Nghe thấy tiếng người, sắc mặt Diệp dịu đi khá nhiều, ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, rồi ta lại lặng người nhìn mặt đất đầy những mảnh vải
đỏ, không biết liệu vị cao nhân đó có cảm thấy tức giận khi vũ khí của
mình đã bị chúng ta phá hỏng?
“Tại hạ vô tình xông vào nơi đây,
mạo phạm đến tiền bối, mong tiền bối thứ tội.” Diệp khẽ cất lời, ngữ khí tự tin, thanh âm vang vọng khiến cho vách đá cạnh bên cũng như rung
động.
“Tiểu huynh đệ, tuy rằng thân mang trọng thương, khí huyết bất định, nhưng vẫn có thể phá được dải lụa đỏ của ta, thực không dễ
chút nào. Không ngờ, người có thân thủ như vậy cũng có lúc rơi vào chỗ
này. Thật giống ta năm xưa, vì nhẹ dạ cả tin…” Nghe iọng nói ưu phiền
vọng lại, Diệp tức thì nhận ra vị trí của người đang nói, liền quay
người về phía đó.
Là người đó. Mới nhìn qua là ta đã nhận ra
người phụ nữ ấy. Đôi mắt như tranh, tuyệt sắc khuynh thành, là người phụ nữ bị đẩy xuống giếng. Nhưng lúc này ở cuối đuôi mắt bà ta đã xuất hiện vài nếp nhăn, ấy vậy mà chẳng làm mất đi nét hoa nhường nguyệt thẹn.
Người đàn bà đó khoác trên người bộ y phục màu đỏ hệt như màu đám vải
vụn đang nằm trên mặt đất, chỉ duy có sắc mặt trắng nhợt như cắt không
còn giọt máu khiến người đối diện ngỡ ngàng. Đó là vẻ tiều tụy, mong
manh như tờ giấy khiến ta nhìn mà lòng không khỏi thương xót.
Đôi mắt lạnh lùng của Diệp đột nhiên thoáng chút ươn ướt dịu dàng. Ta đưa tay nắm lấy bản
tay hắn. Bàn tay ấy nắm chặt tới mức run rẩy trong lòng bàn tay ta, dường như đang nỗ lực che giấu điều gì đó.
Ta nhìn đôi môi Diệp khẽ động, nhưng hắn không nói bất cứ lời nào. Người
phụ nữ trước mặt nhìn hai chúng ta đầy nghi hoặc, ánh mắt khi nãy còn
dịu dàng giờ đột nhiên lộ vẻ cảnh giác, hiển nhiên là vì bà ta không thể lý giải nổi thái độ khác thường của Diệp. Ta nhìn phần váy trải dài đã
cũ, nhưng khoác lên người bà, bộ y phục đó vẫn toát lên vẻ lộng lẫy cao
sang. Nhìn thần thái, dáng vẻ, ta đoán bà ta chắc có thân phận không
nhỏ.
“Chúng ta vô tình bị rơi xuống giếng cổ này, nếu có gì mạo
muội, xâm phạm nơi ở của người, mong tiền bối lượng thứ.” Một lúc sau,
Diệp mới lên tiếng, nét mặt đã dần bình tĩnh trở lại.
“Giếng cổ? Tại sao các ngươi lại bị rơi xuống?” Người phụ nữ này cất tiếng, bàn
tay đè chặt vào vách đá, để lại dấu tay rất rõ ràng. Hình ảnh đó bất
giác khiến ta nhớ lại cảnh tượng trong gương. Nhưng võ công của bà ta
giỏi vậy, không thể bị người ta dễ dàng đẩy xuống giếng được.
“Ta…ta bị hắn đẩy xuống, sau đó, không hiểu sao hắn lại nhảy theo.” Ta ấp úng
chỉ tay về phía Diệp, Diệp nghe thế trợn mắt quay sang lườm ta, xem ra
không mấy vừa ý với câu trả lời này.
“Các ngươi đều là người
trong hoàng thất? Ngươi là ai?” Người phụ nữ quay sang Nam Cung Diệp cất lời hỏi, ánh mắt sắc tựa dao. Trong ánh mắt Diệp thoáng hiện lên chút
cô liêu, rất nhanh sau đó lại lạnh giá như thường.
“Danh tính
của tiểu bối thật không đáng để nhắc đến, tiểu bối to gan mạo muội hỏi
tôn danh quý tính của tiền bối được không?” Diệp khoanh hai tay trước
ngực, giọng nói trơn tru vang rõ. Sắc mặt người phụ nữ áo đỏ bỗng sầm
lại, dường như không mấy vui. Thấy nét mặt bà ấy chuyển sang phẫn nộ,
trong lòng ta vô cùng hoảng sợ, khẽ lui lại vài bước, rồi lần ra phía
sau lưng Diệp, ngộ nhỡ bà ấy trở mặt ta có thể nhanh chóng trốn thoát.
“Tuổi tác còn nhỏ mà đã thận trọng như vậy, ta thấy ngươi chắc chắn sinh
trưởng trong hoàng cung rồi. Ta là ai? Ha ha, hỏi rất hay, giờ còn mấy
ai nhớ được ta là ai chứ? Lâu nay, ở trong nơi quỷ quái này, ngay cả bản thân ta cũng đã quên mất mình là ai rồi. Vật còn người mất, tiệc tàn
người tan. Phiền muộn lầu đông một đụn tuyết. Cuộc đời mấy khi nhìn rõ
rệt? Tâm sáng như gương e là chỉ có mấy cây lê hiểu rõ mà thôi.” Hầy…Mấy câu nói trước của bà ấy ta nghe chẳng hiểu gì cả, nhưng khi nghe đến
hai câu thơ quen thuộc kia, ta bất ngờ nắm lấy y phục Diệp đầy kích
động. Còn Diệp lạnh lùng phẩy tay ta ra.
“Trên thế gian này thực không còn bất cứ thứ gì khiến người phải nhưng nhớ, lo lắng nữa sao?”
Giọng Diệp có phần run rẩy, ánh mắt tràn đầy kì vọng lẫn khát khao.
“Nhớ nhưng, lo lắng? Không có.” Người phụ nữ đó lặng đi, đột nhiên nhìn về
phía hai chúng ta, ánh mắt sắc nhọn, bàn tay mở ra, năm móng vuốt sáng
lóe. Thấy vậy ta cực kì sợ hãi, trong lòng không ngừng kêu khổ.
“Lão bà phát điên rồi, chạy mau…” Ta nắm lấy tay Diệp quay người định chạy
trốn, thế nhưng Diệp vẫn đứng ngây tại chỗ không hề nhúc nhích. Người
phụ nữ đó phi tới, bàn tay như ưng trảo bất ngờ chụp xuống.
“NAM CUNG DIỆP! Ngươi kho chạy thì ta chạy trước đây.” Ta thì đang lo lắng
đến chết đi sống lại, thế mà chẳng hiểu sao tên ma đầu sát nhân lại lên
cơn thần kinh, ngơ ngẩn đúng lúc này.
Nhưng ưng trảo của người đàn bà đó đột ngột dừng lại trước mặt Diệp tầm nửa thước.
“Lúc nãy ngươi vừa gọi ta là gì?” Bàn tay của bà ta tức thì đưa sang, khiến
ta cảm thấy có một sức mạnh kinh người kéo mình đi. Trong khoảng khắc,
bàn tay của bà ta đã bóp chặt lấy cổ ta, móng tay hằn sâu vào thịt. Ta
đau đến độ mồ hôi túa ra đầy mình, nhưng cổ bị người ta bóp chặt không
sao thốt nổi lên lời.
“Nói, các ngươi rốt cuộc là ai?” Bà ta gằn giọng, bàn tay càng siết chặt hơn.
“Bà hãy thả cô ấy ra.”
“Ngươi không nói, ta sẽ bóp chết ả!” Đối diện với Diệp, giọng bà ta có phần hạ thấp, lực đạo ở bản tay cũng giảm đi ít nhiều.
“Diệp, người…người phụ nữ này…điên…điên rồi, ngài mau chạy…mau chạy đi…” Ta
khó khăn lắm mới thốt được mấy từ, trong lòng đặc biệt lo lắng. Lần
trước đã bị Ngọc Phiến Nhi bóp cổ chết, lẽ nào ta lại bị người phụ nữ
điên này bóp chết sao?
“Diệp…Con chính là Diệp nhi, con chính là Diệp nhi?” Bị bà ta thả ra đột ngột, đầu óc ta choáng váng, ngã sóng
soài sang một bên. Tên ma đầu sát nhân thật không có nghĩa khí gì cả,
sao lúc này lại chẳng đỡ lấy ta, không biết còn bận việc gì nữa. Ta
nghiêng đầu nhìn sang thì thấy người đàn bà điên cuồng chạy nhanh về
phía Diệp, nhưng lại ngã khụy giữa chừng. Diệp căng thẳng dang tay ra
đỡ. Người đàn bà ấy siết chặt bàn tay Diệp, vừa khóc vừa cười, vui mừng
pha lẫn đau thương.
“Mẫu thân, là con, Diệp nhi đây!”
“Đúng là Diệp nhi của ta rồi…Thật không ngờ, con đã trưởng thành đến vậy. Mẫu thân thật có lỗi với con…” Bà ta bật khóc, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Nam Cung Diệp, sắc mặt vạn phần đau đớn.
“Lòng thương nhớ dạt dào, không dám buồn gió sương.” Diệp quỳ xuống, giọng nói chan chứa niềm đau đớn tột cùng.
Mẫu thân? Con trai? Ta ngồi một bên hết nghiêng đầu suy ngẫm, lại nhìn hình ảnh hai mẹ con mừng mừng tủi tủi. Mất một lúc lâu, đói quá, ta liền
đứng dậy đi tìm đồ ăn.
“Vị cô nương này xin hãy dừng bước.” Vừa
định bước đi thì tiếng người phụ nữ đó lại vang lên. Lúc này liệu ta có
thể không dừng bước? Trong lòng có chút bất mãn, thế nhưng ta vẫn quay
người, nở nụ cười dịu dàng nhìn mẫu thân Diệp.
“Cô nương, xin hỏi Thừa tướng Ngọc Tiến Hiền là gì của cô nương?” Bà đứa mắt liếc về phía ta rồi từ từ cất giọng.
“Cái người mang tên Ngọc Tiến Hiền đó…hầy, vãn bối là Ngọc Phiến Nhi, Ngọc
Tiến Hiền chính là gia phụ.” Suýt chút nữa thì bị lộ, con người ta một
khi đói bụng thì trí não cũng chẳng còn tinh ranh như mọi khi.
“Nhớ lại Ngọc Thừa tướng năm xưa, oai phong lẫm liệt, nổi danh khắp chốn
thành Trường An, vừa giỏi thổi tiêu lại giỏi kiếm thuật, cầm kì thi họa
thứ gì cũng đều tinh thông, các tài tử trong thiên hạ bất giờ mấy ai
sánh bằng. Văn nhân, tao sĩ đều không ngại đường xá xa xôi, lặn lội tới
đế đô hội kiến. Thực không biết phong lưu thần kì tới mức nào.” Không
phải chứ, người mà bà ấy đang nói chính là người phụ thân bụng to như
trống, cằm béo hai ngấn, tính cách tham lam, yêu tiền như mạng của ta
sao? Vị phụ thân phát tướng của ta cũng có lúc ‘Sầu muộn đường đời không tri kỉ. Thiên hạ ai người biết được ta’ sao?
Một hình ảnh béo
như heo và một hình ảnh ngọc thụ lâm phong… không ngừng quay cuồng hiện
lên, khiến ta bất giác rùng mình. Càng rùng mình hơn khi ta nhìn thấy
ánh mắt mơ màng đắm đuối của bà ấy khi nhớ lại phong độ ngời ngời của
phụ thân ta năm nào.
“Này…đại…” Đại thẩm hay đại nương hay là
đại cô nhỉ? Phải xưng hô với bá ấy thế nào đây? “Tiền bối, ta nghĩ Diệp
đã vất vả cả đoạn đường dài mới tới được đây, nhất định mệt mỏi lắm rồi, tiền bối khóc nhiều và nói nhiều như vậy chắc hẳn đã rất đói, ta đi làm chút đồ ăn để hai người vừa ăn vừa hàn huyên chuyện cũ được không?”
Người phụ nữ này tức thì lặng người, sau đó mỉm cười, đôi mắt cong cong, thực là quá đỗi dịu dàng. Diệp khẽ ho, ánh mắt lộ vẻ ấm áp. Ta rất ngạc
nhiên bởi ít khi nhìn thấy Diệp để lộ nét mặt thoải mái như vậy. Dường
như khoảnh khắc này là giây phút hắn vui vẻ nhất trong cuộc đời mình.
“Mẫu thân, để con cùng Phiến Nhi đi tìm đồ ăn.” Diệp vừa nói, người phụ nữ
kia liền nhìn chúng ta bằng ánh mắt đầy tâm ý, rồi khẽ gật đầu. Phiến
Nhi? Cái tên khốn này chuyển tính rồi sao. Tại sao đột nhiên lại gọi tên ta một cách thân thiết như thế chứ? Suốt dọc đường đi, điều khiến ta
suy nghĩ nhiều nhất chính là tại sao Diệp lại thay đổi cách gọi.
Thời gian trôi qua, chúng ta đã ở lại đây được mấy ngày. Sau đó ta còn biết
chuyện mẫu thân Diệp năm đó rơi xuống giếng đã bị rắn độc cắn, độc tính
lan ra khiến cho bà chẳng thể cử động được nửa thân dưới. Bao nhiêu năm
nay, bà chỉ dựa vào một dải lụa thắt lưng để ngăn ngừa mãnh thú tấn
công, sống qua ngày nhờ cá dưới đầm và quả dại. Còn về nguyên nhân tại
sao năm đó lại bị rơi xuống giếng, bà không hề nhắc tới nửa lời.
Còn Diệp tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng ta biết hắn đã hạ quyết
tâm phải báo thù cho mẫu thân. Điều quan trọng nhất lúc này chính là làm thế nào để đưa bà thoát khỏi nơi quỷ quái này. Theo hình chỉ dẫn trên
vách đá, chúng ta cần phải lặn dưới nước, vượt qua rất nhiều khu vực
nguy hiểm nữa mới có thể thoát ra ngoài. Mẫu thân Diệp tay chân không
linh hoạt, đương nhiên không thể cùng bơi dưới nước với chúng ta.
“Mẫu thân, người có thể nhịn thở trong bao lâu?” Diệp cuối cùng không chần chừ được nữa, cất tiếng hỏi.
“Con định đưa ta rời khỏi nơi này sao? Con tin rằng chỉ cần làm theo những
chỉ dẫn trên vách đá, đi xuyên qua mười hai hang động được mười hai mãnh thú trấn giữ là có thể rời khỏi?” Bà bật cười lạnh. “Con thực sự đã coi thường U huyệt thập nhị cung rồi. Nếu địa cung của Linh Tiêu Các dễ
dàng để các con phá như vậy thì liệu chúng còn chỗ đứng trên giang hồ
hay không? Ta nói cho con biết, cho dù con thực sự có bản lĩnh sống sót
đi qua mười hai động, con mới nhận ra rằng, mình đang đi vào tử lộ, phía trước mặt hoàn toàn không có lối thoát, và con sẽ bị giết chết bởi
chính nỗi tuyệt vọng của bản thân.” Bà ngước mắt lên, trong sự đắm say
ẩn hiện chút phong trần.
“Làm sao mà người biết được?” Ta vừa
nói xen vào liền cảm thấy hối hận. Nhìn ánh mắt hung dữ Diệp bắn lại, ta đành nuốt trọn hết mọi nghi vấn vào trong lòng. Bị kẹt ở nơi khốn khiếp này hơn nửa tháng trời, ngày nào ta cũng phải ăn cá, ăn rắn và quả dại, bản thân sống chẳng khác nào loài khỉ. Có thể thoát khói nơi này sớm
ngày nào hay ngày ấy. ta thực sự không muốn ở đây cả một đời.
“Ta đương nhiên là biết, bởi ta chính là trưởng công chúa của nước Hồi Cốt.”
“Cái gì?” Ta vô cùng kinh ngạc.
“Linh Tiêu Các năm đó do phò mã nước Hồi Cốt sáng lập, sau đó trở thành tổ
chức ám sát của triều đình. Ta thân là trưởng công chúa của Hồi Cốt,
đương nhiên hiểu rõ mọi chuyện như lòng bàn tay.” Lại là Linh Tiêu Các,
rốt cuộc đây là tổ chức như thế nào?
“Năm đó khi ta mười sáu
tuổi, nước Hồi Cốt quy thuận Đại Kỳ, ta theo phụ Hãn tới trung nguyên,
tiến cống cho triều đình. Đó là lần đầu tiên ta tới một nơi xa như thế,
từ Cao Xương, thuận theo con đường tơi lụa tới Trường An. Từ nhỏ ta đã
quen với đại mạc hoang vu, vắng vẻ, giờ mới nhận ra trên thế giới này
lại có những cảnh sắc tuyệt đẹp đến vậy…” Bà nắm mắt, hé lộ nụ cười mê
đắm, dường như bản thân đang quay lại những năm tháng đẹp như hoa như
ngọc đó.
“Cũng chính vào năm đó, ta đã gặp Ngọc Thừa tướng. Ngài ấy oai phong trác tuyệt, nổi bật giữa đám đông, trên người mặc bộ y
phục trắng muốt, ‘cầm tiêu thổi gió sương, tung bút vẽ sơn hà’. Lúc ấy,
Hoàng đế trung nguyên Nam Cung Hạo đã phái Ngọc Thừa tướng đưa ta đi dạo Trường An, coi như tận hết nhiệt tình của một người chủ nhà. Lúc đó
chúng ta ngày ngày du sơn ngoạn thủy, khi cao hứng, ngài ấy thường tung
bút đề thơ. Ta đã từng cho rằng ngài ấy rất yêu mình.”
“Thế
nhưng…khi đó ta đã quá ngây thơ. Một người kiêu ngạo như ngài ấy sao có
thể cam tâm dưới quyền người khác? Khi đó những điều ngài ấy làm cho ta, chẳng qua chỉ là diễn một vở kịch Lã Bất Vi dâng mỹ nhân (1) mà thôi.
Từ lâu, ngài đã nhận ra Nam Cung Hạo có cảm tình với ta, nên quyết định
đưa ta tiến cung, thay mình khống chế Nam Cung Hạo. Ngài nói ngài yêu
ta, đợi khi nào thời cơ chín muồi nhất định sẽ đưa ta ra khỏi hoàng
cung. Ta khờ khạo tin đó là sự thật, liền cầu xin phụ Hãn cho ở lại
Trường An làm phi tử. Thế nhưng ta không biết một điều, ta không phải là người phụ nữ duy nhất ngài ấy cho nhập cung.”
Ta chớp nhẹ đôi
mắt, phụ thân Thừa tướng của ta phải chăng luôn có sở thích này? Khoảng
thời gian trước không phải ngài ấy cũng nhất nhất muốn đưa con gái mình
nhập cung hay sao?
“Ở trong cung cũng có một người phụ nữ do
ngài ấy đưa vào, cũng yêu ngài ấy đến độ khắc cốt ghi tâm. Đó chính là
Tô Dung. Ngoài mặt chúng ta tranh sủng đến mức sống đi chết lại vì Nam
Cung Hạo, nhưng thực tế, chúng ta lại đang tranh giành một người đàn ông khác. Chúng ta đều cố gắng bày tỏ tấm lòng trước ngài ấy, gấp gáp muốn
lập công bằng nỗ lực giành lấy sủng ải từ Nam Cung Hạo, để sớm mở rộng
tiền đồ cho ngài ấy.” Tô Dung? Đó chẳng phải chính là mẫu phi của Diệu
sao? Thảo nào lần trước phụ thân muốn ta mang theo bức tranh đó vào
cung. Đấy nhất định là tín vật giao ước giữa hai người bọn họ.
“Tô Dung cho rằng Ngọc Thừa tướng trong lòng chỉ có ta, nên đã lập kế lừa
ta đến vườn lên, dùng Nhuyễn cốt tán ám hại, sau đó đẩy ta xuống giếng.” Mẫu thân Diệp lên tiếng kể tiếp.
“Hai người căm ghét nhau như vậy, tại sao còn trúng kế của bà ấy?” Ta chống tay lên trán đưa lời hỏi.
“Hỏi rất hay, ta làm sao có thể ngờ được, chỉ vì muốn lừa ta tới vườn lê mà ả ta không ngại hạ thủ với chính cốt nhục của mình. Ả ta đá đánh cho trai mình trọng thương, sau đó nói với ta là đứa trẻ cần một vị thuốc của
Hồi Cốt để chữa trị rồi hẹn gặp ta tại vườn lê…” Bà ta nhẹ bật cười,
nhưng nụ cười đó khiến ta lạnh cả sống lưng.
Tô Dung vì hại mẫu
thân Diệp mà đánh Diệu trọng thương? Ta bất giác nhớ lại nụ cười như có
như không của Diệu. Chàng đã từng phải sống như vậy sao? Diệp còn có Phụ hoàng yêu thương hết mức, có mẫu thân nhớ nhung, còn Diệu thì sao,
chàng chẳng có gì hết.
“Người nghĩ, Ngọc Thừa tướng không chịu
dưới quyền người khác, lẽ nào người cho rằng với tính cách kiêu ngạo của Phụ hoàng, ngài chấp nhận thua kém người ta sao? Ngươi thực sự đã quá
coi thường Phụ hoàng rồi.” Diệp đột nhiên trở nên kích động. Bình thường hắn vốn che giấu cảm xúc của mình rất giỏi, thật không ngờ cũng có lúc
lại nông nổi bộc phát. “Ngài cho tu sửa vườn lê, người nói xem điều này
có nghĩa gì? Năm đó, sau khi người mất tích, Phụ hoàng bãi triều ba
ngày, thề sẽ lật tung cả thành Trường An chỉ để tìm người, vậy người
nghĩ nguyên nhân là gì chứ? Nếu không phải trong lòng ngài thực sự yêu
người, hà tất phải làm những chuyện ấy? Năm đó, nếu Ngọc Thừa tướng chỉ
cần yêu người bằng một nửa so với Phụ hoàng, làm sao có thể nhẫn tâm đẩy người vào chỗ lang sói tranh đấu không ngừng như vậy? Người cho rằng
Phụ hoàng không hay biết chuyện gì sao? Ngài không phải là hôn quân.
Thực ra Phụ hoàng biết tất cả mọi chuyện. Vì Ngọc Tiến Hiền biết được
tâm ý của Phụ hoàng, nên lão ta chỉ còn cách thí xe giữ tướng. Người vẫn tin lão ta sẽ động lòng thương xót người sao?”’
“Là ta đã phụ
lòng Phụ hoàng của con. Thế nhưng…ta không hối hận.” Nói rồi, bà ngẩng
đầu say sưa nhìn lên bầu trời, ánh nắng chiếu lên mái tóc bà. Mặt trời
đỏ rực giữa vườn lê trắng muốt, hình ảnh này đặc biệt giống cảnh tương
ta đã thấy. Bà đang bỏ chạy, Hoàng thượng đuổi theo, cho dù là cùng nhau diễn một vở kịch, nhưng cũng đã làm đắm say trái tim của quân vương mất rồi.
“Diệp, sợi dây chuyền mẫu thân để lại cho con, con còn giữ không?” Bà than dài một tiếng, rồi chuyển sang chủ đề khác.
“Sợi dây đó đây, ta đang giữ thay cho hắn.” Tuy chẳng mấy vui vẻ khi phải
giao ra bảo bối, nhưng dù sao bà ấy cũng là người thương trong lòng
Hoàng đế, người bạn lâu năm của phụ thân và là mẫu thân của đại ma đầu
sát nhân.
“Như vậy thì ta yên lòng rồi. Diệp nhi, nhìn hai đứa con ở bên nhau, ta thực sự không còn tiếc nuối.”
“Mẫu thân, chuyện không phải như những gì người nghĩ đâu.” Diệp tức thì lên tiếng phủ nhận.
“Mẫu thân hiểu mà, Diệp nhi, con đừng vì những khúc mắc của đời trước mà ảnh hưởng tới mối quan hệ của hai đứa. Mẫu thân muốn con hôm nay phải lập
một lời thề, mãi mãi đối xử tốt với Ngọc cô nương.”
Người phụ nữ này nhất định đã hiểu lầm, tưởng rằng sợi dây bạc đó là do Diệp đem
tặng cho ta, chứ không biết được là do ta cướp mà có được. Ta vốn định
giải thích rõ ràng, nhưng nghe thấy bà ấy bắt tên đạ ma đầu lập lời thề
cả đời phải đối xử thật tốt với ta, ta liền nuốt ngay mấy lời giải thích vào bụng. Ha ha! Hôm nay trước mặt mẫu thân mình, Diệp sẽ thề, sau này
cho dù bản cô nương đây có đốn hết cả vườn lê, hắn chắc chắn không dám
sai người đánh mông ta nở hoa như trước nữa. Ta thấy khuôn mặt Diệp
thoáng đỏ rực lên, trong lòng âm thầm bật cười sung sướng.
“Lập
lời thề chắc không cần đâu, ta tin sau này Diệp nhất định sẽ đối xử tốt
với ta.” Ta cúi đầu nói, không muốn để mẫu thân Diệp nhìn thấy bộ dạng
tiểu nhân đắc y của mình. Sau đó ta lại đưa mắt liếc về phía Diệp, chỉ
thấy khóe miệng hắn không ngừng co giật dữ dội, bất lực nhìn khuôn mặt
gian xảo của ta.
“Không ngờ con đã bắt đầu biết bảo vệ Diệp nhi
rồi đấy. Có điều, vẫn phải lập lời thề, tâm ý Ngọc cô nương dành cho
con, mẫu thân đã nhìn thấu, con cũng nên biểu lộ chút gì đi.”
Ha ha…ha ha…Trong lòng ta mừng vui như mở hội. Mau thề đi, thề rằng cả đời đối xử với ta thật tốt.
“Con xin thề với ông trời, cả đời không phụ Ngọc Phiến Nhi.” Diệp nhìn ta
bằng ánh mắt đầy ai oán. Xem kìa, hắn thề chẳng tình nguyện chút nào,
thậm chí ta còn có cảm giác hắn đang nghiến răng nữa.
Ta đưa mắt nhìn quanh, tỏ ra cực kỳ cực kỳ vô tội, thực ra trong lòng ta mừng đến
mức chỉ thiếu nước xông tới tặng người phụ nữ kia một nụ hôn. Chuyện ta
lo lắng nhất những ngày gần đây chính là khi nào có thể thoát khỏi nơi
này, ngộ nhỡ Nam Cung Diệp đột nhiên trở mặt không nhận người quen, lại
ra lệnh xử lý ta thì phải làm như thế nào. Thế nhưng bây giờ ta đã hoàn
toàn yên tâm rồi, hắn tôn kính mẫu thân như vậy, làm sao có thể làm trái với tâm nguyện của mẹ mình được chứ?
Bản cô nương đành chịu
thiệt thòi đôi chút, để mẫu thân Diệp hiểu lầm vậy. Hi hi! Đây không
phải là chiều theo ý của người già hay sao? Diệp hiển nhiên đang cực kỳ
bất mãn, còn ta thì giả làm mặt quỷ, lắc lư chiếc mông đầy hứng chí trêu hắn. Bây giờ ta đã trở thành một chú gà đắc sủng, còn Diệp chỉ là một
con phượng hoàng hết thời mà thôi. Hi hi!
“Nha đầu, con lại đây, ta có chuyện muốn nói với con.” Mẫu thân Diệp mỉm cười dịu dàng, đưa
tay vẫy ta lại gần. Ta vội bước lại, nhu mì lắng nghe.
“Nha đầu, Diệp từ nhỏ đã xa mẫu thân, tính tình vừa lạnh lùng lại vừa cứng nhắc,
chuyện gì cũng giấu kín trong lòng. Ta e là nó sẽ ghi hận phụ thân con…
sẽ khiến con phải chịu uất ức. Hôm nay ta ép nó lập lời thề, coi như
giải quyết được một mối lo. Hãy nói cho nó biết, phải nghe lời mẫu thân, không được báo thù. Tô Dung ả ta… nói cho cùng cũng là kẻ đáng thương.
Nha đầu, ta thấy con vô cùng tinh ranh, con lại gần một chút, ta sẽ chỉ
con đường thoát khỏi nơi này cho con.” Bà khẽ thì thầm, ta tức thì ghé
tai lại sát hơn.
“…Lúc nãy ta vừa dạy con cách phá trận ngũ hành kỳ môn, nhờ nó, các con có thể thoát khỏi nơi này một cách an toàn.
Nhưng phải nhớ: Núi cao nước biếc nghi tuyệt lộ. Liễu ẩn hoa mọc thấy
thôn làng.”
“Con đã nhớ kĩ rồi, không thể quên được đâu.” Ta gật đầu lia lịa. Bản cô nương là ai chứ? Nếu thần trộm không nhớ nổi đường, làm sao có thể tung hoành khắp mấy dãy phố Trường An. Bản lĩnh nhớ
đường của ta thuộc hàng đệ nhất đấy.
“Ngẩng mặt nhìn trời, chẳng còn thấy Trường An. Rốt cuộc ta cũng có thể toại nguyện, giờ đành mộng
về Trường An thôi.” Người phụ nữ ấy ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời trên
cao, nụ cười ngưng đọng dưới ánh nắng rực rỡ như bảy sắc cầu vồng. Ta
nhẹ cúi đầu, vừa hay kịp thấy mẫu thân Diệp đang dùng thanh đoản đao của mình đâm vào lồng ngực, máu chảy đầm đìa. Màu máu đỏ nổi bật dưới ánh
nắng mặt trời, cực kỳ đáng sợ. Ta không dám di chuyển, càng không dám
quay đầu nhìn Diệp. Mới chỉ trong một khoảnh khắc trước, ta còn mỉm cười vui vẻ cùng bà… Vậy mà…Rồi ta nghe thấy hơi thở nặng nề của Diệp truyền tới từ phía sau lưng. Ta biết mình không thể hiểu nỗi đau đớn, xót
thương trong lòng Diệp. Mới hôm rồi, hắn gặp được mẫu thân, vậy mà chỉ
trong tích tắc, hắn đã trở lại thành cô nhi.
“Ngẩng mặt nhìn
trời, chẳng còn thấy Trường An.” Nhiều năm rồi ở nơi lạnh lẽo khốc liệt
này, phải chăng bà vẫn ngày ngày ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhớ nhung
về Trường An xưa cũ? Lúc này khi tâm nguyện đã thực hiện, lại nghĩ con
trai đã có người thương thế nên bà có thể ra đi không chút lo lắng,
vướng bận. Bao lâu nay bị kẹt lại đây, sống không bằng chết, bà chỉ biết dựa vào kí ức của những năm đầu đời mà sống kiên cường. Cuối cùng bà đã có thể trở về Trường An được rồi. Có điều, lựa chọn của bà quá đỗi tàn
nhẫn với Diệp. Sớm biết gặp nhau rồi phân li, thì sao còn mong gặp lại?
Nếu bà ấy biết được cách rời khỏi nơi đây, tại sao lại quyết định không
đi cùng chúng ta chứ? Lẽ nào bà sợ thế gian vô tình, vật còn người mất,
sau cùng sẽ đánh mất luôn cả quãng hồi ức tuyệt đẹp năm xưa?
Diệp từ từ quỳ xuống, đôi mắt sáng như sao đêm dần trở nên sắc lạnh, hàn khí bắn ra khiến ta rùng mình. Ta cũng nhanh chóng quỳ xuống theo hắn, cúi
người dập đầu trước người đã khuất. Tuy thời gian chúng ta quen biết
không lâu, nhưng bà đối xử với ta rất tốt.
“Chúng ta đi thôi!”
Giọng Diệp có phần đau thương, nhưng ẩn chứa sự kiên quyết, mạnh mẽ lạ
thường. Thậm chí hắn còn chẳng nhìn thi thể mẫu thân thêm một lần, chỉ
quay người bước đi.
“Tại sao ngươi lại phải…” Ta vừa cất tiếng, liền nhận ra giọng nói của mình đã run run như sắp khóc.
“Trước đây, người bị ép rời khỏi ta. Còn bây giờ, người đã tự nguyện bỏ rơi
ta.” Từng lời Diệp nói lạnh như tuyết trắng giữa đồng, con nhím gai góc
khó ưa trong hắn lại trở về. Hắn đưa mắt nhìn vào một cõi mông lung,
trong ánh mắt chất chứa cả sự hoảng hốt pha lẫn nỗi đau xé ruột, xé gan.
“Người không có ý này…”
“Trong mắt của người, ta còn không bằng con gái của một cố nhân.” Hắn nói
những lời lạnh lùng mà thấm đẫm sự cô đơn, giống như một đứa trẻ nhỏ
đáng thương không ai yêu thương chăm chút. Dứt lời, Diệp rảo bước chẳng
hề quay đầu nhìn lại. Thấy vậy ta lo lắng đuổi theo.
“Cái này…ngươi hãy nhận lại đi.”
“Ta nghĩ giờ mình chẳng cần nó nữa, ta sẽ không giữ đoạn hồi ức này suốt
cuộc đời mình đâu.” Diệp nhìn vào sợi dây bạc trong tay ta rồi bình thản đáp. Ta biết đó phải là vết thương, là nỗi đau như thế nào mới khiến
cho đôi mày, ánh mắt của hắn cô liêu, lạc lõng đến vậy.
“Non cao nước biết nghi tuyệt lộ. Liễu ẩn hoa mọc thấy thôn làng.” Ban đầu địa
cung này được bố trí theo cách dựng mồ cho một đế vương. Những nơi có
mãnh thú là nơi để linh cữu của các đế vương và lối ra được tại một nơi
mà bất cứ ai cũng cho rằng ít có khả năng nhất. Chúng ta đi men theo
vách đá, gạt đống cả rạ ra, cuối cùng đã có thể nhìn thấy một con đường
nhỏ hẹp, đúng là ‘đặt mình vào chỗ chết, bỗng nhiên được trùng sinh’.”
Cả đường đi Diệp chìm trong im lặng. Ta vì thế cũng chỉ biết lặng lẽ theo
sau. Khi đã nắm đại khái được cách phá trận đồ, hắn đi nhanh hơn cả ta,
suốt quãng đường cứ cắm đầu bước, chẳng cần biết ta có đuổi kịp hay
không. Thế nên ta đi theo mà mệt bở hơi tai, nói không thành tiếng. Nếu
đổi lại là trước kia, chắc chắn ta đã không ngừng mắng nhiếc hắn thậm
tệ. Có điều lúc này, ta chẳng thể thốt được bất cứ lời nào, chỉ hi vọng
Diệp có thể mỉm cười đôi chút. Cứ nghĩ đến việc Diệp vừa nhìn thấy, đã
lại mất đi mẫu thân, thậm chí còn tận mắt chứng kiến cái chết của bà,
trái tim ta đột nhiên đau nhói.
“Cả quang đường chỉ chăm chú
tiến lên phía trước không nói chuyện gì thật nhàm chán quá đi, hi hi!”
Ta quay sang, nhìn Diệp mỉm cười lấy lòng rồi nói nhưng hắn chỉ lạnh
lùng lườm ta, vẫn chìm trong im lặng.
“Hay là ta kể một câu
chuyện cho ngài nghe nhé! Câu chuyện về một kẻ trộm tinh ranh.” Hắn càng rảo bước nhanh hơn, ta thậm chí gần như phải chạy mới có thể theo kịp.
“Tùy cô.” Nghe Diệp nói vậy, ta tức thì thấy nhẹ cả lòng. Tuy chỉ vài từ ngắn ngủi, nhưng ít ra hắn cũng đã đáp lại lời ta.
“Trước kia có một kẻ trộm vô cùng thông minh, nàng cùng bốn nhóc con ăn mày mồ côi, tự lực nuôi sống bản thân. Có một lần, nghe thấy trong nhà lão
Trương chủ tiệm vải có rất nhiều đồ ăn ngon, bọn họ liền quyết định đến
đó ăn trộm. Chẳng ngờ ngày hôm đó, khi bọn họ đang lấy trộm đồ ăn thì
lão Trương đột ngột quay về. Bốn nhóc con ăn trộm hết sức hoang mang,
không biết phải làm thế nào, giả như bị bắt tới quan phủ chắc chắn chúng sẽ phải ăn một trận đòn nên thân. Bọn họ hàng ngày ăn còn không đủ no,
giờ bị đánh một trận đòn nặng nề, thế nào cũng lăn ra ốm mất. Rất nhiều
kẻ làm nghề ăn trộm đã chết như vậy nghĩ mà thật đáng thương.”
“Đúng người đáng tội!” Diệp lạnh lùng lên tiếng. Ta không khỏi trợn mắt lườm
hắn, một người từ khi sinh ra đã sống trong nhung lụa gấm vóc như hắn
thì biết gì chứ? Thế nhưng khi nhớ lại những biến cố mà hắn vừa trải
qua, ta đành nén cơn giận xuống.
“Lúc ấy…Bốn tên tiểu quỷ sợ hãi vô cùng, thậm chí suýt nữa còn tè cả ra quần. Luận về trộm cắp, bọn
chúng sao có thể sánh với lão đại tinh ranh tuyệt đỉnh, trí tuệ hơn
người! Ngươi thử đoán xem, cô nương đó đã làm như thế nào?”
Diệp nhìn ta bằng ánh mắt như muốn nói ‘cô thật là vô vị’, cộng thêm chút
chán nản. Còn ta thì càng lúc càng thêm đắc ý, thao thao bất tuyệt, nói
mãi không ngừng.
(1) Ý nhắc đến chuyện Lã Bất Vi dâng người yêu
lên cho vương tử nhà Tần, sau này trở thành vua nước Tần. Lấy người đẹp
để buôn bán giang sơn.