Mày kiếm của Phong Dạ Hàn nhẹ giương, giọng nói mang theo kiêu ngạo nói: "Nói đi."
Ngạo Tình tự mắng mình thật không có tiền đồ, lại bị dụ dỗ: "Kỳ thật là ta lấy tử Diệu Thạch của chàng."
"Ừm, việc nàng muốn nói là việc này sao." Phong Dạ Hàn không cảm thấy giật mình chút nào.
Ngạo Tình cả kinh lật người, nhìn Phong Dạ Hàn: "Làm sao chàng biết?"
"Do mùi hương của nàng. Ở Hầu phủ, lúc nàng tiến vào ta đã biết nàng
chính là Nguyệt Thượng Hồng." Phong Dạ Hàn cười nói. Vừa nghĩ đến bóng
người nhỏ bé hấp tấp đó, thật sự làm cho người ta phát điên.
"Chàng là tiểu cẩu(cún con ấy) sao, mũi linh như vậy?" Ngạo Tình ngửi cánh tay, rồi lọn tóc nói: "Cũng không có gì đặc biệt a."
Phong Dạ Hàn giơ tay bắt được người người nào đó ôm vào trong ngực: "từ
nhỏ ta đã ghét nữ nhân, nhất là những nữ nhân trong cung luôn có mùi vị
son phấn, ta luôn có một loại kích động muốn giết sạch các nàng. Nhưng
ngày đó nàng tới giành tử Diệu Thạch, ta rõ ràng ngửi được trên tóc nàng có hương hoa mai nhàn nhạt, trên người có hương sen, không đáng ghét
chút nào."
Ngạo Tình nghe vậy, trong lòng ngọt ngào: "Khi đó chàng liền yêu thích ta đi?"
"Không ghét." Phong Dạ Hàn yêu nghiệt cười một tiếng, thật ra thì, lúc
nhìn vào trong mắt của Nguyệt Thượng Hồng, tim của hắn quả thật có
khoảnh khắc rung động, ánh mắt của nàng thật ấm áp, rất tự nhiên, ánh
mắt đó đối với hắn có một lực hút vô tận.
"Hừ!" Ngạo Tình có chút không cam lòng, đột nhiên phát hiện chủ đề đã
thay đổi, mới nói: "Thật ra thì ta còn có hai thân phận, chắc chàng cũng đoán được ta có liên quan với Bích Huyết Cung." Cảm thấy nhịp tim của
Phong Dạ Hàn không gia tốc, thì nàng biết chắc chắn hắn đoán được.
"Thật ra thì ta là tả sứ của Bích Huyết Cung, mới vừa rồi Băng Tâm nhắn
lại, hữu sứ bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, muốn đoạt quyền. Cung chủ
Bích Huyết Cung - Liễu Như Mi là Nhị sư phụ của ta, trên giang hồ vẫn
đồn đại nói nàng bế quan tu luyện, thật ra thì vào hai mươi năm trước sư phụ bị thương nặng, bây giờ đã... " Ngạo Tình nghẹn ngào, vừa nghĩ tới
nhị sư phụ chăm sóc mình như mẫu thân, lòng của nàng co rút đau đớn.
Cảm thấy sự đau lòng của Ngạo Tình, Phong Dạ Hàn khuyên nhủ, "Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên rồi."
Tâm của hai người càng gần nhau hơn, nhân có ánh sáng của dạ minh châu, hai người trò chuyện trắng đêm.
Lúc này tại Nhung Vương phủ, ngọn đèn dầu rõ nét, khắp nơi phát ra không khí sa hoa lãng phí.
Sênh ca lượn lờ, cánh tay múa bồng bềnh, vũ cơ xinh đẹp, vòng eo xoay tròn, cổ tay trắng nhẹ giơ lên, cánh tay mềm mại...
Chân dài trắng như tuyết, ẩn hiện dưới lớp sa mỏng manh, dáng người uyển chuyển, tựa như cành liễu trong gió, như cá trong nước, nhẹ nhàng mà
quyến rũ, làm người ta mơ màng.
Phong Hề Ngạn nằm nghiêng ở trên giường, ánh mắt u ám lạnh lẽo, trở nên
thâm thúy, nhếch miệng lên như ác ma mỉm cười, một thị thiếp thông minh, nhìn đúng cơ hội.
"Vương Gia... " Âm thanh quyến rũ đến tận xương, thân thể mềm mại lại gần.
Phong Hề Ngạn nhẹ nhàng để ly rượu xuống, sâu kín nhìn ngực nữ nhân,
ngón trỏ trắng nõn nâng cằm nữ nhân lên, bỗng chốc cười, cười đến mê
hoặc lòng người: "Muốn?"
"Vương Gia... " Thị thiếp có vẻ muốn còn ngập ngừng, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.
Phong Hề Ngạn đưa tay ôm mỹ nhân vào trong ngực.
Đột nhiên ống tay áo phất lên, một trận gió lướt qua.
Xoạc một tiếng, y phục trên người nữ nhân tan thành những mảnh vải vụn,
vóc người mỹ lệ hiện ra không sót gì, ngực cao bụng phẳng, mông tròn eo
nhỏ.
Không có một tia thương tiếc cùng ôn tồn.
Gương mặt tuấn tú vặn vẹo, giống như mãnh thú điên cuồng hét lên.
Mấy vũ cơ đứng bên tuy có chút sợ, nhưng lại muốn có được sủng ái, nên vẫn hơi sợ hãi đứng bên cạnh.
"Tới đây hết đi." Tròng mắt màu trà mỉa mai liếc mắt nhìn bọn vũ cơ đang e ngại nhưng lại khát vọng đứng một bên, lãnh tuyệt cười một tiếng, như âm thanh ma quỷ, ai cũng không dám cự tuyệt.
Trong đêm đen, một ác quỷ ra đời.
Hôm sau lâm triều, biên cương báo nguy, Phong Khiếu Thiên triệu tập quần thần cùng các vị hoàng tử thương nghị ở Ngự Thư Phòng. Cuối cùng Phong
Dạ Hàn chủ động xin lãnh binh xuất chiến.
Mọi người không rõ chân tướng, nhất là Phong Khiếu Thiên, Phong Khiếu
Thiên trong lòng có áy náy, giọng nói cũng rất nặng nề: "Dạ nhi, lần này xuất chiến gian nguy, ngươi không có bất kỳ kinh nghiệm thực chiến, sợ rằng không ổn."
"Kinh nghiệm là trong thực chiến mà có, mà không phải từ lý luận suông." Phong Dạ Hàn lạnh lùng nói làm người khác nghẹn họng.
"Để bàn bạc đã." Phong Khiếu Thiên lấy lui làm tiến, tận lực nghĩ cách giữ Phong Dạ Hàn lại.
Thấy Phong Khiếu Thiên muốn khuyên nữa, Phong Dạ Hàn lên tiếng lần nữa,
mang theo khí phách không cho người khác cự tuyệt: "Bắt buộc phải đi." .
"Con... " Phong Khiếu Thiên giận đến đỏ mặt, một hồi sau mới nói: "Để trẫm cùng các đại thần cân nhắc lại một lần nữa."
Lúc này, ngự tiền thị vệ vào cửa xin chỉ thị, nói tiểu thư Bách Lý Ngạo Tình cầu kiến.
Phong Dạ Hàn cùng mọi người không hiểu, người không hiểu nhất là Phong
Khiếu Thiên. Đã sớm biết nha đầu này lợi hại, không biết hôm nay lại vì
chuyện gì mà tới, suy nghĩ một chút mới chuẩn tấu cho nàng vào.
"Hoàng thượng, Ngạo Tình nguyện ý quyên năm triệu lượng hoàng kim làm
quân lương giúp Hàn Vương Gia xuất chiến đến biên cương phía Tây tiêu
diệt quân địch xâm phạm."
Lời này vừa nói ra, như thiên lôi đánh xuống.
Mắt phượng của Phong Dạ Hàn ửng hồng, ánh mắt dịu dàng nhìn Ngạo Tình.
Ngạo Tình hướng về Phong Dạ Hàn nghịch ngợm nháy mắt, bộ dáng đáng yêu cực kì, làm cho Phong Dạ Hàn cưng chiều cười một tiếng.
Phong Khiếu Thiên nghi ngờ dụng ý của Ngạo Tình, liền hỏi: "Ngạo nhi,
ngươi quyên góp ngân lượng làm trẫm thật cảm kích, nhưng vì sao ngươi
cũng tán thành Dạ nhi đi biên cương phía tây mạo hiểm như vậy?"
"Hoàng thượng, hay là Ngạo Tình kể cho người nghe một chuyện xưa nhé?"
Ngạo Tình cười nhìn chỗ ngồi Phong Khiếu Thiên, chậm rãi nói.
Chuyện xưa? Quả thật hồ đồ, lửa cháy đến nơi rồi, Thần Tiên cũng hoảng
hốt, nào có tâm tình nghe chuyện xưa. Phong Khiếu Thiên cố nén tức giận, vẫn phải giữ mặt mũi, vô luận là Phong Dạ Hàn, hay là Bách Lý Ngạo
Tình.
"Nói đi."
Ngạo Tình đối với chuyện Phong Khiếu Thiên không kiên nhẫn làm như không thấy, mạnh mẽ nói: "Một ngư dân ở ra biển, phát hiện sau khi đánh bắt
cá mòi(*), trên đường về cá rất dễ chết đi, ăn không ngon nữa. Vì vậy
hắn nghĩ ra một biện pháp, đem một con cá nheo(**) cho vào đàn cá mòi,
cá nheo ở trong đàn cá mòi truy đuổi tìm thức ăn, cá mòi theo bản năng
cầu sinh thúc đẩy làm bọn chúng không ngừng bơi lội. Mặc dù trong quá
trình này có mấy con cá mòi bị cá nheo ăn, nhưng số cá mòi còn lại cũng
có thể còn sống đến khi trở về cảng cá. Cho nên nói, cá mòi bởi vì cá
nheo tồn tại mà có thể giữ vững sinh lực tràn đầy."
Chuyện xưa vừa xong, Ngạo Tình hướng về phía Phong Dạ Hàn cười một
tiếng, nói: "Cá nhân, quốc gia hưng suy cũng là chạy không khỏi lý ấy."
Phong Dạ Hàn phản ứng nhanh nhất, dứt khoát quỳ xuống đất, lần nữa thỉnh cầu xuất chiến.
Phong Khiếu Thiên khiếp sợ, không nghĩ tới nha đầu này còn có mưu lược
trị quốc như vậy, trong lòng vì Phong Dạ Hàn mà vui vẻ. Trong lòng ông
biết thái tử không đủ quả quyết, mưu lược chưa đủ; con thứ ba tâm tính
quá mức nóng nảy, hữu dũng vô mưu; con thứ tư chỉ thích cuộc sống nhàn
vân du hạc; Phong Dạ Hàn mưu trí song toàn, chỉ là tính tình quá lạnh
lùng, xử sự cương trực không biết cách cư xử linh hoạt; thất nhi tử quá
mức tà nịnh, lòng dạ độc ác. Người ta nói vật cực tất phản, tự nhiên ông cũng nghĩ Phong Dạ Hàn không phải nhân tuyển cho ngôi vị đế vương, vậy
mà, nha đầu này xuất hiện, vừa đúng đền bù thiếu xót của Phong Dạ Hàn.