Vương Phi Tiến Lên

Chương 2: Chương 2: Xuyên qua sống lại




Sóc Vân Quốc, Tướng Phủ .

“Thanh Liên, ngươi nghĩ ra ý định gì không ? Có ý nghĩ sẽ nhìn xuyên qua không ? Cái kẻ ngu si này đâu hơn được A Hoàng ?” âm thanh trong trẻo của cô nương trẻ tuổi vang lên .

Nơi này là hậu viện Tướng Phủ mà cô nương trẻ tuổi này chính là nhị tiểu thư Tướng Phủ Cố Thanh Ngọc ,người còn lại bên cạnh nàng là tam tiểu thư Cố phủ Cố Thanh Liên nhỏ hơn nàng hai tuổi .

Hai vị tiểu thư này được sủng ái nhất Cố phủ, ở Tướ́ng Phủ cũng không sợ trời không sợ đất thường xuyên trêu cợt hạ nhân, các nàng được chơi như vậy nên hiện nay lại nghĩ ra mới một trò chơi mới .Các nàng dùng một mảnh đất trống ở hậu viện hậu đem mấy con chó bị bỏ đói thả vào bên trong , sau khi tập hợp đủ sẽ đem thức ăn ném vào . Động vật khi đói bụng đều sẽ trở nên hung dữ , nhìn lũ chó vì tranh nhau một cái xương mà tấn công nhau khiến cho đầu rơi máu chảy, các nàng liền cảm thấy vô cùng thú vị .Thế nhưng không bao lâu, cũng thấy không còn vui nữa .

Vì vậy, các nàng lại nghĩ ra ý mới, đem kẻ ngu si ném vào mảnh đất đó.

Kẻ ngu si không phải là ai khác, chính là đích nữ của Cố phủ , là đích tỷ của các nàng Cố Thủy Nguyệt .

Các nàng đối xử với Cố Thuỷ Nguyệt giống như đối xử với chó vậy , hai ngày không cho nàng ăn gì rồi đem nàng ném vào trong lồng chó này để xem nàng cùng với chó dữ giành ăn . Xem người cùng chó giành ăn, ngẫm lại sẽ là việc vui vẻ khi làm nhục được nàng .

Ai ngờ Cố Thủy Nguyệt căn bản không phải là đối thủ của lũ chó này , nhìn thấy mỗi con chó đều cắn trên người nàng một cái, nàng căn bản không có cơ hội phản kháng, còn chưa kịp giành đã nằm ở nơi đó không nhúc nhích .

Không ai có ý nghĩ sẽ có người lại xuyên qua!

Đau nhức, cực kỳ đau nhức .

Cố Thủy Nguyệt khó khăn mở mắt , đập vào mắt đó là một con chó cái ở sau mông, nàng gian nan mà cúi thấp đầu liền phát hiện bên cạnh mình toàn là chó, trên người nàng đã bị cắn rách vô số chỗ những chỗ bị cắn rách đều

đau đớn kịch liệt .

Nàng không phải đã chết sao? Cố Thiên Lan theo bản năng sờ bụng của mình, liền phát hiện cái bụng vốn dĩ phải nhô lên của mình hiện tại đã bằng phẳng, hài tử của nàng đã chết . Mà tay nàng, đen kịt, nhỏ xíu, phía trên toàn là vết chai, đây không phải đôi tay thon dài trắng nõn chuyên cầm kiếm của nàng nữa .

Cố Thiên Lan nhắm mắt lại, đè xuống tâm trạng đang khó chịu , một ít ký ức không thuộc về nàng liền xuất hiện trong đầu của nàng .

Nàng tưởng đã chết đi nhưng không ngờ lại sống lại , thân phận của nàng bây giờ không phải Tướng quân của Vọng Nguyệt quốc Cố Thiên Lan, mà là đích nữ của tướng phủ Sóc Vân Quốc Cố Thủy Nguyệt!

Ha hả, trong lòng nàng thấp giọng cười ra tiếng . Quả nhiên là trời cao cũng nhìn thấy kiếp trước nàng sống quá ngu xuẩn nên mới không cho nàng chết sao? Chỉ là nàng hiện tại chết đi sống lại tuyệt đối sẽ báo thù cho hài tử cũng là báo thù cho mình!

Lý Nghiệp Cẩn, Cố Thiên Tình, nàng nhất định phải lóc da xẻo thịt bọn họ, còn có Công Tôn Dịch nàng cũng muốn làm cho hắn sống không bằng chết .

Cố Thiên Lan đang ở trong thù hận cực độ đột nhiên tỉnh táo lại, tình cảnh của nàng bây giờ rất không ổn . Một ít ký ức không thuộc về nàng xông vào trong đầu của nàng .

Cổ thân thể này tên gọi Cố Thủy Nguyệt, tuy là đích nữ của Tướng Phủ nhưng lại là một đứa trẻ ngốc, lúc còn bé còn có mẫu thân che chở nhưng sau khi mẫu thân qua đời, nàng liền triệt để trở thành đồ chơi của các tiểu thư trong Tướng Phủ .

Thời điểm các nàng vui vẻ sẽ cho nàng một miếng ăn, thời điểm không vui liền để cho nàng giành ăn với chó lợn . Mà hết thảy những chuyện này phụ thân của nàng Cố thừa tướng biết cũng không để ý tới . Sinh ra kẻ ngu vốn chính sự sỉ nhục của hắn sỉ , nếu không phải nhà ngoại nàng còn có người , hắn hận không thể đem nàng ném vào trong hầm phân !

Cố Thủy Nguyệt là chịu đựng các loại khi dễ mà lớn lên mà bây giờ càng là thương cảm, Cố gia căn bản không cho nàng ăn . Nàng muốn ăn, phải cùng những con chó này tranh giành, liều mạng cũng phải giành . Chỉ là cơ thể tiểu cô nương mảnh mai thì làm sao hơn được chó dữ ?

Chó cắn làm cho nàng nàng im , thấy nàng không hề giành ăn liền buông nàng ra bắt đầu đứng dậy đi gặm xương .

Hai vị tiểu thư Cố gia lần lượt rời đi, Cố Thủy Nguyệt liền bị ném ở trong ổ chó cùng với chó dữ .

“Ha, nơi này có mấy con chó đực đang động dục đây, đem cô nương trẻ tuổi như vậy để ở bên trong, có thể hay không . . .?”

Bên ngoài truyền đến vài tiếng tiếng cười thô bỉ, thanh âm liền biến mất .

Chó đực động dục . . . Bọn họ dĩ nhiên . . . Người ở Cố phủ cư nhiên đã xem nàng trở thành một con chó, căn bản không có ý sẽ đưa nàng ra khỏi ổ chó .

Cố Thiên Lan hoàn toàn ý thức được tình cảnh bi thảm của Cố Thủy Nguyệt ở Thừa Tướng Phủ .

Cố Thiên Lan đem thân thể của mình co lại thành một đoàn, tận lực rúc ở trong góc không để cho chó dữ chú ý tới mình . Trên người nàng bây giờ không có một chút khí lực, càng không biết đói và đau nhức .

“Hôm nay tiểu thư làm sao mà không tới dằn vặt tiện chủng này ?”

“Ngươi không biết, hôm nay là ngày Vân Vương khải hoàn trở về . Không phải Bệ Hạ nói muốn khảo nghiệm Vân Vương sao? Vân Vương thần võ, chỉ cần mười ngàn binh lực liền chiến thắng mười vạn đại quân của Vọng Nguyệt Quốc . Không phải nói Cố Thiên Lan lợi hại sao? Có tài dụng binh như thần, bây giờ nghe như là chuyện tiếu lâm, Cố Thiên Lan chết, mười vạn đại quân cũng diệt .”

“Vân Vương lợi hại như vậy?”

“Đó là đương nhiên, Vân Vương là Chiến thần của Sóc Vân Quốc chúng ta . Ngươi không nghe nói, Vân Vương trở về dân chúng hoan nghênh, Bệ Hạ tự mình đến cửa thành nghênh tiếp . Vô số thiên kim tiểu thư đều đặt phòng ở tửu lâu hai bên đường để nhìn thấy phong thái của Vân vương. Tiểu thư nhà chúng ta đã sớm đi giành vị trí tốt nhất ở tửu lâu rồi .”

Qua thật lâu, Cố Thiên Lan nghe được thanh âm hai lão bà tử vang lên bên tai nàng .

Vân Vương —— Công Tôn Dịch, ha hả . Bọn họ không biết, đây chỉ là một hồi âm mưu, Công Tôn Dịch có được vinh quang như hôm nay đều là dùng mạng của nàng và tính mạng mười vạn đại quân đổi lấy .

Một ngày một đêm , trời cũng tối dần,lũ chó cũng bắt đầu đói, không có thức ăn, chúng nó bắt đầu rục rịch, đưa mắt chuyển lên người Cố Thiên Lan. Cố Thiên Lan cảm giác được nguy hiểm, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, nàng lúc này rốt cục cũng có một chút sức lực . Nàng từ dưới đất khó khăn đứng lên,chân đi về phía ranh giới của ổ chó , phải dùng hết sức mới bò ra ngoài ổ chó .

Nàng cơ hồ là bò trở lại chỗ ở của mình. Kỳ thực nơi ở của Cố Thủy Nguyệt không tốt hơn bao nhiêu so với ổ chó kia đây chỉ là một gian nhà tranh rách nát toả ra mùi tanh tưởi . Nàng trở lại trong túp lều đóng cửa phòng lại, liền nằm trên giường vừa lạnh vừa cứng như hàn băng.

Nàng từ trên gối đầu gở xuống hai vật đen như mực bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt , sau đó liền nhắm mắt lại ngủ . Giấc ngủ này tỉnh lại đã là ban đêm, Cố Thiên Lan rốt cục có thể bước từ trên giường xuống.

Nàng ngốc nghếch nhìn xung quanh nhà tranh, nhìn tới nhìn lui đều không tìm thấy thứ gì có thể ăn, nàng chỉ có thể đi ra bên ngoài uống một chén nước lạnh, một hơi uống hết .

“ A ! Tiểu Thư tỉnh rồi.” Một vị phụ nhân đem theo cái rổ đi tới .

Cố Thiên Lan từ trong trí nhớ của Cố Thủy Nguyệt nhận ra thân phận của nàng, phụ nhân này là nữ đầu bếp của hậu viện gọi Vương Xuân Nương .

Vương Xuân Nương đi tới, đánh nàng một cái: “Nếu đã tỉnh thì đừng có biếng nhác, đi theo ta làm việc .”

Trong lòng Cố Thiên Lan xuất hiện vẻ chán ghét cùng sợ hãi . Nàng biết đây là phản ứng của cơ thể này. Vương Xuân Nương luôn luôn ép buộc nàng làm việc xem nàng như nô tỳ mà sai dùng, nàng mặc kệ thì Vương Xuân Nương sẽ đánh nàng một trận đau nhức cả người . Vương Xuân Nương là một người phụ nữ thô kệch, ngày thường cao to lực lưỡng, đánh người sẽ vô cùng đau, sau mỗi lần bị đánh Cố Thủy Nguyệt đều phải nằm trên giường thật lâu .

Cố Thiên Lan không hề động, Vương Xuân Nương liền kéo nàng đi về hướng phòng bếp , Cố Thủy Nguyệt thân thể gầy yếu, bị kéo căn bản sẽ không giãy dụa được , Vương Xuân Nương trực tiếp đưa nàng ném ở trong bếp, mình thì ngồi ở một bên cầm lấy một củ khoai lang ăn: “Tiện chủng, nhanh làm việc cho ta , Nhị Tiểu Thư muốn uống canh xương heo, nếu như ngươi hầm cách thủy không tốt ta sẽ lột da của ngươi!”

Vương Xuân Nương ở phòng bếp muốn lấy lòng chủ tử, đáng tiếc tài nấu nướng của nàng ta cùng vóc người của nàng ta đều thô thiển như nhau . Cho đến khi nàng ta phát hiện đích tiểu thư của thừa tướng phủ cũng không bằng một nô tài .

Cố Thủy Nguyệt có chút ngu xuẩn thế nên những công việc này nàng đều là sẽ làm hơn nữa còn làm rất tốt, dần dần Vương Xuân Nương liền đem toàn bộ công việc mình được giao toàn bộ đẩy lên người Cố Thủy Nguyệt để nàng làm, còn bản thân thì đi tranh công . Vương Xuân Nương tranh công, tiền thưởng cũng lấy nhưng một cái bánh bao cũng không cho Cố Thuỷ Nguyệt.

Kẻ ngu si thì có cái gì tốt , nói không chừng các nàng càng khi dễ nàng ta sẽ khiến các chủ tử càng cao hứng . Vương Xuân Nương chỉ cảm thấy sai khiến Cố Thủy Nguyệt làm việc là chuyện đương nhiên, có thể sai sử chủ tử khi trở về mà nhắc tới với láng giềng còn cảm thấy có chút kiêu ngạo .

Cố Thiên Lan bắt đầu nhóm lửa, Vương Xuân Nương nhìn nàng lại nghe lời, đứng dậy đi : “Một lúc lâu sau ta trở về lấy canh, nếu như hầm không tốt ta đánh chết ngươi .”

Tại phòng bếp chỉ còn lại có một mình Cố Thiên Lan .

Trước khi mười bảy tuổi , tay Cố Thiên Lan cầm đều là đao kiếm chưa từng vào phòng bếp, sau khi làm hoàng hậu của Lý Nghiệp Cẩn do hắn thân thể và gân cốt đều là hàn nhiệt , Cố Thiên Lan vì muốn giúp hắn trị khỏi thân thể, chuyên cùng Ngự Y học nấu canh, sau này món canh của nàng ở trong cung lại là một món ngon, bất quá cũng chỉ có Hoàng Đế mới có tư cách hưởng dụng .

Nghĩ tới đây, Cố Thiên Lan không khỏi cắn chặt hàm răng của mình nghiến răng ken két . Nàng ta hành động ngông cuồng bây giờ nghĩ lại thực sự là quá buồn cười .

Nấu canh, nàng sẽ nấu canh thật tốt, trong mắt Cố Thiên Lan loé lên một nụ cười quỷ dị . Vương Xuân Nương có thể tùy ý khi dễ Cố Thủy Nguyệt, nhưng bây giờ trong thân thể này là Cố Thiên Lan nàng . Cố Thiên Lan nàng từ nhỏ đến lớn còn chưa từng bị khi dễ đến như vậy .

Nàng đánh không lại Vương Xuân Nương, thế nhưng nàng có thừa biện pháp để trị nàng ta. Không thể bỏ qua cho cái mụ la sát này được .

Cố Thiên Lan đem xương heo rửa, dùng nước sôi nấu qua loại trừ dầu trơn đi, lại rửa, để vào một chút nguyên liệu,sau khi nấu nước xong sẽ đem đầu xương ném vào . Nàng tuy hiện tại là thế nhưng trước kia lúc làm hoàng hậu Vọng Nguyệt quốc nàng đã có tay nghề nấu canh rất giỏi .

Sau khi làm xong hết thảy mọi chuyện ở đây nàng đứng lên, đi về căn phòng như túp liều nhỏ của mình . Nàng đưa mắt nhìn giỏ nhỏ đặt ở trong góc , trong giỏ xách đặt rất nhiều thảo dược khô héo . Những thứ này là trò vặt mà Cố Thanh Ngọc cùng Cố Thanh Liên dùng để trêu cợt của nàng . Những thảo dược này có thể khiến người ta tiêu chảy, có có thể khiến người ta ngứa khắp người, các nàng để cho nàng ăn khi đói , Cố Thủy Nguyệt một khi ăn kết quả là không được tốt . Cố Thiên Lan lấy một ít bỏ vào trong tay áo, lại nhớ tới trù phòng .

Nàng lấy trong ngực ra một ít thảo dược bỏ vào nồi phía dưới. Xương heo mùi vị nồng đậm, che giấu đi toàn bộ mùi vị các loại thảo dược . Sau khi cảm thấy nấu đủ lâu ,nàng liền đem các loại thảo dược lựa ra .

lMột lúc lâu sau, Vương Xuân Nương hùng hùng hổ hổ đến: “Tiện chủng , canh hầm thật sự là không có sao ? Nhị Tiểu Thư còn đang chờ đấy!”

Vương Xuân Nương đẩy cửa ra, liền thấy trên bếp đang hầm một chung Thang mùi thơm đậm đà xông vào mũi, Vương Xuân Nương liền không mắng nữa mà âm thầm nuốt một ngụm nước miếng sau đó đem canh đến cho Nhị Tiểu Thư .

Cố Thiên Lan đứng ở góc tối phía trong phòng bếp , trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị loại này cười căn bản không thể xuất hiện trên mặt một kẻ ngu được . Mà hết thảy những thứ này Vương Xuân Nương đã không còn có cơ hội sẽ nhìn thấy .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.