Đôi mắt già nua của Phong Khiếu Thiên buông xuống, người khác nhìn vào
sẽ thấy bề ngoài ông vẫn sầu mi khóa chặt, cho người ta cảm giác như ông vẫn còn đang suy ngẫm ý nghĩa của chuyện xưa, ai cũng không ngờ được,
nội tâm ông đã sớm suy nghĩ xong một phen. Bất đắc dĩ thở dài: "Vì tương lai, cũng đành phải như thế."
Thái tử Phong Lâm Sâm liền giật mình, cũng xin đồng hành cùng. Phong Hề
Ngạn chỉ nhếc môi nở nụ cười ma quỷ, trầm mặc không nói .
Ngạo Tình liếc mắt nhìn Phong Hề Ngạn, trái tim chợt lạnh, mới nhớ tới
chuyện hôm đó. Xem ra trong lúc vô tình mình cũng tạo cho Phong Dạ Hàn
một cường địch.
Sau khi Phong Khiếu Thiên đồng ý, Ngạo Tình giống như ảo thuật gia lấy
từ trong ngực ra một vật, mọi người nhìn thấy đều giật mình, đó là thiết huyết đan thư. Đây là vật tiên hoàng ban cho Bách Lý Chiến ba mươi năm
trước, khen thưởng ông đã bình định được tộc người xâm phạm Tây Vực Lang Gia. Túc Nguyệt quốc chỉ có duy nhất một bản thiết huyết đan thư, sách
này vừa lấy ra, giống như tiên hoàng đích thân tới, có thể miễn tội
chết, nó như lời nói vàng ngọc của Tiên đế, bất cứ thỉnh cầu gì, Hoàng
đế đều phải chấp nhận.
Phong Khiếu Thiên cùng đám người ngẩn ra, quỳ xuống, mấy người còn lại rối rít cũng quỳ xuống.
Vẻ mặt Ngạo Tình nghiêm túc, lặp lại lời nói của gia gia: "Cựu thần Bách Lý Chiến, nay dùng thiết huyết đan thư thỉnh cầu hoàng thượng vì chất
nữ Bách Lý Ngạo Tình tứ hôn, Ngũ Hoàng Tử anh tuấn lỗi lạc, khí độ bất
phàm, chất nữ Bách Lý Ngạo Tình ngưỡng mộ đã lâu, khẩn cầu hoàng thượng
thành toàn."
Phong Khiếu Thiên rất nhanh sáng tỏ, đây là bởi vì lấy lại mặt mũi cho
Dạ nhi lần trước bị thoái hôn. Lão hầu gia là một lão tướng trung quân
ái quốc, làm việc cẩn thận, theo đạo lý cũng sẽ không khinh suất dùng
thiết huyết đan thư như thế, xem ra hắn muốn hướng trẫm tỏ rõ hắn cũng
ủng hộ Dạ nhi, ám hiệu trẫm. Như vậy, cũng vẹn toàn đôi bên.
Dập đầu ba cái, Phong Khiếu Thiên nói: "Trẫm lĩnh ý."
Thiết huyết đan thư cầu tứ hôn, cùng cấp với tiên đế tứ hôn, ai có vinh
hạnh đặc biệt như vậy. Tâm tư cẩn thận của các trọng thần không khỏi suy tính một hai, hướng ánh mắt hâm mộ về phía Phong Dạ Hàn, tâm tự nhiên
bắt đầu từ từ nghiêng về hướng Hàn Vương Gia.
"Hoàng thượng, gia gia nói thiết huyết đan thư từ nay liền trả về triều đình." Ngạo Tình vừa nói đã đưa đến một làn sóng triều.
Tất nhiên mặt mày Phong Khiếu Thiên sẽ hớn hở. Lão hầu gia quả nhiên lão hồ ly, đây là điển hình trước khổ sau sướng, khiến thứ vừa gây chút áp
lực cho mình bị chặn lại.
Kích động nhất khi đó là Phong Dạ Hàn, không ngờ gia gia sẽ quan tâm
mình như vậy. Không tự chủ nhìn vào đôi mắt Ngạo Tình, tất cả đều vì nữ
nhân như vậy phải không, bởi vì nàng xông vào, hắn có thể cảm thấy có
người coi trọng mình, biết cảm giác được người khác cưng chiều. Cuộc đời này, nên đáp lại nàng như thế nào cho tốt đây?
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng quen thuộc, Ngạo Tình tự nhiên chuyển
mắt, trong đó đầy tràn thật sâu áy náy cùng tình yêu, dí dỏm cười một
tiếng, nụ cười này chiếu sáng nội tâm cô độc, lạnh lẽo của Phong Dạ Hàn.
Hai người ra khỏi Ngự Thư Phòng lúc ánh mặt trời giữa trưa, tay nắm tay, quyết định hướng Ngự Hoa Viên đi dạo một lần.
Trong ngự hoa viên có một hồ ngắm cảnh nho nhỏ, ánh mặt trời sáng tỏ như kim quang(ánh vàng) tỏa ra, bóng mây trắng tinh khôi chiếu xuống mặt hồ xanh thẳm, tĩnh lặng mà trong veo.
Ngạo Tình bỏ tay Phong Dạ Hàn ra, đứng trên cầu đá, giang hai tay, nhắm mắt lại hít thở bầu không khí trong lành.
Hồi lâu, thấy Phong Dạ Hàn vẫn trầm mặc, Ngạo Tình nghi ngờ, mới mở mắt
ra, phát hiện Phong Dạ Hàn đang đứng dưới cầu đá, đắm đuối đưa tình cười nhìn mình, quá mức nóng bỏng, làm cho trong lòng Ngạo Tình rung động.
Chỉ thấy hôm nay hắn mặc một bộ cẩm bào trắng ngà, mặt mũi sáng tỏ, ôn
nhã như ngọc, từng tia nắng mặt trời chiếu vào trên gương mặt trắng nõn, giống như cẩn thận từng li từng tí đặt lên một tầng bạch kim.
Rất ít khi có thể thấy Phong Dạ Hàn ôn nhuận như vậy, vẻ mặt kia như
băng tuyết hòa tan trong nắng mặt trời tháng ba, còn mang theo nụ cười
đơn thuần như gió xuân nhẹ thổi qua.
Ngạo Tình giật mình một cái, ý nghĩ nghịch ngơm lại nổi lên, hét lớn:
"A. Sói đến đấy." Rồi nhanh chân hướng đầu cầu bên kia chạy đi.
Phong Dạ Hàn hồi hồn, sang sảng cười to, tiếng cười quá mức đột ngột,
quá mức mê người. Ngạo Tình kinh ngạc quay người lại, thấy bên trong mắt phượng thâm thúy mang theo men say mập mờ, trong lòng nàng cũng say
theo.
Bỗng chốc, Phong Dạ Hàn nhanh chân đi tới, cười đến yêu mỵ: "Hiện tại sói đến thật đây. Ha ha ha."
Ngạo Tình nghe xong, trái tim nhỏ run lên, xong rồi xong rồi, lúc này
sói đến thật rồi. Xoay người định chạy. Phong Dạ Hàn đã sớm đến nơi,
cánh tay dài chụp tới, kéo eo nhỏ của người nào đó lại nhấc lên, một cái tay khác hướng phía dưới nách Ngạo Tình nhẹ nhàng cù .
"A ha ha... Ha ha... Phong Dạ Hàn... Ha ha, không thể khi dễ người ta như vậy... " Ngạo Tình cười đến mức chảy cả nước mắt.
"Ngạo nhi gọi ta là gì?" Phong Dạ Hàn uy hiếp, động tác trong tay vẫn như cũ không ngừng nghỉ.
Toàn thân khó nhịn Ngạo Tình ngẩn ra, chân không chạm đất, vội vàng nói: "Hàn... Hàn, ta sai lầm rồi, ta đầu hàng, đầu hàng."
"Nàng phải bồi thường cho ta đấy?" Âm thanh bá đạo không thể nghi ngờ, ôn tình vô hạn.
Ngạo Tình vội vàng ngoan ngoãn gật đầu như bằm tỏi, hai chân vừa chạm
đất, mới cảm thấy an toàn hơn nhiều, giận trách ngẩng đầu nhìn gương mặt yêu nghiệt gần trong gang tấc: "Mới vừa rồi cảm thấy chàng giống như
một con sói ôn nhu, hiện tại cảm thấy, thì ra chàng là một con hồ ly
thâm trầm."
Phút chốc, sắc mặt Phong Dạ Hàn khẽ biến thành giận, vốn định đòi cái
hôn, không ngờ lấy được một câu nói như vậy. Đang định phát tác, Ngạo
Tình lại kéo lấy vạt áo của hắn kéo hắn xuống, đôi môi lại gần nói một
câu: "Nhưng mà ta rất thích" .
Mắt phượng khẽ che giấu ý cười ôn nhu, nhẹ nhàng cúi đầu, hai cánh môi gặp gỡ, trằn trọc lặp lại, nhẹ nhàng hôn mút.
Ở một góc Ngự Hoa Viên, mấy vị nam tử có nhiều thâm ý nhìn một màn này.
"Không ngờ Ngũ đệ còn có thể có nụ cười thoải mái như vậy." Phong Hành
Thượng - Du Vương Gia, đứng chắp tay, nụ cười trên mặt ôn hòa làm cho
người ta không biết trong đôi mắt ẩn chứa điều gì.
"Tứ đệ, là Thất đệ." Phong Ngự Kiệt khinh thường nói. Chuyện hôm qua,
mặc dù Phong Khiếu Thiên xử lý khiêm tốn, nhưng thâm cung vẫn luôn là
nơi gió lùa tường trống, trong hoàng thất ai cũng biết sự việc gièm pha
này.
Thái tử bất đắc dĩ cười: "Xem ra Thất đệ muội thật đúng là phúc tinh của Thất đệ."
Hừ! Phong Ngự Kiệt rất khinh thường phất tay áo rời đi.
Lúc này, tại một khóm hoa gần đó, một ánh mắt tràn đầy ghen tị độc ác
nhìn chằm chằm một màn kia, người này chính là Bách Lý Chi Nhu, hung
hăng xoay người định đi thì lại đối mặt với một đôi mắt màu trà lãnh
liệt, vừa nhìn đã làm cho người ta cảm thấy lạnh giá.
Phong Dạ Hàn cầm tay mềm mại của Ngạo Tình, đi trên đường đá, ánh mắt
dịu dàng nhìn người phía trước đang nhảy nhót mà đi, chợt cảm thấy rất
thỏa mãn. Bốn người Xuất Nguyệt cùng với Băng Tâm, Băng Lam đi xa xa
phía sau.
"Ngạo nhi, ta đi Tây Vực đánh một trận cũng cần nửa tháng, nàng định như thế nào?" Phong Dạ Hàn tự nhiên muốn Ngạo nhi đồng hành cũng mình,
nhưng nàng lại có quá nhiều chuyện phải xử lý, sợ rằng vô vọng.
"Thế nào? Còn chưa tách ra chàng đã nhớ ta rồi sao? Làm cho người ta
thật ngại quá nha." Ngạo Tình cười hì hì quay đầu lại, nhẹ nhàng nói
xong, nhìn chằm chằm mi tâm đang cau chặt của Phong Dạ Hàn.
"Ta... " Phong Dạ Hàn có chút cáu, sắc mặt cũng khẽ đỏ lên.
Phong Dạ Hàn ngượng ngùng thật làm cho người ta càng thêm thương tiếc.
"Yên tâm đi, ta làm xong việc của mình, chắc chắn sẽ ra roi thúc ngựa
đi hiệp trợ Hàn Vương Gia ." Tiểu nữ tử cười mờ ám, làm Phong Dạ Hàn
ngẩn ra, tay dắt nàng càng nắm chặt.