Đã hai ngày trôi qua kể từ khi rơi xuống giếng, ta không ngừng đi đi lại lại, rồi chán nản gặm ngón tay nghĩ ra một phương thức để thoát khỏi
nơi này.
Thấy Nam Cung Diệp nằm dưới đất không nói tiếng nào, ta thuận chân đá vào người hắn: “Này, ngươi có đói không hả?”
Hắn ngước mắt nhìn ta, rồi quay đầu sang hướng khác, không hề đáp lại.
“Này rốt cuộc ngươi có đói hay không?”
“Là ngươi đói thì đúng hơn.” Hắn khẽ nhướng mày đáp gọn một câu. Bị hắn
nhìn thấu tâm can, mặt ta nóng bừng, xị mặt quay sang chỗ khác.
Ta xoa cái bụng lép kẹp, trong lòng thầm nghĩ, nếu không phải bị hắn vứt
xuống đây, thì lúc này, Diệu có lẽ đã chuẩn bị các món ăn ngon lành, bê
đến phòng để ta thưởng thức. Cứ nghĩ đến con hồ li có nụ cười xấu xa đó, lòng ta lại cảm thấy ấm áp lạ thường.
***
Không lâu
sau, nghe sau lừng có tiếng động, ta quay người thì thấy Diệp đang ngồi
trên mặt đất đan rễ dây leo một cách thuần thục. Chất độc trên người hắn vẫn chưa tiêu hết, sắc mặt trắng nhợt, bàn tay đang đan còn nhẹ run.
Một hồi, hắn lấy mồi ra nhóm lửa, đáng tiếc vì rơi xuống giếng, mồi lửa
bị ẩm, nên làm cách nào cũng không thể nhóm một đám lửa.
“Không
ngờ, đường đường là một Vương gia cũng biết cách nhóm lửa dân dã thế
này.” Ta lấy mồi lửa trong người mình đưa cho hắn, miệng không quên chế
giễu vài câu.
“Ta cũng không ngờ, đường đường là thiên kim tiểu
thư phủ Thừa tướng trong người lại mang theo những thứ của đám nhân sĩ
giang hồ.” Chỉ một câu hắn đáp lại tức thì khiến ta nghẹn họng. Liếc
sang thấy ta tức giận dậm chân không ngừng, khóe miệng Diệp lại cong lên thành một nụ cười như có như không. Thấy vậy ta chu miệng, nhích mông
ngồi lùi ra chỗ khác. Ma đầu sát nhân mà cũng biết cười? Có điều không
thể phủ nhận, khi hắn cười trông thực vô cùng đẹp trai. Ngọn lửa từ từ
được nhóm lên. “Oa! Nhóm được lửa rồi, lợi hại quá đi, ha ha, ha ha…” Ta hưng phấn nhảy bật dậy, vỗ tay không ngừng, thấy Diệp nhìn ta như thể
nhìn quái vật, ta tức thì ngoan ngoãn ngậm chặt miệng.
“Không ngờ nơi ẩm ướt thế này, lại có củi khô để chúng ta nhóm lửa.” Hắn cho thêm củi vào, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Có lửa thì có tác dụng gì chứ, không có đồn ăn, nước uống chúng ta vẫn cứ chết đói như thường.”
“A, ta có cách rồi. Hi hi, ma đầu sát nhân, gặp được ta coi như người có
phúc!” Vừa nghĩ ra cách, trong lòng ta cực kỳ vui vẻ, liền bắt đầu tìm
công cụ ‘gây an’ mang theo trong người. Bột đá vô dụng, hạt tiêu cũng vô dụng. Nhìn ta moi từ trong người ra các thứ linh tinh, khuôn mặt chẳng
có chút cảm xúc của Diệp bắt đầu lộ vẻ kinh ngạc. Chẳng để tâm đến thái
độ của hắn, rốt cuộc ta cũng tìm được một thanh đoản đao.
Cầm thanh đoản đao trong tay, ta đưa mắt nhìn ra tứ phía.
“Hi hi, chính là ngươi rồi.” Ta phủi hai tay đầy hứng thú, mắt nhìn chăm
chăm vào con rắn đen trước mặt rồi một tay cầm cành cây khô, một tay cầm đoản đao, lặng lẽ tiến lại gần nó. Tuy chưa từng bắt rắn lần nào, nhưng ta vốn thường xuyên được nghe các lão ăn mày kể lại. Nghe nói canh rắn
chính là thứ canh ngon nhất trên thế gian này. Hôm nay ta nhất định phải bắt một con để bồi bổ sức khỏe mới được. Theo kinh nghiệm của các tiền
bối ăn mày, trước tiên phải dùng cảnh cây đánh lạc hướng sự chú ý của
con rắn, đợi đến khi con rắn lắc lư đến hoa mày chóng mặt, thì mới nhanh chóng xông lên, dùng cành cây giữ chặt đầu, sau đó dẫm chân lên đuôi
nó, cuối cùng tóm chặt lấy mà giũ một cái thật mạnh. Hầy, trước kia, mỗi khi nghe các lão ăn mày kể lại việc này, ta đều cảm thấy họ thật vô
cùng dũng mãnh, oai phong, thế nhưng… tại sao cách các lão ăn mày nói
lại chẳng có chút tác dụng gì thế này? Con rắn chẳng những không hề bị
hoa mày chóng mắt mà ngược lại còn bắt đầu chuyển sang tấn công ta.
“Ây da, mẹ kiếp!” Con rắn đó đột nhiên thè lưỡi nhìn chằm chằm ta, khiến ta sợ đến độ lui lại phía sau vài bước rồi quay người bỏ chạy, lao thẳng
vào lồng ngực Diệp. Hắn cúi đầu nhìn ta, cau chặt đôi mày, sau đó cầm
lấy cành cây khô từ trong tay ta, rồi đẩy ta sang một bên.
“Nhìn cho kĩ nhé, ta chỉ làm một lần thôi.” Hắn lạnh lùng nói, tiếp đó bước
lên phía trước, dùng cành cây quất mạnh lên thân rắn. Khi thấy con rắn
sợ hãi bỏ đi, hắn thuận thế ngồi xuống tóm lấy đầu nó, rồi mới dùng chân dẫm lên đuôi rắn, bàn tay bóp mạnh, răng rắc vài tiếng, xương rắn đã bị gãy nát. Trong giây lát con rắn mềm nhũn, nằm trên mặt đất, trông thảm
hại như một con giun bị xéo nát.
“Một quật, hai xiên, ba dẫm
đuôi, đập dập đầu không do dự. Đây chính là kĩ thuật bắt rắn, lúc bắt nó phải quăng đứt, giãn gân cốt rắn, như vậy nó sẽ không còn sức mà chiến
đấu nữa. Đánh rắn phải đánh dập đầu cũng như bắt giặc phải bắt thủ
lĩnh.” Hắn vừa nói vừa làm sạch con rắn, động tác nhanh đến mức khiến ta nhìn hoa cả mắt.
“Nhưng… con rắn này chết rồi, còn đánh dập đầu làm gì?” Hắn vừa mới cất lời, hắn đã trợn mắt lườm lại. Thấy vậy ta chỉ còn cách nuốt nước miếng, ngậm miệng. Không cho hỏi thì thôi, ta chẳng
thèm hỏi là được chứ gì?
“À mà võ công của ngươi hồi phục rồi
sao?” Ta đưa lời dò hỏi. Vừa rồi thân thủ của tên khốn này vô cùng nhanh nhẹn, ta phải thận trọng phòng bị mới được. Hắn lợi hại như vậy, ngộ
nhỡ phát điên đòi giết ta thì toi.
“Kinh mạch của ta bị độc khí
làm tổn thương, không thể vận công chứ nếu khí huyết lưu thông, chất độc ngấm vào máu thì đã nguy hiểm đến tính mạng.” Hắn bình thản đáp.
“Vậy ngươi mau uống canh rắn bồi bổ đi!” Ta đưa lời nịnh nọt. Vẫn nên đối xử với hắn tốt một chút, nếu không hắn coi ta là rắn, đạp cho vài cước thì chẳng hay chút nào.
“Thôi toi rồi, ngươi quên không ném luôn
chiếc nồi xuống đây thì sao mà nấu được?” Ta ảo não vỗ lên đầu mình, có
nguyên liệu mà không có dụng cụ thì cũng chẳng làm được gì. Như vậy,
không phải là công cốc cả ngày trời sao!
Phì! Nghe thấy lời than thở của ta, người đàn ông bên cạnh không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Diệp bình thường rất ít cười, nhưng mỗi khi cười, nụ cười lại đặc biệt trong sáng, đẹp như làn gió thổi nhẹ qua mặt hồ tĩnh lặng. Phong thái của hắn không hề giống Diệu, Diệu lúc nào cũng nói cười, nhưng trước giờ ta
chưa từng thấy Diệu cười thoải mái. Cứ nghĩ tới người đàn ông chẳng để
tâm đến thứ gì, ngay cả lúc bị người khác làm tổn thương vẫn nở nụ cười
rất nhẹ, trái tim ta lại đau nhói từng cơn. Không biết từ lúc nào, ta đã bắt đầu đau lòng vì con hồ li giảo hoạt đó.
Còn đang mải suy
nghĩ miên man, Diệp đã bắt thêm được mấy con cua lớn. Hắn tách mai cua
một cách thành thục, lấy thịt và gạch sau đó rửa sạch mai cua, tiếp đó
cắt nhỏ số thịt rắn đã được làm sạch, đặt vào mấy miếng mai lớn, kê lên
những hòn đá quanh đống lửa, mỗi cái mai cua to hơn chiếc bát một chút,
có thể dùng thay nồi để nấu canh rắn.
“Cua sông đây sao?” Ta nghiêng đầu hỏi.
“Ừm, xem ra nơi này có thông ra một con sông bên ngoài.” Hắn vừa nói vừa tiện tay ném thêm chút củi vào đống lửa trước mặt.
“Lợi hại quá đi! Oa, lại có cả cá nữa, ngươi bắt lúc nào vậy?”
“Lúc bắt cua, tiện thể ta bắt luôn cá.” Diệp vừa trả lời, lại vừa nhanh tay
làm sạch cá, sau đó dùng một cành cây khô xiên vào giữa con cá rồi bắc
ngang qua đống lửa nướng. Trong nháy mắt, mùi cá và hương thơm của canh
rắn ngào ngạt bay khắp cả động. Ta há hốc miệng kinh ngạc, nước miếng ứa ra không ngừng.
“Cẩn thận nóng, vẫn còn chưa chín đâu!” Thấy ta tính ăn vụng một miếng, hắn tóm chặt lấy tay ta nói. Bàn tay hắn để gần đống lửa nóng hầm hập, ngón tay vẫn còn cả mùi tanh của cá, thế nhưng
ta chẳng thấy tanh ghê chút nào. Diệp nhìn ta rồi túc thì buông tay ta,
khuôn mặt vốn lạnh lành của hắn đột nhiên đỏ ửng thẹn thùng.
“Này, ngươi không sao chứ? Tự nhiên sao lại đỏ mặt lên thế? Có phải độc trong người lại phát tác rồi không?” Ta đưa tay lên sờ trán hắn, nhưng lập
tức bị hắn đẩy ra.
“Ta không sao, không phải ngươi rất đói à?
Mau ăn đi!” Ta lung túng, đưa một miếng mai cua đựng canh rắn đến trước
mặt ta. Mùi canh rắn và vị cua ngọt lịm hòa quyện vào nhau, hấp dẫn vô
cùng!
“Oa! Oa! Thịt cá tươi ngon, mềm thơm, da cá giòn tan, canh rắn ngọt lịm, thịt cưa thơm phức. Ngon quá đi, ta thực sự không ngờ
ngươi đường đường là một Vương gia sống trong thâm cung biệt viện lại có tài nấu nướng lợi hại đến vậy.” Sau bữa ăn thinh soạn, ta đưa tay xoa
chiếc bụng no căng cất lời khen ngợi.
“Cũng may nhờ vị tiểu thư sớm tối trong khuê phòng như cô nương mà lại có mồi lửa trong người nên ta mới làm được vậy đấy.”
“Ta…” Ta vốn dĩ không phải là đại tiểu thư gì cả, chẳng qua chỉ là một kẻ ăn
mày nhỏ bé, bị thương thì tư mình băng bó, ăn bữa sáng thì nhịn bữa tối
mà thôi. Thế nhưng ta có thể nói những điều này cho ai nghe đây?
“Năm ta mười ba tuổi, Đại Kỳ phái binh thu phục nước Hồi Cốt và Nam Chiếu,
ta theo quân xuất chinh nên đã sớm học được những kỹ năng sinh tồn ở nơi hoang dã.” Ngọn lửa vẫn cháy bập bùng chiếu lên khuôn mặt Diệp lúc sáng lúc tối.
“Mười ba tuổi mà ngài đã làm tướng quân rồi? Thật là
giỏi quá! Ta nghí ngoáy bàn tay, trong lòng thầm nghĩ, khi mười ba tuổi
như Diệu, ta cũng là thần trộm ăn mày nổi tiếng nhất ở căn miếu hoang
phố Tây.
“Ta không phải là tướng quân, năm đó, vì muốn rèn luyện ta nên Phụ hoàng mới để ta theo quân đội cùng các lão tướng quân nam
chinh bắc chiến. Chiến trường vô tình, cho dù là Hoàng tử, bất cứ lúc
nào cũng có thể mất mạng như chơi. Thỉnh thoảng ta cũng bị phái cầm quân tiên phong dò đường, hoàn toàn không thể mang theo lương thực, ngân
khố, thế nên bất luận là trong rừng sâu hay trên đại mạc, lúc nào ta
cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ các kĩ năng sinh tồn. Mãi tới năm ta mười
sáu tuổi, nước Nam Chiếu và Hồi Cốt mới quy thuận triều đình. Cùng năm
đó, ta được phong thành Tề Vương, trấn thủ Yến Kinh… Thôi bỏ đi, nói
những điều này cô cũng chẳng tài nào hiểu được.” Nói đến đây, Diệp hít
một hơi thật sâu, chìm trong im lặng.
“Được làm Tề Vương quan
trọng đến thế sao? Ta thì cảm thấy, điều mà một đứa trẻ mong muốn nhất
chính là được ở bên cạnh phụ mẫu của mình. Cả nhà đoàn tụ chẳng phải vui vẻ, hạnh phúc hơn sao? Ngươi còn nhỏ như vậy mà đã phải cùng quân đi
đánh trận, nhất định đã chịu rất nhiều khổ sở.” Diệp nghe vậy ngẩng đầu
nhìn ta, đôi mắt sáng rực như sao trời, thậm chí sáng rực hơn cả ánh
lửa, rồi ánh mắt đó càng lúc càng ánh lên vẻ thù hận.
“Nơi này
không biết có còn dã thú nào xuất hiện nữa không, cho nên tốt nhất đừng
để lửa tắt. Ta đi kiếm thêm chút củi đã, cô ngủ sớm đi.” Diệp nói rồi
đứng dậy, ngữ khí dịu dàng chưa từng thấy.
***
Đêm càng
lúc càng khuya, ta nghe tiếng củi khô cháy tí tách bên tai như tiếng
tách vỏ hạt dẻ. Bên đầm thi thoảng vọng lại tiếng cá đớp mồi nghe đến là vui tai. Phía sau lưng đột ngột truyền tới tiếng bước chân, ta biết
Diệp đã quay về. Hơi thở của hắn rất nhẹ, chậm rãi mà thư thái, phả vào
bên tai ta.
Cả người ta tức thì ấm áp. Hóa ra, Diệp đã cởi y
phục ngoài khoác lên cho ta. Động tác của hắn vô cùng dứt khoát, dường
như sợ làm kinh động đến ta. Từ nhỏ đến lớn, đây không phải lần đầu tiên ta ngủ đêm ngoài đường, nhưng lại là lần đầu tiên có người lấy áo khoác vào cho ta. Ta im lặng rồi dần chìm vào giấc ngủ. Mùi rêu mốc thoang
thoảng nổi bật hương tiết đầu xuân. Không biết có phải vì ăn uống no nê
hay vì yên tâm bên cạnh có người đảm bảo an toàn tuyệt đối cho mình mà
đêm đó ta ngủ rất ngon.
Sáng sớm, ta liền bị tiếng nước chảy làm cho tỉnh giấc. Thấy ta đã tỉnh, Diệp liền dùng lá đựng nước đưa đến.
“Súc miệng đi, uống chút nước, ta đã bắt một ít tôm, nướng chín để mang
theo trên đường, lát nữa vừa đi vừa ăn. Chúng ta nhất định phải rời khỏi chỗ này, nhanh chóng tìm đường trở về hoàng cung.”
Ta lặng
người trước sự quan tâm chăm sóc đột ngột của Diệp. Sự quan tâm đó thực
sự khiến ta khó thích nghi ngay được. Ta vẫn quen với một Nam Cung Diệp
nhìn người bằng nửa con mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay tàn
độc. Giờ đây chẳng hiểu sao hắn lại đối tốt với ta như vậy. Ta mím môi,
đón lấy bọc tôm được gói trong lá cẩn thận.
Sau khi súc miệng,
rửa mặt, ta ngồi xuống cạnh đầm, cởi dây buộc tóc để gội đầu. Mái tóc
đen nhanh nổi bật trên bộ y phục trắng tinh. Gội đầu xong, ta không định cuộn tóc lên nữa. Bởi lẽ thứ nhất là bản cô nương không biết chải đầu
vấn tóc, thứ hai là một nơi khỉ ho cò gáy thế này chẳng có ai ngắm cả.
Đến khi tóc khô, ta nhanh chóng buộc gọn mái tóc lại, lúc này ta mới để ý Diệp đang lặng người nhìn về phía ta, ánh mắt chăm chú mà đặc biệt ấm
áp. Giây phút ấy cảm giác lúng túng trong ta trào lên.
“Trước kia, mẫu thân ta cũng thường để tóc như vậy…” Hắn khẽ nói, chưa hết câu lại chìm trong im lăng, sau đó sầu muộn thở dài.
Dùng xong bữa sáng, chúng ta bắt đầu tìm đường ra ngoài bằng cách đi men
theo động đá, đường đi ngoằn nghèo khúc khuỷu, chẳng nhìn thấy điểm
cuối. Nhưng chẳng có cách nào khác nên chúng ta chỉ có thể tiến về phía
trước. Ánh sáng trên cao càng lúc càng yếu đi. Lúc ánh sáng hoàn toàn
tắt hẳn, chúng ta thắp đuốc rồi lại đi mãi đi mãi, cứ như thể đang đi
vào một động huyệt không đáy bị phong kín vậy. Đường đá phủ một lớp rêu
xanh, ẩm ướt, sương khói mù mịt giăng kín khắp nơi.
“Ây da…” Đôi giày dành cho phụ nữ trong cung trơn tuột, suýt chút nữa khiến ta bị
trẹo chân. Ta tức tối đá bay chiếc giày, trong lòng không tránh khỏi cảm giác phiền não, miệng không ngừng mắng nhiếc mấy người thợ đóng giày
trong cung. Suốt dọc đường, Diệp chỉ chìm trong im lặng, dùng đuốc tẩm
mỡ cá rọi sáng không gian nhỏ trước mặt, đủ để chúng ta nhìn thấy đường
đi. Ngọn lửa hắt bóng ta và Diệp xuống đất, hai chiếc bóng có khoảnh
khắc chồng lên nhau, rất khó phân biệt được là bóng của ai với ai. Ta
nhìn hai chiếc bóng, đột ngột thấy ngại ngùng, cả khuôn mặt tức thì nóng bừng lên. May mà Diệp không hề nhận ra nét khác thường ở ta, cứ thẳng
bước đi về phía trước.
Ta chân trần bước trên đường đá, đôi bàn
chân trắng ngần nổi bật trên đám rêu xanh. Dù trước đây thường xuyên đi
chân đất, thế nhưng từ sau khi hoàn hồn trở lại dương gian, trở thành
tiểu thư nhà Thừa tướng, hai bàn chân ta trở nên mỏng như giấy. Đi trên
đường đá rêu xanh, chân ta lại càng thêm đau đớn, bất cứ miếng đá nhỏ
nào cũng có thể cứa rách bàn chân. Vì vậy, đi chưa được bao xa, chân ta
đã bắt đầu rỉ máu, bước đi đã trở nên khập khiễng và chập choạng.
“Cô không sao chứ?” Thấy ta mãi không đi tiếp, Diệp dừng lại nhìn ta quan tâm hỏi.
“Nghỉ ngơi một chút nhé, chân ta đau chết đi được!” Chẳng chờ hắn đồng ý, ta
ngồi bệt xuống đất, nhìn hai bàn chân lấm lem đầy máu, dáng vẻ vô cùng
đáng thương.
Bỗng một bàn tay đưa tới trước mặt, ta ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt lạnh lùng, kiêu ngạo của Diệp.
“Dưới mặt đất hơi lạnh nhiều, không nên ngồi quá lâu. Hơn nữa cô từ nhỏ đã
không đi bộ nhiều thế nên chân đau cũng là chuyện bình thường. Để ta
cõng cô vậy.” Giọng hắn vừa dịu dàng lại kiên quyết, trong giọng nói có ý không để cho người khác chần chừ hay từ chối. Thế nhưng khi nghe những
lời nói vừa rồi của Diệp, ta lại cảm thấy an tâm lạ thường. Rồi chẳng
hiểu ma sai quỷ khiến thế nào mà ta lại đặt tay vào bàn tay to lớn của
Diệp, để mặc hắn kéo ta đứng dậy, cõng đi. Ma đầu sát nhân làm bất cứ
chuyện gì cũng toát lên sự mạnh mẽ, nhưng trong sự mạnh mẽ đó lúc này ta thấy chất chứa ý dịu dàng yêu thương.
Lúc nào ở bên Diệp, ta
đều ngửi thấy hương phảng phất của loại rượu Trạng Nguyên Hồng. Lúc này
Diệp đang cõng ta, tóc hắn thi thoảng quệt qua mũi khiến ta hắt hơi liên tục. Ta liền vùi đầu vào lòng hắn, tìm tư thế khiến ta cảm thấy an toàn nhất. Ta nhớ ngày nhỏ, bản thân vốn rất sợ bóng tối, ban đêm đi ra
ngoài thường hi vọng sẽ có người cõng mình về nhà. Nếu được như vậy, ta
sẽ vùi đầu vào lưng người đó, và chẳng còn cảm giác hoảng sợ gì nữa. Thế nhưng lúc này, thứ đợi chờ ta chỉ là màn đêm vô tận. Ta đang cùng một
người đi mãi trên con đường tưởng như không có điểm cuối. Bước chân Diệp rất vững, ta nhẹ đưa hai tay quàng lên cổ hắn, rồi khẽ nhắm nghiền mắt
lại.
“Cô đừng đu người nữa, cổ ta sắp bị đứt rồi.” Giọng nói
lạnh lùng vang lên phá vỡ cơm mơ bay bổng của ta. Đúng là một người khô
cứng, lạnh lùng mà! Ta chán nản thầm mắng.
“Có phải ngươi cảm thấy ta quá yếu đuối không?” Ta bất mãn hỏi lại một câu.
“So với những thiên kim tiểu thư khác thì cô vẫn được coi là tốt.” Hắn bình thản đáp.
“Này, tại sao đột nhiên dừng lại thế, ngươi mệt rồi sao?” Ta bỗng thấy cắn
dứt lương tâm. Hắn cõng ta đi lâu như vậy, mệt mỏi cũng là chuyện bình
thường.
“Không còn đường nữa.” Giọng nói lạnh lùng của hắn lại vang lên.
“Ồ, hết đường rồi sao? Hả, cái gì, hết đường rồi? Ngươi nói là hết đường
rồi á?” Ta ban đầu chỉ hỏi một câu lấy lệ, sau cùng mới hiểu thấu ý
nghĩa câu nói của Diệp. Ta kinh hãi đến mức suýt chút nữa thì ngã ngồi
xuống đất. Không còn đường nữa, vậy chúng ta phải làm sao đây? Không có
đường nữa lẽ nào chúng ta phải sống hoang dã cả cuộc đời trong cái động
này? Trong đầu ta nghĩ ra biết bao câu mắng chửi khó nghe, sau cùng vẫn
đành phải nuốt hết vào bụng.
Ta nhanh chóng nhảy xuống khỏi lưng Diệp, tâm trạng thập phần buồn thảm. Còn Diệp thì nhíu mày đưa mắt nhìn khắp một lượt xung quanh. Trước mắt chúng ta, ngoại trừ đá và đầm nước
hoàn toàn không còn con đường nào khác.
Ta thực không muốn chết
tại nơi này. Giá như có ai cho ta một bao thuốc nổ, lão nương sẽ cho nổ
tung cả cái động chết tiệt này luôn. Ta tức giận quay người sang đấm
mạnh vào vách đá gần đó.
“Á… sao đá ở đây cứng thế không biết,
lại còn sắc nữa.” Mới đấm một quyền, tay ta đã đau chết đi được. Diệp
vốn đang cau chặt đôi mày, thấy ta hành động bồng bột, đôi mày tức thì
giãn ra. Trong giây lát, ta dường như nhìn thấy nụ cười thoáng hiện trên môi hắn. Đúng là đồ xấu xa, sao hắn có thể vui mừng trước nỗi đau của
người khác thế nhỉ?
“Mau cầm đuốc tới xem đây là cái gì?” Ta vội bước tới bên Diệp thì thấy chính ở chỗ ta đấm tay vào có một hình vẽ.
Ta nhanh nhẹn phủi đi lớp bụi tức thì chỗ đó lộ ra những đường cong gấp
khúc, hơn nữa còn lấp lánh lạ thường. Đợi đến khi phủi sạch hết bụi, soi đuốc lại gần, quả nhiên đó là một bức họa. Bức họa ấy được khắc bằng
dao, đường nét mạnh mẽ khiến ta vô cùng thích thú.
Thật không
ngờ ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này lại có người có tài điêu khắc tranh
đá. Diệp chăm chú nhìn vào hình khắc, sắc mặt càng lúc càng nghiêm nghị. Đột nhiên hắn đưa tay vuốt nhẹ lên những vết khắc đó, khuôn mặt bừng
sáng như vừa phát hiện ra điều gì.
“Chúng ta có thể ra ngoài
rồi. Cô nhìn xem, những đường nét trên bức chạm trổ này không phải ngóc
ngách chúng ta vừa đi sao?” Diệp giơ cao bó đuốc, ánh lửa bập bùng sáng
rực. Ta nhìn kĩ quả nhiên bức họa khắc hình con đường chúng ta vừa đi
qua, phải chăng đây chính là lối thoát?
“Theo hình khắc, chúng
ta chỉ cần lặn dâu xuống dưới đầm nước rồi bơi về phía đông là có thể
đến một động khác. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ tìm được đường ra
thôi.” Diệp nhìn chăm chăm vào bức họa nói.
“Không phải chứ,
nhảy từ đây xuống sao?” Liệu có thể dùng cách khác được không? Trời
lạnh, nước lúc này còn giá hơn cả băng, chúng ta sao có thể lại uống một bụng nước, rồi dạt vào một bãi đá khác chứ?
“Ngươi nhìn hình
khắc mà xem, đầm nước chúng ta dạt vào là đầm rắn độc. Chẳng phải ngươi
suýt bỏ mạng tại đó sao? Còn đầm nước này bên trong có trăn khổng lồ. Võ công của ngươi chưa hồi phục, lẽ nào định tay không bắt trăn? Lại nữa,
đầm tiếp theo, là đầm cá sấu đó, chúng ta rốt cuộc đang tìm lối thoát ra ngoài hay là đang đi làm thức ăn cho dã thú đây?” Ta bắt đầu càu nhàu
không thôi, bản cô nương thà làm người hoang dã sinh sống tại đây chứ
tuyệt đối không nhảy xuống nước nộp mạng đâu.
“Đương nhiên là
không thể nhảy xuống một cách manh động rồi. Trăn nước chưa chắc đã tấn
công người dưới nước, trừ khi nó bị uy hiếp hoặc rơi vào tình trạng đói
khát. Hoặc giả chúng ta cho rằng đó là một kẻ địch dễ dàng đối phó được
thì mới trườn xuống thôi.” Diệp nghiêng túc đưa lời giải thích.
“Ngộ nhỡ nó đang đói, vậy chẳng phải ta sẽ chết chắc sao? Không làm, dù chết ta cũng không xuống đâu…” Ta ôm chặt lấy hòn đá bên cạnh, thà chết cũng quyết không rời khỏi động.
“Đi thôi, có ta bên cạnh, cô sẽ
không xảy ra bất cứ chuyện gì đâu.” Nói rồi, Diệp nắm lấy vạt áo ta. Thế nhưng lúc này ta càng ôm chặt hòn đá lớn hơn, lắc đầu cuồi cuội. Không
đi, muốn ta bơi giữa đám trăn khổng lồ, còn lâu nhé. Thà chết không
chịu, thà chết không đi. Hơn nữa cứ nhìn hình khắc thì thấy đó là một
loài chăn rất lớn, chỉ cần cuộn nhẹ quanh người là có thể nghiền nát cả
cơ thể. Thậm chí chúng bơi trong nước chẳng khác gì loài thủy quái. Thân hình bé nhỏ của con người chẳng đủ một miếng đớp cho nó.
Diệp
chán nản nhìn về phía ta, còn ta vẫn ôm chặt lấy hòn đá không rời một
bước. Cứ nghĩ tới loài rắn to như trâu mộng lượn lờ bên cạnh, há chiếc
miệng to lớn hòng nuốt mình vào bụng, là ta lại cảm thấy vô cùng hoảng
sợ.
“Ngọn đuốc này sắp cháy hết rồi, chúng ta sẽ bị kẹt lại đây
mất, đến lúc đó, dù muốn đi cũng khó. Xin lỗi nhé. Đắc tội rồi!” Bất ngờ Diệp tóm chặt lấy ta, ném xuống mặt đầm. Ta chẳng khác nào một quả cầu
thịt rơi ùm xuống, khiến nước bắn tung tóe khắp nơi.
“Cái tên
khốn…” Vừa mới mở miệng, nước đầm tức thì tràn vào đầy miệng, ta tức thì im bặt. Vì trong người giấu nhiều bảo bối nên vừa rơi vào nước ta đã
nhanh chóng chìm xuống. Còn đang ra sức khỏa nước thì bống đâu một đôi
tay vững chắc tóm lấy ta bơi về phía trước. Nam Cung Diệp ơi Nam Cung
Diệp à, ngài đứng là biết hại người ta thê thảm quá mức!
Lúc
Diệp kéo ta bơi, trong đầu ta chỉ toàn hiện lên hình ảnh của loài trăn
khổng lồ. Trái tim ta không ngừng đập loạn xạ, trong lòng liên tục cúi
đầu xin ông trời thương xót, đừng để ta bị đám trăn khổng lồ ăn thịt.
Mãi đến khi được kéo lên bờ, ta vẫn chưa định thần lại được. Hai chân mềm nhũn, ta ngồi bệt luôn xuống đám bùn đất.
“Nam Cung Diệp, trái tim bé nhỏ của ta thực không chịu được sự kinh hoàng
lớn thế này. Liệu ngài có thể không dọa ta nữa được không? Lúc nãy ở
dưới nước có bao nhiêu con trăn khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể
nuốt chúng ta vào bụng. May mà bản cô nương phản ứng nhanh, tránh được
sự tấn công của đám trăn đó, chứ nếu không sao có thể sống được đến bây
giờ…” Ta vừa thở hổn hển, vừa đưa lời trách móc.
“Ở dưới nước
không phải cô vẫn luôn nhắm nghiền mắt sao? Ta nghĩ cô nằm mơ thấy loài
trăn đó thôi.” Vừa nói Diệp vừa chăm chú nhìn ta, khiến mặt ta phút chốc đỏ bừng. Lẽ nào khi nãy dưới đầm không hề có trăn khổng lồ?
“A…vậy…vậy…vậy đó là cái gì?” Chính vào lúc chúng ta mất cảnh giác, thì cảnh tượng
trước mặt khiến ta hoảng hồn mà trốn vội ra phía sau lưng Diệp. Các chỗ
chúng ta đứng không xa, có mấy con trăn đang từ từ trườn tới. Cùng lúc
lại có một con khác thì đầu xuống từ trên cây, miệng thậm chí còn to hơn cả đầu của ta nữa. Diệp túc thì che chắn cho ta rồi lạnh lùng nhìn đám
quay vật trước mặt.
“Đại ma đầu sát nhân, nơi này giao lại cho ngài xử lý nhé?” Ta lùi lại vài bước, đứng xa khỏi người Diệp.
Mấy con trăn khổng lồ đó trông phải dài bằng sáu, bảy người cộng lại, hoa
văn trên người màu ghi sậm đan xen như mắt lưới nổi bật trên nền da đen
sáng bóng. Bởi là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy loài trăn dài như
vậy, trái tim ta đập loạn sợ hãi. Trong khi Diệp vẫn giữ nguyên tư thế,
bình tĩnh nhìn đám trăn đang trườn tới. Trong khi ta sợ hãi trốn ra tít
đằng xa, chỉ dám thò đầu ra ngoài quan sát. Sau đó vì cứ luôn cảm thấy
áy náy, ta hoang mang nhặt vội một cành cây to đưa lại cho Diệp. “Cô
chạy đến đây làm gì.” Nhìn nét mặt Diệp, xem ra mấy con trăn này thực sự không dễ đối phó.
“Ta đem vũ khí tới cho ngươi. Không phải ngươi nói, đánh rắn phải đập đầu sao?” Ta ngô nghê đáp.
Con trăn khổng lồ không ngừng lắc lư cái đầu, Nam Cung Diệp đứng một bên
vẫn án binh bất động. Rồi con trăn hạ thấp người, đưa chiếc đầu lại gần
trước mặt Diệp. Tim ta trong giây lát đập vang như trống trận, có cảm
giác bất cứ lúc nào Diệp cũng có thể tấn công, nếu không thận trọng,
Diệp sẽ bị nuốt chửng vào bụng.
Ta nín thở, sợ làm kinh động đến đám quái vật, trong lòng không ngừng chửi rủa: Là ai ăn no rảnh rỗi,
không có việc gì làm đi bố trí một đống quái vật với mấy cái đầm chết
tiệt này chứ?
Ta áy náy quay sáng nhìn Diệp đưa chân nhích ra
xa, bất ngờ một tiếng động lớn vang lên, ta giật mình bất cẩn giẫm lên
một cành cây khô. Hầy… chính vào lúc đó, con trăn trên đỉnh đầu Diệp bất ngờ tấn công, lao thẳng về phía hắn.
Diệp né người phản công,
cành cây cầm trong tay đập mạnh xuống. Một luồng máu nóng bất ngờ bắn
vào mặt ta. Khi đã kìm nén được cơn chấn động, nhìn về phía con trăn vừa bị đánh chết, ta vui mừng vỗ tay khen ngợi.
“Oa, ngươi thật quá đỗi lợi hại! Đánh chết nó, đánh chết nó rồi!” Ta kích động nhảy nhót
không ngừng, hét lớn như thể một con khỉ vừa được thưởng chuối vậy.
Nhưng đúng lúc ta đang vui mừng đắc y thì một con trăn khác bỗng chuyển hướng tấn công thẳng về phía ta. Ta tức thì im bặt, sợ đến mức toàn thân bất
động.
“Tránh mau!” Bên tai truyền đến hơi thở gấp gáp của Diệp,
thế nhưng vì quá sợ hãi, hai chân ta không thể nhúc nhích, trong khi con trăn đã phi tới, há chiếc miệng to đùng ghê tởm về phía ta. Không khí
phút chốc nồng nặc mùi tanh của máu, khiến những con trăn khác càng thêm cuồng loạn. Ta sợ quá hóa ngốc, hoàn toàn chẳng nghĩ ra được cách nào,
tay nắm chặt thanh đoản đao, lòng bàn tay và thân người đã ướt đẫm mồ
hôi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta chỉ biết dùng cách ngốc nghếch nhất chính là ngồi thụp xuống, hai mắt nhắm nghiền. Chờ một lúc
không thấy động tĩnh gì, ta khẽ hé mắt nhìn ra xung quanh, con trăn đó
đã biến mất. Lúc mở to mắt, ta mới phát hiện ra con trăn đó vừa rồi khi
lao nhanh đến ta liền gặp đúng thanh đoản đao ta đang giơ lên và bị lưỡi đao sắc bén chặt thành hai khúc.
“Thật đúng là địa ngục chốn
nhân gian. May mà có bản cô nương ở đây, nếu đổi lại là người khác,
không biết đã mất mạng bao nhiêu lần rồi.” Ta nhìn xác con trăn đắc ý
cất lời. Hai khúc thịt to không ngừng tuôn máu. Dẫu trong lòng có chút
hoang mang, ta cầm thanh đoản đao, lau vết máu lên da trăn, rồi nhét
thanh đao vào lại trong mắt.
“U huyệt thập nhị trận.” Diệp lạnh
lùng nói, đôi mắt tỏa ra tia nhìn sắc lạnh. Ta đưa tay sờ tai, hắn vừa
nói gì thế? Tại sao ta nghe chẳng hiểu chút nào?
“Cô nương đã từng nghe danh tổ chức bí mật trong võ lâm, Linh Tiêu Các chưa?”
“Võ lâm?” Ta trợn tròn mắt, đó là thứ gì nhỉ?
“Nghe đồn, phò mã nước Hồi Cốt là Úy Trì Tuyết Dung nhăm nhe ngôi vị Đại Hãn, thế nên đã âm thầm lập ra tổ chức Linh Tiêu Các rồi thu nạp những giang hồ dị sĩ gia nhập tổ chức để bán mạng cho mình. Rốt cuộc còn mở rộng
thế lực ra khắp cả vùng thảo nguyên Mạn Bắc và trở thành thế lực giang
hồ hung mạnh nhất của đất nước Hồi Cốt. Cuối cùng không hiểu vì lý do gì Linh Tiêu Các quy thuận triều đình, chuyên phụng mệnh Khả Hãn Hồi Cốt,
nhằm củng cố địa vị thống trị. Linh Tiêu Các thường thành lập các địa
cung dùng để giam giữ các phản đồ, trong địa cung cơ quan trùng trùng,
mười hai nơi đi qua sẽ bố trí mười hai loại mãnh thú. Vậy nên địa cung
này được gọi là U huyệt thập nhị trận. Chỉ có điều…đây là trung nguyên,
sao lại có địa cung quái dị của Linh Tiêu Các? Lẽ nào…” Diệp nói đến
đây, đột nhiên quỵ gối, nôn ra một ngụm máu, ôm ngực, lộ vẻ mặt đau đớn.
“Ngươi…ngươi…ngươi lại làm sao thế?” Không được! Nếu đã vứt ta đến nơi quỷ quái này, thì
hắn không thể nào lúc quan trọng nhất lại xảy ra chuyện được. Không phải trận tiếp theo phải đương đầu với cá sấu sao?
“Lúc nãy vì phải
đối phó với đám trăn, ta đã vận nội công, động đến kinh mạch, chất độc
vì thế lan ra cơ thể rồi.” Diệp khó nhọc cất tiếng.
“Vậy để ta
vuốt lưng cho ngươi, cho khí huyết đảo ngược lại nhé?” Ta vừa dứt lời,
Diệp tức thì dùng ánh mắt khinh thường đáp lại.
Đợi đến khi Diệp ép chất độc xong, chúng ta mới tiếp tục tiến về phía trước. Ánh sáng
tại nơi này không giống như ở động nước đó, Ở đây ánh sáng yếu ớt chiếu
thẳng từ đỉnh đầu xuống, vì thế chúng ta không cần phải dùng đến đuốc,
mà vẫn có thể thấy khá rõ con đường rải đá dưới chân. Trên mặt đường mấp mô, thi thoảng lại có vài cây trên mặt đất kiếm ăn. Ta ngẩng đầu nhìn
bầu trời cao vút phía trên, có thể đoán được lúc này chúng ta đã ra khỏi hoàng thành.
Chúng ta cứ thế bước chậm theo con đường rải đá,
cả đường đi dù không còn tối tăm nhưng ánh sáng yếu ớt, gió thổi nhè
nhẹ. Nếu không phải bị mắc kẹt tại nơi tính mạng đe dọa bất cứ lúc nào
thì vừa đi vừa ngắm cảnh trên đoạn đường này chắc chắn cũng khá vui vẻ.
Càng đi ra phía ngoài, chúng ta lại càng nhìn thấy những vách đá có hình thù quái dị hơn. Nước rỉ ra từ bốn phía, diện tích mặt đầm mỗi lúc một
lớn hơn. Con đường dưới chân thì ngày càng hẹp lại, mỗi một bước đi càng thêm gian nan vất vả.
“Ngươi không dẫn sai đường đấy chứ, nơi
này không có thuyền bè thì đi kiểu gì đây?” giọng nói của ta văng vẳng
vọng lại trong động đá, đặc biệt rõ rệt.
“Xem tình hình này thì
chắc chúng ta không đi nhầm đường, cô nhìn xem…” Ta nhìn theo hướng Diệp hất cằm chỉ về phía trước thì thấy trên mặt nước mênh mông thoắt ẩn
thoắt hiện những thứ giống như những đôi mắt sáng trong, bề mặt thô ráp. Đó là gì chứ? Nếu đó là đôi mắt, vậy đôi mắt của con gì mà lại to đến
vậy, phần thịt nhô lên phía trên mắt còn lại còn xấu xí nữa? Ta nghiêng
đầu suy nghĩ, chẳng thể nhận ra thứ trông giống hình thù đôi mắt quái dị trên mặt nước.
“Đó là cá sấu.” Diệp vừa dứt lời, chân ta mềm
nhũn, suýt chút nữa thì ngã xuống nước. May nhờ có Diệp đứng bên nhanh
tay kéo lại.
“Những đôi mắt lăm lăm đáng sợ của bọn cá sấu này
to hơn rất nhiều so với đám cá sấu bình thường. Ngươi xem da mắt chúng
dày như tường thành vậy.” Ta nắm chặt lấy y phục Diệp, hốt hoảng lên
tiếng. Trong lòng thầm nghĩ quái vật trên thế gian mà ta chưa từng nhìn
thấy thật sự quá nhiều.
“Ngươi nhìn những chiếc bóng đen sì kia
kìa, chúng vừa to vừa dài. Trước giờ ta chưa từng thấy những con cá sấu
nào như thế này. Đầu nó đặc biệt to lại gồ ghề. Xấu xí quá!” Vừa nói ta
vừa nắm chặt y phục của Diệp hơn.
“Xuống nước!” Diệp lạnh lùng ra lệnh.
“Cái…cái…cái gì…?” Ta có nghe nhầm không, đầu óc u u mê mê, Diệp nói cái gì ta nghe
không hiểu. Ta nhìn chăm chăm vào đám quái vật đang không ngừng lượn lờ
trong nước, run rẩy đến mức hai hàm răng đập mạnh vào nhau cầm cập.
“Xuống…nước.”
“Đừng có kéo ta, ta không xuống nước đâu. Cứu mạng với…ta không muốn đâu…”
“Cửa ra đã ở trước mặt rồi, bọn chúng còn cách chúng ta một khoảng, chỉ cẩn
bơi thật nhanh là chúng ta có thể thoát.” Diệp nhẹ nhàng đưa lời trấn
an.
“Không được, không được, hai chân đang cứng đờ ra đây. Muốn
vận động cũng khó. Đừng nói phải bơi nhanh hơn đám quái vật kia, cho dù
là muốn nổi trên mặt nước cũng là chuyện vô cùng khó.” Trời đất ơi, kiếp trước ta đã tạo nghiệt gì, tại sao lại bị giày vò đến độ này cơ chứ.
Đối phó với đám rắn độc lại phải đương đầu với đám trăn khổng lồ, vừa
mới thảnh thơi được đôi chút, lại phải đối mặt với loài cá sấu kì dị,
tiếp theo ta còn phải gặp những loài quái vật nào nữa đây?
“Người sợ chết ta đã gặp nhiều, nhưng sợ đến mức như cô thực sự ta mới gặp lần đầu tiên.” Giọng Diệp cất lên pha lẫn đôi chút chế nhạo.
“Người thường đều sợ chết, nhất là loại phải chết không được toàn thây.” Nghĩ
đến chuyện giả sử mà chết, đám Thảo Thảo phải ra phố Tây bán mình lấy
tiền lo hậu sự cho mình, trong lòng ta không khỏi cảm thán. Một đại tang oai phong như thế nhất định sẽ phá vỡ lịch sử tàn khốc trong đám ăn mày tại phố Tây xưa nay mất.
“Chúng ta không đi sẽ lỡ mất thời cơ
đó.” Còn chưa kịp định thần ta lại bị ném xuống nước như một quả cầu
thịt. Tại sao Diệp cứ ném ta dã man như vậy chứ? Người ta rơi xuống đập
vào mặt đầm sẽ khiến nước đầm bắn lên tung tóe. Trời đất ơi, quái vật
đuổi tới nơi rồi. Qua làn nước, ta thấy đám quái vật đó có chiếc đầu đầy mụn to như đầu ngựa, đôi mắt chi chít thịt lồi lên như mắt ếch, còn cả
cái đuôi dài như đuôi rắn, bốn chân kèm theo vuốt lớn giống như những
con hổ hung ác đang nhe nanh giơ vuốt lao tới. Thân hình mặc dù nặng nề, to lớn, nhưng tốc độ bơi lại rất nhanh.
May mà động tác dưới
nước của Diệp rất linh hoạt, trong giây lát chúng ta đã bơi qua một động khác nằm sâu dưới nước. Không hiểu sao cùng lúc đó ta bỗng để ý thấy
những con cá sấu to lớn có vẻ khá sợ hãi, chúng chỉ dám bơi qua bơi lại
trước cửa động, sau cùng quay đầu bỏ đi. Trái tim ta lúc này lại càng
thêm bức bối, lẽ nào bên trong động còn có thứ quái vật gì đáng sợ hơn
cả đám cá sấu khổng lồ vừa rồi? Ta cố gắng nhớ lại những hình ảnh trạm
khắc trước đó, hình như không hề nhắc đến con quái vật nào ở cái đầm
tiếp theo này cả. Nỗi lo sợ không tên đột ngột trào lên khi ta nhìn về
phía mặt nước tĩnh lặng. Mặt đầm tĩnh đến độ dị thường, ngoại trừ tiếng
khỏa nước của ta và Diệp, thì chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.
Thế nhưng càng yên tĩnh ta lại càng cảm nhận rõ rệt mối nguy hiểm đang
cận kề. Nỗi bất an phủ kín lòng ta.
“May mà không sao cả!” Ta bò lên khỏi mặt nước, ra sức lắc đầu rồi thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Quá thuận lợi, hẳn có điều gì đó bất thường!” Diệp cũng bước khỏi đầm, mái
tóc hắn xõa ra, càng tôn lên vẻ đẹp của khuôn mặt tuyệt sắc khiến người
đối diện nhìn mà mê mẩn.
“Có điều gì bất thường chứ? Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn định ném ta xuống nước thêm một lần nữa, ta…ta… ta nhất
định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” May mà bản cô nương thông minh lanh lợi mới có thể sống sót đến lúc này. Nhưng kỳ lạ, sao ta cứ có cảm giác quái quái thế nào ấy nhỉ? Tại sao đám cá sấu đó không đuổi theo tới đây chứ? Ta thê thảm lết lên bờ, dù trong lòng cảm thấy nghi hoặc nhưng vẫn tự trấn an bản thân sẽ chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra. Diệp ở bên
cạnh chìm trong im lặng, sắc mặt càng lúc càng thêm kỳ quái.
“Ngươi còn ngây người ra đấy làm gì?”
“Cô có nghe thấy tiếng ma sát kì lạ không?” Vì luyện võ nên đôi tai của
Diệp thính hơn ta rất nhiều. Hắn nắm chặt lấy tay ta, ghé tai nghiêm túc thì thầm. Ta cũng bắt đầu cảnh giác cao độ, ghé sát tai vào vách đá,
tức thì liền nghe thấy thanh âm của một thứ gì đó đang trườn trên vách
đá, lao nhanh về phía chúng ta với tốc độ kinh hoàng.
Lẽ nào đây là thứ khiến cho đám cá sấu khiếp sợ? Ta và Diệp cùng lúc nín thở chờ
đợi. Diệp đã đương đầu với đám trăn dữ tợn, lại đọ tốc độ dưới nước với
đám cá sấu khổng lồ, sức khỏe sắp sửa không chống đỡ được nữa rồi. Nếu
hắn xảy ra chuyện có lẽ ta chỉ biết ngồi đây chờ chết.
Ta và
Diệp đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả vẫn hoàn toàn tĩnh lặng. Thế nhưng
chính sự tĩnh lặng bất thường này lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt
bất an, như thể bất cứ lúc nào sẽ có thứ gì đó đáng sợ xông ra không
ngừng cắn xé. Đây là thứ quái vật còn đáng sợ hơn cả rắn độc và cá sấu?
Nghe tiếng động thì hình như thứ đó đang di chuyển từ trên vách đá tới.
Chúng lướt trong gió tạo nên những tiếng động hãi hung.
Oa,
trước mắt ta bỗng có thứ gì đó vút qua, đỏ hồng như máu, màu sắc đó
khiến ta cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra đã nhìn
thấy ở đâu. Là thứ gì mà sao lại nhanh như vậy? Cứ như một quả pháo đỏ,
vụt qua một cái đã không nhìn thấy bóng hình đâu nữa.
“Đó là loài quái vật gì vậy?” Quả cầu đỏ như lửa đó đột nhiên sà xuống chỗ ta.
“Cẩn thận!” Diệp kéo ta lùi lại phía sau, sát lại gần hắn.
Một giây sau Diệp đã lao vào chiến đấu với quả cầu đỏ. Hắn nhanh nhẹn,
không ngừng linh hoạt né tránh. Đôi mắt hắn rất lạnh, chẳng khác nào
tảng băng trước ngọn lửa rực rỡ. Còn ta tay chân run rẩy, hoàn toàn
không biết phải làm gì lúc này, thậm chí mắt còn chẳng nhìn rõ được quả
cầu đó rốt cuộc là thứ gì, trong lòng ta vì thế càng thêm hoảng sợ.
“Mau đưa ta thanh đoản đao!” Nghe Diệp thét lớn, ta tức thì định thần, vội
ném thanh đoản đao cho hắn. Diệp thoáng khựng lại, nắm gọn thanh đoản
đao trong tay. Khoảng khắc Diệp liền biến nó thành thanh đoản kiếm sắc
nhọn, xuất ra vô vàn chiêu thức lợi hại, trác tuyệt. Trong khi quả cầu
đỏ vẫn không ngừng bám Diệp như hình với bóng.
Trong khoảnh khắc trong tay Diệp xuất hiện dải lụa đỏ, nhưng chớp mắt dải lụa đó lại biến thành rất nhiều hình thù đáng sợ như quỷ dữ.
Xoạt! Tiếng lụa bị xé rách vang vọng khắp hang đá. Thanh đoản đao trong tay Diệp vung lên, dải lụa đỏ bất ngờ biến thành muôn ngàn mảnh vụn, bay giữa không trung
như những cánh bướm thắm đẹp như mơ. Nam Cung Diệp oai phong lẫm liệt từ từ hạ xuống giữa không trung trong khi xung quanh mình bay lượn ngợp
trời là vô số mảnh vài đỏ thắm, trông vô cùng cuốn hút, lãng tử.
Đến khi định thần nhìn lại, ta mới phát hiện hắn đang nhìn mình chăm chú.
Ánh mắt như vừa trải qua giây phút ý loạn tình mê ngắn ngủi, sau đó hắn
nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng mọi khi.
“Người xưa có câu: ‘Tự cổ anh hùng xuất thiến niên.’ Xem ra câu này không sai chút nào, thật
đúng là hậu sinh khả úy! Tiểu huynh đệ, thân thủ quả là tuyệt vời.”
Trong động đột nhiên vang lên một giọng nữ, khiến cả ta và Diệp đều
không khỏi giật mình kinh ngạc. Giọng nói của người phụ nữ này đặc biệt
dịu dàng, thanh tựa nước suối trong, nghe vô cùng quyến rũ