Tại phía xa, Đại công tước Chapman Rumba mặc đầy đủ giáp sắt mà cưỡi trên con ngựa của mình và nhìn về phía cuộc chiến.
Trong tiếng gầm rung trời, hai lá cờ Star ấy đang dần lung lay trước sự bao vây và tấn công của sáu tiểu đoàn, tức hơn hai nghìn bộ binh hạng nhẹ Aixenter.
Rumba khẽ sờ vào thanh kiếm trên thắt lưng.
Đó là vật chưa bao giờ rời xa ông ta trong suốt mười mấy năm qua, kể từ khi Rumba dùng nó giết chết anh trai mình trong trận quyết đấu.
“Bắt đầu rồi”, Bá tước Levan nói khẽ, “Chúng sẽ sớm phá vòng vây và rút lui về pháo đài. Chúng ta chỉ cần chờ Sasere phái ra quân tiếp viện”.
Cố vấn đáng tin cậy nhất của Rumba, Tử tước Kentvida cũng gật đầu.
“Khinh kỵ binh và bộ binh cưỡi ngựa ở hai bên mạn sườn đã chuẩn bị sẵn sàng. Bất cứ loại quân nào đến tiếp viện từ pháo đài, chúng ta đều có thể đánh úp nhanh chóng.”
“Các hiệp sĩ và ba trăm trọng kỵ binh đã dỡ xuống một nửa tải trọng, có thể xung kích với tốc độ nhanh nhất… Kể cả là ba nghìn quân bảo vệ pháo đài ồ ạt xông ra, ít nhất thì chúng ta vẫn sẽ đập tan được quân tiên phong của chúng. Đó là nếu chúng không rút về sau năm phút.”
“Năm trăm trọng kiếm sĩ, thêm tám trăm lính cầm rìu mặc giáp nặng đang sẵn sàng chờ lệnh, họ có thể tiến theo sau…”
“Cung thủ, đơn vị dùng súng Ma Năng, và phần tân binh mới nhập ngũ cũng có thể xuất kích.”
“Chờ chúng bắt đầu thoát khỏi vòng vây là ta có thể chớp lấy cơ hội và tiến lên. Bộ binh hạng nặng có thể khởi hành trước.”
Tuy nhiên, đúng lúc này Chapman Rumba lại giơ tay lên, ra hiệu cho Kentvida ngừng lại.
“Không. Nói tất cả ở yên chờ lệnh. Ai cũng không được phép tự tiện tới gần chiến trường.”
“Để bộ binh hạng nhẹ tiếp tục chiến đấu.”
“Ta sẽ để cho Đóa Hoa Pháo Đài một chút thời gian để cân nhắc xem có đưa quân ra cứu viện hay không.”
Huân tước Tolja đứng cạnh nghe thấy vậy liền cau mày.
“Nếu chúng phá vòng vây theo hướng pháo đài thì chúng ta tốt nhất nên để các loại quân chủ lực bám theo đúng lúc. Cho dù đã có kỵ binh giữ chân quân tiếp viện của Sasere, nhưng nếu như khoảng cách quá xa thì bộ binh hạng nặng cũng sẽ không theo kịp, chứ đừng nói đến chuyện tiêu diệt chúng ở ngoài pháo đài. Với khả năng của cô ta, hoàn toàn có thể cướp lại hoàng tử trong khoảng thời gian ấy.”
“Nếu như vậy thì cho dù là nhân cơ hội để đánh chiếm pháo đài hay là tiêu hao lực lượng thông qua đánh dã chiến sẽ đều mất đi ý nghĩa.”
Rumba nhìn tình hình trận chiến ở phía xa, khẽ lắc đầu.
“Sasere là một người cẩn thận”, ánh mắt phức tạp của Đại công tước Rumba hướng về phía Pháo đài Đoạn Long, “Muốn dụ cô ta, thì chúng ta phải mạo hiểm cho cô ta một chút hy vọng. Không đưa quân ra, hoàng tử của chúng nhất định sẽ chết trên chiến trường; đưa quân ra, sẽ có một nửa hy vọng cướp hoàng tử lại”.
“Và sau khi hoàng tử thoát ra khỏi vòng vây từ phía sau và cách pháo đài càng ngày càng gần, hy vọng cũng sẽ càng ngày càng lớn…”
“Đến lúc đó, cho dù Sasere có cẩn thận đến mấy, có lý trí đến mấy, thì cũng sẽ không khỏi bị dao động khi thấy hy vọng lớn dần và khả năng thành công càng ngày càng cao.”
Rumba lộ ra ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu chưa từng có, hướng thẳng về phía lá cờ Thập Tự Song Tinh bay phấp phới trên pháo đài.
“Giờ là lúc xem đối thủ cũ của chúng ta lựa chọn như thế nào.”
“Sonia Sasere.”
“Sẽ đưa quân ra cứu viện, cướp hoàng tử duy nhất trở về, hay là sẽ trơ mắt đứng nhìn người thừa kế duy nhất của Star chết trên chiến trường?”
………
“Tại sao!” Sonia đứng trên bức tường thành cao nhất của pháo đài, nhìn trận hỗn chiến trên bình nguyên phía xa và nghiến răng, đấm mạnh một phát vào bức tường, “Rumba muốn công khai sát hại hoàng tử ở ngay đây ư?”
“Bao vây và tấn công hoàng tử chỉ là hơn hai nghìn ba trăm bộ binh hạng nhẹ. Có Đội Vệ binh Nộ Hỏa ở đó, họ có thể cầm cự được một lúc.”
“Tuy nhiên, xét cho cùng thì chênh lệch về số lượng cũng quá lớn”, Miranda quan sát tình hình quân địch trên bình nguyên, nhíu mày, “Toàn bộ quân chủ lực còn lại của Rumba vẫn ở rất xa. Nếu như Nam tước Murkh có thể dẫn theo hoàng tử phá vòng vây, ít nhất cũng lùi về được một đoạn, thì chúng ta có thể phái quân tiếp viện kịp thời để xé toạc vòng vây của bộ binh hạng nhẹ và đưa hoàng tử trở về”.
Miranda ngoảnh đầu lại, nói với Sasere, “Tôi có thể xuất kích. Cần một nghìn người, bao gồm cả những tinh nhuệ có thể xuyên thủng đội hình quân địch như Đội Vệ binh Ánh Sao”.
“Vệ binh Ánh Sao có thể cưỡi ngựa, kẻ địch chỉ là một ít bộ binh hạng nhẹ, chúng ta hoàn toàn có thể đột phá vòng vây và giải cứu Điện hạ…”
“Không được!” Sonia tức giận nhìn trận chiến đang rơi vào bế tắc và nói với vẻ khó khăn, “Sứ đoàn của hoàng tử không phải là thứ mà hắn thực sự muốn…”
“Thứ thực sự mà Rumba muốn… chính là những tinh nhuệ phòng thủ pháo đài mà chúng ta phái đi ra để cứu hoàng tử!”
“Ta dám chắc rằng kỵ binh của hắn đã sẵn sàng, không tiếc bất cứ giá nào để lao nhanh tới và chặn quân cứu viện của chúng ta lại, thậm chí bất chấp thương vong để vượt qua dàn nỏ thủ thành để tấn công vào cổng pháo đài, sau đó thì dồn lên với quy mô lớn…”
“Ít nhất thì cũng có thể tiêu diệt quân cứu viện mà chúng ta phái ra…”
“Nếu như rơi vào tình huống đầu tiên, thì pháo đài có nguy cơ thất thủ, còn nếu như rơi vào tình huống sau, thì quân lực của pháo đài cũng sẽ bị suy giảm nghiêm trọng và mở đường cho cuộc tấn công vào pháo đài sau đó của hắn.”
Sonia siết chặt nắm tay, “Chúng ta không thể làm theo cách mà kẻ địch nghĩ”.
Mirande nhíu mày, im lặng.
Tiếng chém giết từ phía xa vẫn tiếp tục truyền tới.
“Nhưng đó là Hoàng tử đệ nhị, hơn nữa còn là người thừa kế duy nhất của Star”, Miranda suy tư một lúc, rồi nói khẽ, “Nếu pháo đài không phái quân ra, vậy thì cậu ta rất có thể sẽ chết trong trận hỗn chiến. Phía Bệ hạ bên kia…”
Sonia nghiến răng, nhắm nghiền hai mắt lại và thở dài, “Đây là mục đích của Rumba, hắn đang đợi ta lựa chọn: an toàn giữa pháo đài và hoàng tử, giữa quân sự và chính trị, chọn một trong hai”.
“Đây là dương mưu.”
“Rumba vốn đã không còn khả năng để đánh hạ pháo đài, vậy mà vẫn để hắn tìm ra một chút cơ hội…”
Miranda siết chặt thanh kiếm bên hông, nói, “Có lẽ với năng lực của Nam tước Murkh, có thể sẽ đưa được hoàng tử đến gần với chúng ta hơn sau khi phá vòng vây, thậm chí còn tiến vào trong phạm vi mà pháo đài có thể yểm hộ?”
“Đến lúc đó chúng ta tốc chiến tốc thắng, kịp thời giải cứu hoàng tử trước khi quân địch đến gần…”
“Cẩn thận!” Sonia đột nhiên mở to mắt, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, “Đây cũng đúng là thứ mà Rumba muốn chúng ta nghĩ đến. Pháo đài là chỗ dựa lớn nhất cho chúng ta. Hắn cực kỳ khát khao việc quân đội của chúng ta rời khỏi đây và rơi vào nhịp điệu trong dã chiến của hắn”.
“Tất cả những gì hắn làm đều là vì chiếm được Pháo đài Đoạn Long với cái giá nhỏ nhất!”
Miranda sững sờ, “Nhưng hắn thực sự dám dùng tội danh sát hại Hoàng tử Star để làm tiền đặt cược ư?”
………
“Nếu như Hoàng tử Star thực sự chết ở trong chiến trận thì sao?” Huân tước Tolja nhìn trận chiến ở phía xa, ngập ngừng nói, “Chuyện gì cũng có khả năng xảy ra trên chiến trường”.
“Vậy thì phải xem Nữ thần Hoàng Hôn có phù hộ chúng ta hay không, và Sonia Sasere trung thành với vương thất Jadestar đến đâu”, Đại công tước Rumba trầm giọng nói, “Canh bạc này thắng, chúng ta có thể mở cánh cửa đến với Bắc Cảnh ra, còn thua thì… Hừ”.
Rumba không nói gì thêm.
“E rằng chuyện Hoàng tử sống hay chết không phụ thuộc vào may mắn mà nằm ở lựa chọn của chúng ta”, Tử tước Kentvida trầm tư.
“Nếu Sasere từ chối xuất quân, thà rằng đứng nhìn toàn bộ sứ đoàn bị tiêu diệt hết cũng muốn giữ vững pháo đài… Đến lúc đó chúng ta thực sự sẽ giết sạch toàn bộ sứ đoàn hay sao?”
“Chưa chắc”, Bá tước Levan lắc đầu, “Quân mà chúng ta cử đi chỉ là bộ binh hạng nhẹ. Căn cứ theo tình hình chiến đấu trên chiến trường bây giờ thì người Star ít nhất còn cầm cự được hơn mười lăm phút nữa… Nếu thực sự đến thời điểm đó thì chúng ta thổi kèn rút quân cũng chưa muộn”.
“Sau đó thì mời tên hoàng tử kia đến và nói với hắn rằng tất cả mọi chuyện, kể cả việc chết nhiều người như vậy chỉ là hiểu lầm?” Huân tước Tolja nhíu mày, đáp.
Đại công tước của họ giật dây cương, thúc ngựa tiến lên vài bước để nhìn tình hình nơi xa cho rõ hơn.
“Nếu như Sasere vẫn trốn như rùa rụt cổ trong đó”, Rumba lạnh lùng nhìn tòa pháo đài khổng lồ phía trước, “Vậy thì cũng không quan trọng”.
“Nếu thực sự đến thời điểm đó”, Rumba thắt chặt thanh kiếm bên hông rồi hít một hơi lạnh của mùa đông vào, “Thì chúng ta sẽ giết sạch sứ đoàn, chỉ giữ lại một mình thằng nhóc bảy tuổi đó”.
“Sau đó…”
“Toàn bộ pháo đài sẽ được chứng kiến, cách mà chúng ta lột sạch hoàng tử duy nhất của chúng, rồi treo lên trên cột cờ. Và rồi chúng ta sẽ giương cao người thừa kế của chúng và tấn công vào pháo đài… Để xem tinh thần của đám Star đó có thể chịu đựng được đến lúc nào.”
“Hiển nhiên là cho dù có thành công hay không thì thằng nhóc đáng thương đó vẫn sẽ còn sống, sau đó được đưa tới thành Mây Rồng để thể hiện lòng trung thành và sự tôn trọng của chúng ta đối với vua Nunn. Ta sẽ không dính vào máu của đám vương thất Jadestar đó. Ngay từ thời đại đế quốc, máu của gia tộc đó đã nhiễm đầy những bất hạnh và lời nguyền.”
“Trong tình huống như vậy, miễn là nó không chết, trong mắt người Star sẽ chỉ là nỗi nhục do vị hoàng tử của chúng đem đến, chứ không phải mối thù hận giữa gia tộc Rumba và Star.”
Tolja nghe thấy vậy liền cau chặt mày.
“Nó chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.”
Đại công tước Rumba rơi vào trầm mặc trong giây lát.
Hình ảnh hai anh em đùa nghịch khi còn bé thoáng hiện về trong lòng ông ta.
Nhưng những người khác không biết ông ta đang nghĩ gì.
Ngay sau đó, Chapman Rumba nhướng mắt, lạnh giọng.
“Nó là một hoàng tử.”
“Mà một hoàng tử kể từ khi sinh ra đã không có cái giai đoạn “trẻ con” này.”
“Đặc quyền của chúng, cũng chính là cái giá của chúng.”
Tolja sững sờ nhìn Đại công tước của mình. Anh ta muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ cúi đầu và thở dài.
Chỉ có Tử tước Kentvida nhíu mày.
“Nhưng đứa trẻ đó sẽ căm hận ngài. Đến lúc nó đăng quang lên làm vua…”
“Nó sẽ sợ ta!” Đại công tước ngắt lời Kentvida bằng một câu khẳng định.
“Kể cả khi nó trở thành quốc vương của Star, đầu đội vương miện Sao Chín Cánh, tay cầm quyền trượng Star…”
“Thì ta cũng sẽ khiến nó nhớ như in ngày hôm nay – cái ngày đáng sợ nhất, đáng kinh khủng nhất, đáng sỉ nhục nhất trong cuộc đời của nó!”
………
*Rầm*
Genard giơ khiên lên đỡ một phát chùy cực mạnh đập xuống. Sức mạnh kinh khủng đến mức Genard không thể không khuỵu xuống.
Tuy nhiên, người cựu binh khôn ngoan đã khéo léo chớp thời cơ khua kiếm chém đứt xương bánh chè của đối thủ và kết liễu hắn.
Nhưng ngay sau đó, một thanh kiếm đâm nghiêng qua bên hông và xuyên qua xương bả vai của Genard khiến anh phải nghiến răng chịu đựng đau đớn và lùi về hàng thứ hai.
Một người lính khác lập tức thế vào chỗ Genard, nhưng dường như do thiếu kinh nghiệm, vừa mới tiến lên đã bị trúng một kiếm ở đùi.
Genard thấy vậy đành phải lại tiến lên, chặn nhát kiếm tiếp theo của kẻ địch để đồng đội bị thương lùi về.
Người cựu binh này đã cảm nhận được tần suất tấn công của bộ binh hạng nhẹ Aixenter đã bắt đầu giảm xuống.
Xem ra là thời khắc phá vòng vây đã đến.
Genard thở dài một nhịp.
Trên chiến trường, hầu hết những người chết trước là các tân binh có kỹ năng kém, những cựu binh sống sót đều là những trái tim sắt đá kiên cường, khôn ngoan.
‘Trận tiếp theo mới ác liệt.’
“Vì vậy, mấu chốt của trận chiến này nằm ở lựa chọn của Sasere”, Thales thở hổn hển, nói với Putray và Arracca.
“Và cho dù cô ấy có lựa chọn thế nào đi chăng nữa thì Rumba đều có biện pháp tương ứng: đánh chiếm pháo đài, suy yếu quân lực, hoặc bắt tôi làm tù binh một cách nhục nhã và dùng làm con bài mặc cả để tấn công pháo đài.”
“Ngài ấy lựa chọn như thế nào thì chúng ta đều sẽ bị đặt trong tình thế khó khăn”, Putray cau mày, “Những bộ binh hạng nhẹ này đã đủ khiến chúng ta sứt đầu mẻ trán rồi… những người lính sẽ không thể tiếp tục giữ vững được quá lâu.”
“Nếu như cậu có cách gì”, cơn phẫn nộ của Arracca đã lên đến đỉnh điểm khi nhìn thấy thuộc hạ đã hy sinh vô số ở xung quanh, “Thì tốt nhất là nói ra trước khi đám người Aixenter này chặt bọn ta thành một đống thịt băm và treo ngược cậu lên”.
Thales không để tâm tới sự bất kính của Arracca mà chỉ ngẩng đầu, liếc lá cờ của gia tộc Rumba cách đó không xa.
“Dù Sonia có lựa chọn như nào đi chăng nữa thì cũng sẽ là tình thế khó khăn.”
“Vì vậy không thể để cô ấy là người đưa ra lựa chọn.”
Thales lạnh mặt, giơ nắm đấm lên trước mặt Arracca và Putray.
“Vì vậy chỉ có thể để chúng ta lựa chọn thay cho Huân tước Sasere.”
“Loại bỏ sự do dự và đắn đo của cô ấy.”
“Chuẩn bị phá vòng vây đi.” Hoàng tử đệ nhị lạnh lùng nói.
Putray hơi ngẩn người ra.
Arracca thì cười toe toét.
……….
“Dường như họ bắt đầu muốn phá vòng vây”, Miranda quan sát chiến cuộc ở phía xa, ngập ngừng nói. “Thực sự không đưa quân ra cứu viện?”
“Kể cả là khi họ thực sự thoát ra khỏi được vòng vây và tới gần pháo đài?”
Sonia nhắm mắt lại trong nỗi thống khổ.
‘Không được.’
‘Thủ hộ là trách nhiệm lớn nhất của ta.’
‘Ta đã thất bại một lần… Không thể tiếp thêm lần này nữa…’
“Không.” Sonia nghiến răng, ấn hai tay lên bức tường của pháo đài. “Chỉ vỏn vẹn phái ra một ít quân thì không thể nào cứu được họ, còn phái hết tinh nhuệ ra thì trúng ngay kế của Rumba”.
“Bảo vệ tốt pháo đài… Không thể cho hắn dù chỉ là một chút cơ hội.”
“Về phần Bệ hạ, ta sẽ trả lời ngài ấy.”
Miranda im lặng không nói. Trên bức tường thành cả hai người im lặng một lúc lâu.
Nhưng rất nhanh, sự im lặng đó đã bị phá vỡ.
Tiếng giết chóc lại truyền đến từ phía xa.
“Thưa chỉ huy!”
Miranda khiếp sợ nhìn chiến trường hỗn loạn ở nơi xa, “Họ bắt đầu phá vây!”
“Nhưng rất lạ là…”
Gương mặt Miranda tràn ngập vẻ khó có thể tin.
‘Hử?’
Sonia nghi ngờ, mở mắt ra.
………
“Thưa ngài!” Tolja lo lắng thúc ngựa từ xa đến, “Khinh kỵ binh báo tin!”
“Chúng bắt đầu phá vây!”
Đại công tước Rumba nhìn về phía hai lá cờ Star kia.
“Rất tốt”, ông ta lên tiếng, “Hiện giờ chúng ta chỉ việc đợi Sasere…”
‘Khoan đã.’
Rumba nheo mắt lại.
‘Những lá cờ bay phấp phới đó.’
‘Có gì đó không đúng lắm.’
Rumba lập tức phát hiện ra điều không ổn.
‘Không thể nào.’
Ông ta lập tức mở to mắt, há mồm vì kinh ngạc, “Chẳng lẽ…”
“Đúng, thưa ngài. Ta phải sửa kế hoạch ngay lập tức!” Tolja vội vàng nói.
“Ngoài ra, theo khinh kỵ binh báo lại thì không chỉ có một bất ngờ.”
Rumba kìm nén sự bực bội đang trào dâng trong lòng và ném cho Tolja một cái nhìn nghi hoặc.
Tolja nghiến răng đáp, “Đi cùng tên hoàng tử kia còn có một người”.
Lời Tolja nói ra khiến tất cả mọi người xung quanh đồng loạt nhíu mày.
“Là hắn!”
“Là kẻ mang theo cây cung kia!”
………
Với sắc mặt lạnh như băng, Arracca trói chặt Thales vào lưng. Thales bị ép sát vào cây cung to, bằng kim loại, đan xen giữa hai màu đen và bạc.
“Nằm sau lưng tên này an toàn đến thế sao?” Aida tức giận, “Ta cứ cảm thấy như mình sắp thất nghiệp”.
Thales mỉm cười với nàng, “Coi như nghỉ phép đi… Dù là tác giả thì cũng có lúc đoạn chương nha”. (1)
“Việc này rất mạo hiểm, bởi vì chúng ta cũng đang đặt cược, đặt cược xem đối phương sẽ lựa chọn như thế nào.” Putray lo lắng nói.
Thales hít sâu một hơi vào, cười với Putray.
“Đúng, đây là canh bạc ngược của tôi với Rumba.”
“Là trò chơi ‘Ngươi có dám hay không’.”
“Tiểu hoàng tử, ta hỏi lại một lần cuối”, nhìn các Vệ binh Nộ Hỏa trên hàng đầu tiên đã gần như chết hết hoặc bị thương, Arracca kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng xuống, lạnh giọng nói, “Cậu có chắc muốn làm như vậy?”
“Đây là biện pháp duy nhất”, Thales cười khổ.
Arracca không đáp gì.
“Và phải chăng ông có thực sự lợi hại như lời đồn”, Thales úp mặt vào lưng Arracca, sau đó thì điều chỉnh phần bụng đang tì lên cây cung lớn và cố gắng nở một nụ cười, “Xin hãy minh chứng cho tôi xem, Nam tước Murkh”.
Arracca vẫn giữ im lặng.
Thales nhắm mắt lại, rồi từ từ mở mắt ra với tia sáng sắc lẹm.
“Chiến sĩ mạnh mẽ nhất Star…”
Cậu nhẹ nhàng nói ra cái danh hiệu mà mọi trẻ em và phụ nữ Star đều biết đến.
“Cơn Thịnh Nộ Của Vương Quốc.”
Lúc ấy, Arracca mới cười lạnh.
“Rất lâu trước đây, trong một tình thế tuyệt vọng, một Jadestar đã nói với ta…”
Thales ngẩn ra.
Arracca rút thanh đại kiếm đang cắm trên mặt đất, vung vẩy nó vài lần rồi tiến lên phía trước.
Putray, Wya, Ralf, và những người còn lại vội tiến theo sau, hoặc là với sắc mặt kiên nghị, hoặc là với sắc mặt lo lắng, sốt ruột.
Aida nhanh chóng bám theo sau ngựa của họ.
Arracca tiếp tục.
“Anh ấy nói…”
“Nếu như đã không thể lùi về phía sau.”
“Sao không dùng hết sức để tiến lên phía trước.”
Thales nhất thời không biết nên đáp như thế nào.
Ngay sau đó, Arracca Murkh, người được mệnh danh là Cơn Thịnh Nộ Của Vương Quốc, phi ngựa vượt qua Đội Vệ binh của mình với vẻ dữ tợn.
“Vệ binh Nộ Hỏa, đội hình tấn công!”
Cơn Thịnh Nộ Của Vương Quốc chỉ thanh đại kiếm về lá cờ của gia tộc Rumba đang bay phấp phới phía xa và hét lớn.
“Mục tiêu: hướng về phía Bắc!”
“Chúng ta tới tìm Rumba!”
(1): đoạn chương ý là đang ra chương đều thì thỉnh thoảng nghỉ vài ngày