Bên ngoài cửa tiệm chưa đóng cửa có treo chiếc đèn. Ánh hoàng hôn chiếu
lên lớp ngói xanh, rải lên khắp cả con phố Tây, ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh. Không khí thoang thoảng mùi ẩm mốc, như thể chỗ nào cũng ngấm
nước vậy.
Những người sống tại khu phố Tây thuộc thành Trường An đều là người nghèo khổ, thậm chí nơi đây hội tụ đủ mọi loại người, vậy
nên lúc nào cũng náo nhiệt, nhộn nhạo. Trên con phố vốn không rộng lắm,
cứ đến tối là các hàng quán lại được bày ra la liệt, khiến cho các bức
tường cũ kĩ đều đen sì, bóng mỡ.
“Bánh vừng thơm ngon, một văn
tiền một xâu.” Tiếng rao dài thường thượt phá vỡ màn đêm hỗn tạp. Đây là nơi quen thuộc nhất của ta, khu phố Tây rách nát. Ta phủi tay, vươn cổ
hít thật sâu luồng không khí tạp nham đủ các thể loại mùi.
Bốn
chiếc ban ăn ở quán bên cạnh không đủ cho mười hai người ngồi ăn. Trong
khi ông chủ quán đang nhồi, đập rồi cắt bột mỳ một cách điêu luyện. Ông
chủ mặc áo không tay, chẳng hề để ý đến tiết trời lạnh đầu xuân. Ông đập miếng bột lớn lên mặt bàn, phát ra tiếng kêu bồm bộp dứt khoát. Bên
cạnh ông là một nồi nước sôi sùng sục, hơi nước bám lên hai cánh tay
trần của ông loang lổ, nhầy nhụa.
“Vị nào gọi ba tô mỳ… Xong
rồi, xin mời bê đi!” Ông chủ múc một muôi rau mặn rưới lên bát mỳ, cho
thêm chút thịt vụn, trộn lên, rồi đặt lên bàn, gọi người ra lấy.
“Này, cẩn thận chút, nước canh trào cả ra ngoài rồi, thật là lãng phí quá.”
Ta mắng với theo ông chủ. Oa, trước kia ta và bọn Hoa Hoa chỉ dám tới
đây ăn mỳ vào những khi Tết đến. Hôm nay, Diệu nói mời ta ăn, ta đương
nhiên không thể từ chối, liền kéo chàng tới con phố có nhiều món ăn vặt
nhất này để ăn một bữa cho thật đã.
“Ông chủ, cho thêm ba bát
hoành thánh. Cho ta bát to vào, mỗi bát nhiều thêm một quả trứng, ta
muốn cả thịt bò trong đó nữa.” Ta vừa ăn mỳ vừa cất tiếng gọi thêm.
“Cho thêm thịt bò? Vậy thì là mỳ thịt bò rồi.” Ông chủ hắng giọng quát.
“Ông chỉnh lời nói của ta làm gì, ta trả tiền là được đúng không?” Ta thô lỗ đáp lại rồi quay sang nhìn Diệu đang im lặng chán nản,, rồi đắc ý mỉm
cười xấu xa. Hành động này là ta học theo đúng điệu bộ của chàng mấy hôm trước. Hôm nay thực còn vui hơn cả Tết. Kể từ vụ náo loạn địa phủ, ta
chưa từng được ăn bữa nào ngon lành đã đời cả. Thực ra sau này nếu được
gả cho chàng cũng không tệ, ít nhất thì ngày nào ta cũng có mỳ để ăn. Ăn ngon, ngủ ngon, chơi vui vẻ, ba nguyện vọng lớn nhất của đời người,
chàng hầu như đều có thể giúp ta toại nguyện.
“Tại sao huynh vẫn chưa ăn?” Ta đã ăn được quá nửa bát mỳ, nhìn sang thấy chàng vẫn cau
chặt đôi mày, cầm đũa chọc chọc bát mỳ, như thể bát mỳ trước mặt không
phải đồ ăn mà là độc dược.
“Phụ…phụ thân…phụ thân của nàng có
phải vì nàng là con của thiếp nên ông ấy đã ngược đãi nàng?” Chàng ngập
ngừng lâu lắm, sau cùng mới nói được một câu hoàn chỉnh.
Phụt!
Nghe câu nói của chàng, ta bất ngờ bị nghẹn rồi tức thì ho bật ra, phun
hết cả mỳ ra ngoài. Lúc ngẩng đầu lên, trên đầu Diệu đã dính vài sợi mỳ
trắng, phần lông mày còn bị dính ít thịt bò vụn, cả khuôn mặt toàn là
nước canh…Ta càng ho sặc sụa, nước mắt giàn giụa, không biết phải khóc
hay cười nữa.
“Nàng…nàng đừng như vậy mà, đừng có khóc, ta chỉ
tiện miệng hỏi vậy thôi.” Hóa ra Diệu không giận ta, cũng không chút bức bội khi ta khiến mặt chàng dính đầy mỳ và nước canh, thậm chí chàng còn lên tiếng an ủi rồi vỗ nhẹ lên vai ta. Ta không thể không xúc động
trước tấm chân tình của chàng, liền nghiêng đầu tựa vào cánh tay Diệu,
mỉm cười nhún vai hạnh phúc.
“Phiến Nhi, thật không ngờ nàng
cũng giống ta.” Giọng Diệu trầm ấm đến bất ngờ, dịu dàng chẳng khác nào
ánh trăng đêm khiến ta nhất thời lặng người.
“Nếu phụ thân đối
xử với nàng không tốt, cũng đừng quá đau lòng, chuyện này ngay từ đầu
chúng ta đã chẳng thể nào thay đổi được.”
Ta từ từ ngẩng đầu,
ánh mắt Diệu giây phút này rất trầm lắng. Chàng nhìn ta, nở nụ cười bình thản. Buổi tối hôm đó, Diệu kể cho ta nghe chuyện của chàng lúc nhỏ.
Diệu nói: “Nàng xem, Diệp gọi ta một tiếng hoàng huynh, hai tiếng hoàng
huynh, chúng ta đều là con trai của Phụ hoàng, thế nhưng từ bé đến lớn,
đãi ngộ của chúng ta hoàn toàn khác biệt. Năm đó, lúc Diệp ra đời, Phụ
hoàng ngày ngày ở trong tẩm cung của mẫu thân đệ ấy, ôm đệ ấy rồi nói:
Đây là đứa con duy nhất của trẫm. Nghe mẫu thân ta kể lại, ta ra đời
được hơn một tháng, Phụ hoàng chẳng hề đến thăm ta một lần. Từ nhỏ đến
lớn, cho dù ta làm việc gì, bất luận nỗ lực để làm Phụ hoàng vui lòng ra sao, đều vô ích cả. Trong mắt Phụ hoàng, ta mãi mãi chẳng thể bằng một
góc của Diệp. Lúc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ta luôn cảm thấy uất ức, đã
nghĩ rất nhiều. Thế nhưng sau này, khi đã hiểu thông, thì ta lại càng
tuyệt vọng. Nàng có hiểu không, Ngài ấy hận ta… bởi vì Ngài ấy hận Mẫu
thân của ta.”
Nói đến đay Diệu lại mỉm cười, nụ cười chứa đựng
biết bao đắng cay và bất lực. Giọng nói của chàng lạc hẳn đi, mang theo
chút lạc lõng: “Tất cả mọi người đều biết địa vị mẫu thân ta cao quý,
ngay đến Phụ hoàng cũng phải nể nang vài phần, thế nhưng thực ra… sự nể
nang đó, sao có thể tồn tại giữa phu thê?”
Diệu kể, khi còn niên thiếu, vào lúc đêm khuya chàng hay xách đèn tới ở cùng lão thái giám cô độc giống mình, rồi trèo lên tường thành, nhìn toàn cảnh hoàng cung
nguy nga lộng lấy, trong đầu tưởng tượng xem những đứa trẻ con nhà bình
thường sẽ vui vẻ thế nào trong vòng tay yêu thương của cả cha lẫn mẹ.
Tuy rằng họ cả đời cơm canh đạm bạc, bù lại gia đình yêu thương, đùm bọc lẫn nhau, như vậy chẳng phải vô cùng hạnh phúc sao? Sau khi trưởng
thành, chàng luôn có thái độ bàng quan, bất cần, biếng nhác. Chàng vui
chơi cả ngày, ngao du khắp nơi. Lúc nào cũng làm trái ý hoặc giả phá
hỏng kế hoạch của Phụ hoàng, cũng như phá hỏng quy tắc trong hoàng cung… Lí do duy nhất, Diệu không nói, ta cũng hiểu. Chàng làm tất cả mọi
chuyện, chẳng qua chỉ muốn đổi chút quan tâm của Hoàng đế, bởi vì dù là
trách mắng hay trừng phạt cũng tốt hơn nhiều so với việc không được hỏi
han, để ý.
Quả thật, ta cực kỳ kinh ngạc với những gì Diệu kể
lại cho mình nghe. Những chuyện chỉ nghe thôi đã cảm thấy đau lòng. Ấy
vậy mà lúc kể chàng lại hết sức bình thản, cứ như đang kể một câu chuyện của một người hoàn toàn xa lạ. Ta đoán chàng đã thực sự coi ta là người bạn cùng cảnh ngộ, thế nên mới kể cả những chuyện chôn dấu chặt trong
lòng cho ta nghe.
Kể từ giây phút đó, ta nhận ra…người trước đó
cùng ta quậy phá khắp đường lớn phố nhỏ, nói cười liên miên, chỉ là vẻ
bề ngoài mà Diệu cố tình để lộ. Còn con người thật của mình chàng đã
chôn giấu từ lâu. Trong mắt người đời chàng là một con người hoàn toàn
khác, đó là một đứa con mong kiếm tìm hạnh phúc, một chàng trai cùng cực cô đơn.
Đem càng lúc càng khuya, người trên đường dần vắng. Ông chủ tiệm mỳ cũng cẩn thận khép chặt bếp lửa. Đêm đầu xuân trời vẫn còn
lạnh, sương xuống nhiều, nên mấy người đàn ông đều đã khoác thêm áo ấm,
rụt đầu cho cổ đỡ lạnh. Hoành thánh trong nồi đã nguội, nhưng vẫn còn
bốc hơi nóng. Ông chủ nhìn mấy chiếc bát không trên bàn của ta, nuốt
nước miếng liên hồi. Chắc từ lúc dọn quán đến giờ, ông chưa được ăn gì.
Đất nước này bề ngoài quốc thái dân an, dân giàu nước mạnh, trên thực tế thì hoàn toàn khác hẳn. Ngay dưới chân thiên tử, vẫn còn những kẻ ăn
mày bé nhỏ, không chốn dung thân như Hoa Hoa, Quả Quả…và cả những người
bán hàng mà không dám ăn ngay cả bát mỳ hoành thánh trong chính nồi canh của mình. Diệu và vị Phụ hoàng cao quý của chàng có biết những việc này không?
“Đại thúc, cho thêm một bát hoành thánh nữa.” Chính vào lúc Diệu đang mơ màng nghĩ chuyện gì đó, ta cất tiếng gọi ông chủ quán.
“Ha ha, cô nương đúng là ăn tốt quá!” Ông chủ quán mỉm cười vui vẻ, trong
lòng thầm nghĩ mấy bát mỳ hoành thánh sau cùng đã có thể bán nốt rồi,
liền bê bát mỳ hoành thánh lớn đặt trước mặt ta.
“Đại thúc, mời ông ăn đó.” Ta hất cằm nói rồi đưa tay sờ bụng.
Đôi mắt của ông chủ quán mỳ sáng lên, vội đưa đôi tay khá bẩn lau vào chiếc tạp dề, nhìn chúng ta bằng ánh mắt nghi hoặc. Ta liền lấy bạc từ chỗ
Diệu, để lên mặt bàn, nhìn ông chủ mỉm cười. Ông ấy làm sao biết được
trước kia ta đã từng làm ăn mày, từng nghèo khó, nên hiểu cảm giác đói
bụng khó chịu đến mức nào. Thế nên, đại thúc à, xin hãy ăn mau đi.
***
Sau khi trà dư tửu hậu. ta kéo Diệu ròi đi. Trong đêm ánh trăng chiếu xuống in hình hai chiếc bóng đổ dài trên mặt đường. Không khí lúc này không
còn mùi dầu mỡ, chỉ còn phảng phất mùi hương thanh đạm và hơi sương lành lạnh. Ta vén váy, để lộ đôi bàn chân trắng trẻo. Gió thổi nhẹ nhàng đùa giỡn mái tóc ta.
“Từ nhỏ đến lớn, chuyện vui nhất của huynh là gì?” Ta chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ngắm sao trời, chậm rãi đưa lời hỏi Diệu.
Diệu lặng người nhìn ta, ánh mắt chàng thoáng hiện chút cô đơn, chẳng nói bất cứ lời nào.
“Chỉ một bát mỳ hoành thánh đã có thể khiến cho vị đại thúc bán mỳ kia vui
vẻ. Hay việc cùng người thân đến đây dùng bữa cũng đủ khiến cho bách
tính ở khu phố Tây này hạnh phúc. Huynh nhìn bọn Hoa Hoa, Quả Quả đấy,
chỉ cần có thể ăn no, bọn chúng đã vô cùng mãn nguyện rồi. Còn huynh thì sao, dù gì thân cũng là một Hoàng tử, cuộc sống kiểu gì cũng tốt hơn
trăm vạn người trân thế gian này. Vui vẻ đơn giản như vậy đó, tại sao
huynh lại không nghĩ ra được chuyện khiến mình vui vẻ chứ?”
“Hừm, chỉ những người không có đầu óc giống nàng mới ngày nào cũng cảm thấy
vui vẻ, hạnh phúc.” Diệu hừm một tiếng đầy khinh thường, thế nhưng một
lúc sau, chàng đột nhiên nắm lấy tay ta hỏi: “Vậy việc khiến cho nàng
vui vẻ nhất là gì?”
Bàn tay của chàng rất ấm lại mạnh mẽ. Tiết trời đang lạnh, ta thực sự chẳng muốn buông ra chút nào.
“Chuyện vui vẻ nhất à?” Chuyện vui vẻ nhất của ta chính là đi ăn trộm cùng bọn
Hoa Hoa, Quả Quả, rồi cùng nhau ngòi trên mái nhà ngắm sao trời. Khi bọn chúng nhảy xuống, ta sẽ đưa tay ra đỡ từng đứa một… Ta thầm nghĩ.
“Tại sao nàng lại cười toe toét thế?” Diệu bực bội hỏi.
“Huynh đang ghen tị sao? Hi hi, nhìn huynh chắc chẳng có chuyện gì vui cả.”
Diệu nắm lấy bàn tay ta thật chặt chẳng nói thêm gì, chỉ im lặng cùng ta đi
từng bước về phía trước. Hai tay chúng ta đan vào nhau, ta nép vào người chàng, thậm chí dễ dàng cảm nhận được cả mùi hương trên cơ thể chàng.
Con đường về nhà dài như thể không có điểm kết thúc, chúng ta đi rất
lâu, rất rất lâu, mãi cho tới khi ánh mặt trời buổi ban mai dịu nhẹ lan
tỏa trên bầu trời của thành Trường An.
Buổi sáng đầu xuân, mặt
trời nhô lên từ phía Đông, Kinh thành tre dần bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Ta nắm tay Diệu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bình minh thật đẹp,
không chỉ trong lành mà còn tráng lệ vô cùng.
Phải chăng lúc con người nhìn về phía mặt trời, thường nghĩ tới sự vĩnh hằng.
“Ta nghĩ, mình đã có chuyện vui vẻ nhất rồi.” Ta cảm giác bàn tay mình khẽ
run, trong hoảng hốt, ta dường như còn nghe thấy được cả tiếng cười khe
khẽ của Diệu.