"Năm đó, lão phu thấy Nhu phi nương nương mất máu quá nhiều, liền vội
vàng ra khỏi phòng sinh viết phương thuốc bổ huyết, đang viết lại ngửi
thấy có một mùi thơm lạ lùng, vì đã hành y nhiều năm nên lão phu có chút cảnh tỉnh, liền âm thầm uống thuốc giải, làm bộ hôn mê bất tỉnh. Sau đó cũng không dám ở lại trong cung, liền cáo lão hồi hương (từ chức về
quê). Trên đường đi nghe được tin Lý ngự y chết oan uổng, trong lòng lão phu biết không ổn, liền cùng người nhà thương lượng, giả chết trong ao
nhà mới tránh khỏi một kiếp. Là lão phu tự tay lau rửa cho tiểu hoàng tử cho nên cũng biết trên vai trái tiểu hoàng tử có một vết bớt hình mặt
trăng." Chu ngự y vẻ mặt tang thương, thở dài nói: "Trong lòng vẫn đè ép điều bí mật này, cảm giác thẹn lòng với Nhu phi nương nương, trở thành
nỗi lòng lớn nhất của lão phu."
Phong Khiếu Thiên giận đến đen mặt, hắn đường đường là vua một nước, cư
nhiên bị một phi tần nho nhỏ coi như khỉ diễn xiếc, tay áo vung lên,
quét toàn bộ giấy và bút mực trên án xuống mặt đất: "Tốt! Rất tốt! An
Lam Dung, ngươi đem trẫm xoay quanh như vậy thật tốt. Ngươi còn có cái
gì để nói?"
"Nô tì không còn lời nào để nói." An Lam Dung bình thường mềm yếu, lúc
này lại rất bình tĩnh, sắc mặt thấy chết không sờn. Chậm rãi ngẩng đầu,
cặp mắt âm độc, hung hăng nhìn chằm chằm Ngạo Tình: "Không ngờ ta cư
nhiên thua trên tay một nữ hài."
"Gừng không nhất định sẽ càng già càng cay. Huống chi lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nếu như ngươi không đối xử quá hà khắc với Phong Dạ Hàn, Ngạo Tình còn không dám khẳng định. Có câu nói hổ dữ không ăn thịt con, một mẫu thân, lại có thể cưỡng ép một nam hài bốn tuổi quỳ trên mảnh
chén vỡ, dùng roi da đánh, nói như vậy ai tin." Nói tới chỗ này, Ngạo
Tình đưa tay kéo Phong Dạ Hàn, tiếp cho hắn chút sức lực. Ngày đó Phong
Dạ Hàn gặp phải ác mộng không ngừng kêu gào, nói An tần nương nương
không cần phạt hắn, đánh hắn, một khắc kia, nhìn nước mắt trên mặt Phong Dạ Hàn, lòng của nàng cũng xót xa.
"Ngươi độc ác với hắn như vậy, có ba mục đích, một là ngươi hận phụ thân của hắn, lại không làm gì được người đó nên quay sang hành hạ hắn. Hai
là ngươi ghen tỵ Nhu phi được cưng chiều, hành hạ hài tử của nàng sẽ cảm thấy sảng khoái. Cuối cùng là, tận tình hành hạ hài tử của tình địch,
cũng vì hài tử của mình tiêu diệt một chướng ngại. Ngươi sớm biết Nhu
phi cùng ngươi đều được chẩn đoán mang thai hoàng tử, cho nên tính kế
trong lòng, lúc Nhu phi nương nương sắp sinh thì ngươi cũng uống thuốc
trợ sản, hai người cùng sinh. Nếu như Ngạo Tình không đoán sai, An tần
nương nương không chỉ biết võ công, còn hiểu được y lý Cổ Thuật, tự
nhiên sinh đẻ thuận lợi. Chuyện về sau Ngạo Tình cũng không nhiều lời,
chỉ là không thể không bội phục mưu kế của An tần nương nương, một hòn
đá hạ ba con chim."
"Không sai! Ngươi rất thông minh." thân thể An Lam Dung khẽ run, không nói thêm gì nữa, cúi đầu nhìn mặt đất.
Ngạo Tình vừa nghĩ tới việc Phong Dạ Hàn phải chịu tội như vậy, trong
mắt không khỏi nổi lên tầng sương mù, cắn chặt răng nói: " tiểu hài tử
như vậy, cho dù không phải con ruột, ngươi là nữ nhân, cũng đã là mẫu
thân, làm thế nào xuống tay được. Ngươi có biết, ngươi làm cho chàng bị
giày vò trong cơn ác mộng, cả đời khó quên. Cái loại ác mộng đó, cho dù
giật mình tỉnh lại, cũng đau đến hô hấp cũng khó khăn, làm sao ngươi có
thể yên tâm thoải mái như vậy?" Ngạo Tình nói xong lời cuối cùng, âm
thanh có chút nghẹn ngào. Phong Dạ Hàn bỗng chốc ôm chặt Ngạo Tình,
giọng nói run run: "Chúng ta đi thôi."
"Ta nói rồi, một cái tát kia chắc chắn sẽ có người giúp chàng đòi lại."
Nói xong, Ngạo Tình quay người lại nhìn Phong Dạ Hàn nở nụ cười, nụ cười mang theo thương yêu cùng dịu dàng, khẽ lên tiếng, kéo Phong Dạ Hàn
bước về phía cửa cung.
Ra cửa cung, Ngạo Tình cảm thấy có một cỗ huyết khí không ngừng xông ra khỏi cơ thể, lảo đảo một cái, phốc.
Một ngụm máu tươi phun ra, mọi người luống cuống.
"Tiểu thư người điên rồi sao, tại sao lại dẫn cổ lên người mình." đôi
mắt Băng Lam đẫm lệ, là người đầu tiên nhìn thấy một con sâu lông lá màu xanh khiến người ta lạnh người ở trong ngụm máu kia.
Rầm. Mọi người hóa đá.
"Ta không có... " , vốn muốn nói một câu làm cho Phong Dạ Hàn an tâm
nhưng cảnh tượng trước mắt tối sầm lại, ngã xuống trước ngực Phong Dạ
Hàn.
"Ngạo nhi... " Phong Dạ Hàn lo sợ hô to.
"Phong... Ừhm... " Ngạo Tình ngủ đến tận nửa đêm mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt kia.
Phong Dạ Hàn mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt ôn nhu, cúi người, đôi môi mềm
mại tiến đến, đầu lưỡi dịu dàng cạy hàm răng Ngạo Tình ra, nhẹ nhàng
liếm hút, hương vị tươi mát xuyên thấu qua đầu lưỡi truyền tới.
Rung động như có luồng điện xẹt qua khiến cả người Ngạo Tình mềm nhũn,
nụ hôn này cũng không giống chiếm đoạt, mà là một loại thủ hộ, là một
loại cam kết.
"Ngạo nhi!"
Giọng nói trầm ấm, bởi vì tình dục mà trở nên khàn khàn, khiến trong
lòng Ngạo Tình ngọt ngào như mật, cũng bắt đầu từ từ đáp lại.
Tâm của hai người một hồi nhộn nhạo, cảm giác như muốn ngất xỉu, thân
thể cũng trong nháy mắt sôi trào, giống như từng đốm lửa nhỏ, chỉ cần
nhẹ nhàng tác động liền nhanh chóng bốc cháy lên.
"Cô gia! Tiểu thư!" Âm thanh ko hợp thời truyền đến.
Đôi mắt của Ngạo Tình nhất thời tỉnh táo, gương mặt Phong Dạ Hàn chưa
thỏa mãn dục vọng, gương mặt tuấn tú của hắn so với đít nồi còn đen hơn.
Ngạo Tình bất đắc dĩ, thất thanh cười. Lôi kéo kéo, nhắm ngay bờ môi
khêu gợi, hung hăng hôn xuống, ở bên môi hắn trêu đùa rất lâu mới buông
tha.
"Không nên xuống tay với người bệnh." Ngạo Tình không xấu hổ mà cười
cười, khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn: "Nhanh đi mở cửa đi,
không phải chuyện cực kì khẩn cấp, Băng Tâm sẽ không quấy rầy chúng ta
muộn như vậy."
Phong Dạ Hàn cúi đầu nhanh chóng hôn nhẹ lên trán Ngạo Tình, mới lộ vẻ tức giận đi mở cửa.
Băng Tâm tự biết đuối lý, không dám nhìn sắc mặt hận không xé nàng ra
của cô gia, ảo não đi vào, ở bên tai Ngạo Tình lặng lẽ rỉ tai một phen,
rồi nhanh chóng bước ra ngoài một khắc cũng không dám dừng lại.
Phong Dạ Hàn cởi ngoại bào, chỉ để lại quần áo trắng bên trong, loáng
thoáng lộ ra vóc người tinh tráng, da thịt trắng nõn, cơ bụng hoàn mỹ,
dưới ánh sáng của dạ minh châu, mơ hồ nhưng lại quá mức dụ dỗ. Ngạo Tình không thể không cảm thán, vóc người này có thể khiến mọi nữ nhân điên
cuồng, chợt nàng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, có một loại kích thích
muốn xông tới ăn sạch hắn.
"Ai ai ai! Ngươi nghĩ làm gì?" Ngạo Tình dùng tia lý trí còn lại kêu la, nội tâm lại gào thét: dũng cảm một chút, mỹ nam ngay trước mặt, không
ăn cũng uổng.
"Ta chỉ nghĩ bồi nàng ngủ, nhưng nhìn bộ dáng này của nàng ta không dám
chắc được gì đâu." Nhìn gương mặt mê say, đắm đuối của Ngạo Tình, Phong
Dạ Hàn bá đạo nói.
Thì ra là như vậy. Ngạo Tình thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút thất vọng.
Phong Dạ Hàn ôm Ngạo Tình vào ngực, ôn nhu nói: "Nàng không mang mặt nạ có được không?"
Ngạo Tình gật đầu, đưa tay xé mặt nạ ra, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân
hiện ra, khuôn mặt tuấn mỹ của người nào đó lại tiến tới, ôn lại ngọt
ngào vừa rồi.
"Phong... "
"Gọi ta Hàn"
Ngạo Tình đang muốn thổ lộ tiếng lòng, Phong Dạ Hàn liền dịu dàng cắt
đứt, ánh mắt mang theo nhu tình ấm áp, nhìn Ngạo Tình đang sửng sốt.
Ngạo Tình nhẹ nhàng gọi: "Hàn."
Đôi môi nhẹ nhàng hôn như chuồn chuồn lướt nước.