳng hiểu bất cứ một câu đối đáp nào giữa họ.
“Hai vị điện hạ,
lần này coi như lão thần hành động không thỏa đáng. Sáng sớm ngày mai
lão thần sẽ bẩm tấu lên Hoàng thượng, xin Ngài ban hôn cho con gái của
lão thần.” Phụ thân ta đứng gọn một bên sầm mặt im lặng nãy giờ cuối
cùng cũng tiến lên một bước, nói một câu hay nhất, tuyệt nhất trong
ngày.
Tên sát nhân biến thái quay sang nhìn phụ thân ta, ta lườm Diệu một hồi, sau cùng đột nhiên quay sang nhìn về phía ta. Ta không
khỏi run rẩy trước ánh mắt đáng sợ của hắn, trong lòng liên hồi niệm
Phật: “Rốt cuộc ngươi xị khuôn mặt tuyệt đẹp đó ra làm gì chứ?” Tên sát
nhân biến thái hất cằm nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường, chẳng khác nào tạt một xô nước lạnh vào đầu ta. Đợi đến khi hắn đi khỏi, hai chân ta
đã mềm nhũn, không thể nào chịu đựng thêm được nữa, liền ngồi bệt xuống
đất.
“Sao sắc mặt nàng lại kém thế?” Diệu nhìn ta đầy nghi hoặc nói: “Tứ đệ trông khí thế hơn ta nhiều đến vậy sao?”
Vì quá tức giận lại mệt mỏi nên ta chẳng thèm để tâm đến Diệu, cũng chẳng
buồn ngước mắt nhìn chàng thêm nữa. Chàng nào biết, ta đã cực kỳ may mắn khi chỉ trong khoảnh khắc thoát khỏi lưỡi kiếm tử thần của vị Tứ đệ
đáng kinh của chàng. Có điều, chuyện này cũng thật quá đỗi kì lạ, đường
đường là một hoàng tử cao quý, tại sao ngày hôm đó hắn lại xuất hiện tại tiệm cầm đồ? Thân phận là một Vương gia, sao có thể đi làm đạo tặc? Xem ra đội ngũ trộm cắp chúng ta cũng đến là đa dạng, loại người nào cũng
có. Ta đã nói mà, đây là nghề có tiền đồ nhất.
“Tần Vương điện
hạ, lão thần liệu có thể thỉnh câu ngài một chuyện?” Phụ thân ta bất ngờ lên tiếng vào lúc tất cả mọi người hầu như đã quên đi sự có mặt của
người. Điều này thực sự đúng là khiến người ta giật mình, sợ chết khiếp.
“Xin đại nhân cứ nói.” Diệu hiếm khi nghiêm túc như vậy.
“Lão thần…đã già rồi, chỉ có mỗi một mụn con gái là Phiến Nhi. Chuyện hôm
nay coi như đã quyết, cho dù Điện hạ có nạp nó làm Chính thất hay không, mong rằng sau này Người hãy đối xử thật tốt với tiểu nữ.” Phụ thân chậm rãi cất lời. Trong khoảnh khắc ta cảm thấy phụ thân như đã già đi rất
nhiều. Ngữ khí phụ thân nói cùng Diệu gần như một lời khẩn cầu, cứ như
thể người đã không còn là một Thừa tướng đại nhân cao cao tại thượng, mà chỉ là một người cha, đang gửi gắm đứa con gái mà người yêu thương nhất cuộc đời.
Vào giây phút đó, ta chợt cảm thấy mắt mình cay cay.
“Hân hạnh khi được đại nhân xem trọng, sau này chúng ta đã trở thành người
một nhà. Chuyện trên triều đình, ta cũng mong nhận được sự trợ giúp tích cực của nhạc phụ đạo nhân.” Diệu nhẹ nhàng đáp, ngữ khí xen lẫn chút cổ quái. Trong lòng ta chợt dâng lên một suy nghĩ…Phải chăng phụ thân của
ta cùng chàng đang ngầm giao ước gì đó, nên đã quyết định bán ta?
Không khí trong phòng đột ngột lạnh giá, bốn bề nặng nề, sặc mùi âm mưu.
Ta mím chặt môi, nhớ lại nụ cười xấu xa cả Diệu, cùng câu nói ‘khổ tâm tận lực’ của Nam Cung Diệp khi nãy, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng
mệt mỏi