Phố Chợ Đỏ.
8 giờ tối.
Cảnh sát và toà thị chính đã rời khỏi đây vào hai ngày trước.
Ngoại trừ những khu vực bị huỷ hoại vì trận chiến cần phải trùng tu ra, phố Chợ Đỏ đã mở cửa trở lại để kinh doanh.
Đèn đuốc sáng trưng, cả con đường tràn ngập những tiếng huyên náo, ồn ào của đủ loại đàn ông và đàn bà. Trong hẻm tối, từng con “Chim vàng anh” thuộc loại hạ đẳng nhất lén lút vẫy tay. Sau khi một người bước tới và cò kè, trả giá mất nửa ngày, cả hai liền vội vã tiến vào ngôi nhà trệt ở bên cạnh.
Trước cửa một hội sở cao cấp, các tiếp viên với dáng người thướt tha đang mời chào đủ loại khách hàng. Từ những tay chơi già đời say xỉn cho đến những chú chim non ngây thơ, từ những tên nhà giàu mới nổi cho đến các thương gia giàu có, người đầy hơi tiền. Với hàng vạn kiểu cách phục vụ muôn màu muôn vẻ cùng với thân hình trần trụi bắt mắt, họ chậm rãi nuốt chửng ví tiền của các vị khách hàng lui tới nơi đây.
Cao cấp nhất phải kể đến những người đánh xe ăn mặc chỉnh tề đánh từng chiếc xe ngựa không có bất cứ biểu tượng hay huy chương gì, trông rất xa hoa nhưng vẫn kín đáo dừng ở trước cửa hội sở. Sau đó, một vài người hầu cẩn thận đưa các “tiểu thư”, “quý cô” từ trên hội sở xuống và dẫn họ lên xe ngựa. Và rồi nó sẽ rời đi thật xa và chỉ quay lại vào sáng hôm sau – đây mới chính là những vị khách thực sự xa hoa và quyền lực. Thân phận ẩn giấu của họ thậm chí có thể khiến ông chủ của các hội sở lớn cũng phải run sợ.
Tất cả giống hệt như hai mươi ngày trước. Cứ như thể phố Chợ Đỏ chưa từng trải qua một cuộc chiến đẫm máu và đáng sợ của các bang phái xã hội đen, cũng như người thu phí bảo hộ cũng chưa hề chuyển từ bang Bình Máu sang hội Huynh Đệ phố Đen vậy.
Ngoại trừ trung tâm của phố Chợ Đỏ.
Nơi đó, đống đổ nát của hàng chục ngôi nhà bị Ma Năng Sư Khí thổi tung thành từng mảnh vẫn còn chìm trong bóng tối.
Mà trong bóng tối đen kịt ấy, mấy chục người đang vô cùng bận rộn, tất bật đào bới dưới đống đổ nát. Tiếng xẻng xúc vào bùn đất không ngừng vang lên.
Dưới ánh trăng, một trong sáu thủ lĩnh của hội Huynh Đệ, kẻ cầm đầu hoạt động tình báo, “Con Mắt Không Ngủ” Kobryant Lance đang khoác chiếc áo choàng màu đỏ tươi và đứng trên đống đổ nát. Hắn nhìn bóng tối xung quanh, rồi lại nhìn ánh đèn từ những căn nhà phía xa xa và cau mày.
‘Quá gần …’ Hắn nghĩ thầm.
‘Những hội sở mới mở lại vẫn còn quá gần nơi chúng ta đang đào bới.’
Phía xa, một Người Không Ngủ huýt sáo, đó là ám hiệu: hai người đi ngang qua, tất cả bình thường.
Lance gật đầu với một Người Không Ngủ khác đang đứng trong bóng tối.
Nhưng sau đó hắn lại nhìn thấy một hội sở ngay gần đó thắp đèn ở trên tầng cao nhất. Ánh đèn chiếu những tia sáng lờ mờ xuống một con đường đi tới nơi này.
Lance khịt mũi, tỏ vẻ bất mãn.
Quá gần.
Một Người Không Ngủ đứng phía sau hiểu ý hắn liền rời đi ngay lập tức và trò chuyện với một thành viên khác của hội Huynh Đệ đứng gần đó trong giây lát. Sau đó, người sau sải bước tiến về phía hội sở kia.
Không lâu sau, ánh đèn từ tầng cao nhất của toà hội sở kia biến mất. Khu đổ nát lại chìm vào trong bóng tối.
Lúc này, Lance mới gật gật đầu.
‘Lẽ ra nên để thằng ranh Rick kia kéo dài lệnh cấm buôn bán.’
‘Quá ảnh hưởng đến công việc của chúng ta.’
‘Đáng buồn là chỉ có thể làm những việc này vào ban đêm.’
Nhưng Lance cũng biết rằng việc cấm buôn bán, kinh doanh ở phố Chợ Đỏ thêm một ngày, cũng như khiến cho lũ quý tộc kia nhịn thêm một ngày, chẳng khác nào bắt bọn họ cắt một mẫu đất từ trong lãnh địa của bản thân ra giao cho hội Huynh Đệ, có khi còn nhanh hơn.
Hắn chậm rãi tiến lên phía trước.
Đã mười ngày mười đêm kể từ khi bọn họ bắt đầu đào một cái hố sâu hơn mười mét, rộng hơn hai mươi mét ở ngay dưới phòng đánh cờ kia, thế nhưng vẫn chẳng tìm được gì.
Bây giờ còn có thể lấy cái cớ là “Tìm kiếm manh mối về Ma Năng Sư Khí” hoặc “Tìm ra sự thật đằng sau cái chết của anh em nhà Talon và Moria” để che lấp. Nhưng nếu mà không tìm thấy gì thì …
‘Sớm muộn gì thì cũng sẽ bị người “có tâm” phát hiện.’ – Lance thầm nghĩ trong bóng đêm.
‘Bất kể là Bí Khoa hay bang Bình Máu.’
‘Thậm chí là cả những con rắn độc khác giấu mình ở trong bóng tối.’
‘Dù cho, phố Chợ Đỏ hiện tại đã là của hội Huynh Đệ.’
‘Cũng may là Ma Năng Sư Khí đã nổ tung bốn phía xung quanh hộ. Nếu không thì lại phải vất vả đi cưỡng đoạt quyền sở hữu nhà cửa từ những chủ hộ ít nhiều có tầm ảnh hưởng ở phố Chợ Đỏ rồi mới có thể bắt đầu công việc đào bới.’
‘Chẳng qua tình hình hiện tại cũng không đến nỗi tệ. Nếu đúng như kế hoạch thì công việc đào bới chỉ có thể bắt đầu sau một năm rưỡi nữa, thậm chí là lâu hơn. Làm gì có chuyện được như hiện tại, mới vài ngày sau khi chiếm được phố Chợ Đỏ đã bắt đầu đào bới.’
Đương nhiên, khu vực đào bới không có gì che chắn cũng gia tăng độ khó cho việc che giấu bí mật của bọn họ.
‘Vậy nên mới phải đào thấy nó nhanh hơn.’ Lance không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Nhưng ngay vào lúc này.
“Tìm thấy!” Một giọng nói thô kệch và mạnh mẽ truyền đến từ phía xa.
Lance không thể không biến sắc!
Hắn vẫy tay ra hiệu cho Người Không Ngủ đứng ở đằng sau rồi tiến nhanh về phía trước!
“Tìm thấy, Kobryant!” Một bóng dáng cao, gầy đang ôm chặt một vật dài được bọc trong vải bước tới.
Đây là một người đàn ông có khuôn mặt hẹp, dài. Mái tóc quăn, ngả vàng, rối tung xoã xuống hai vai. Ba thanh đoản đao được dắt ở hai bên sườn và hông. Hai tay hắn được quấn kín bởi băng vải. Chiều cao của người đàn ông này có lẽ chỉ thấp hơi một chút so với Cenza cao hai mét. Chỉ đáng tiếc vóc dáng gầy gò đã ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài của hắn ta.
“Đồ Tể” Anton Lewandowski – một trong sáu thủ lĩnh của hội Huynh Đệ – người phụ trách hoạt động buôn lậu tài nguyên mang tính chiến lược: dầu Vĩnh Cửu và khoáng Pha Lê. Hắn đang ôm một vật dài dính đầy bùn đất và tiến về phía Lance với vẻ hưng phấn.
Ngay sau hắn, một thân hình mập mạp – cũng là một trong sáu thủ lĩnh – Morris, kẻ cầm đầu hoạt động buôn người cũng tiến tới với vẻ mặt khó chịu.
“Nên là cái này! Tôi mở nó ra xem một tí, wow …Quả thực giống hình vẽ như đúc …” Giọng của Anton nghe hết sức chói tai bởi chất giọng thô kệch của hắn.
“Anh sẽ không ngờ rằng, các người đào mười ngày, sắp đào tới cống thoát nước luôn rồi. Vậy mà kết quả là nó lại không bị chôn ở trong đất mà nằm ngay trong vách ngăn giữa tầng hầm và mặt đất!”
“Nếu không phải lúc tôi đi tiểu bị trượt chân và đạp trúng … Ha ha, tôi đã bảo từ trước là không nên phức tạp hoá mọi thứ … Anh và Morris đào tận mười ngày như hai thằng mắc bệnh thần kinh … Ha ha …”
Phía sau hắn, Morris khoanh tay, nghiến răng, vẻ mặt khó chịu.
“Nhìn đi! Tôi mới tới có năm phút và định đi tiểu trước khi …”
Sau mười giây nhẫn nhịn, rốt cuộc Lance đã không thể chịu đựng chuyện này thêm được nữa. Kể từ mười mấy năm trước, người Nedanse đến từ đại lục phía Đông này chưa bao giờ ngừng lải nhải.
“Im miệng, người gầy!” Lance hung tợn giật lấy vật dài bọc trong vải từ trên tay Anton mà không thèm màng đến bùn đất vẫn còn dính đầy trên đó. Hắn dùng đôi tay run run vạch một góc của nó ra.
Anton còn định nói gì thêm nhưng lại bị Morris ác ý đẩy từ phía sau khiến hắn té ngã loạng choạng.
“Tên mập chết tiệt này … Ghen tị với ta …”
“Im miệng, Anton!” Lần này là Morris hung dữ.
Lance nhẹ nhàng phủ nó lại bằng mảnh vải.
“Đúng vậy,” Hắn không thể giấu nổi sự kích động trong giọng nói của mình: “Chính là nó.”
Lance âu yếm vuốt ve vật dài tựa như đang vuốt ve người tình: “Tốn bao nhiêu công sức. Lại còn phải chiếm được phố Chợ Đỏ mà không gây ra sự chú ý của Bí Khoa hay Ma Năng Sư. Cuối cùng cũng đã được đền đáp!”
“Này,” Anton đưa tay ra với vẻ khó chịu: “Ai bảo không gây ra sự chú ý của Ma Năng Sư? Anh cho rằng là ai đã nổ tung mấy căn nhà này?”
“Sự xuất hiện của Ma Năng Sư Khí là một việc ngoài ý muốn do Kiếm Đen không thể dẫn dụ hắn rời đi. Thế nhưng đúng là hắn không biết đồ vật này.” Morris nói một cách bình tĩnh: “Nhưng tôi nghĩ rằng, Asda khẳng định đã nhận ra điều gì đó. Vậy nên hắn mới từ bỏ cơ hội giết chết Kiếm Đen để mạo hiểm quay về vương đô và nhúng tay vào việc tranh đoạt địa bàn cỏn con này. Thậm chí có thể hắn cũng đã biết chúng ta muốn tìm một món vũ khí có thể đối phó hắn.”
“Thế nhưng chúng ta vẫn tìm thấy nó ngay dưới mí mắt của Ma Năng Sư Khí.” Lance vừa quan sát hình dạng của đồ vật này, vừa nói nhỏ.
Nhắc tới Ma Năng Sư Khí, cả ba người ở đây đều im lặng mất một lúc.
“Lúc nhận được tin báo, tôi cứ nghĩ rằng anh và Cenza hẳn phải chết ở phố Chợ Đỏ.” Lance phá vỡ sự im lặng, khẽ than.
“Nhưng chúng tôi đã may mắn,” Morris cúi thấp đầu. Đôi mắt hắn chìm trong bóng tối: “Anh nên thấy hình dạng của Moria và anh em nhà Talon. Hắn vẫn thích nén người thành hình cầu như trước đây.”
“Đến cùng thì đã có chuyện gì xảy ra với hắn?” Một sắc thái kỳ lạ hiện lên trong mắt Anton.
“Có lẽ gặp phải khắc tinh,” Lance siết bọc vải trong tay, nhỏ giọng nói: “Nhưng chắc chắn sẽ không chết.”
“Nói như vậy, đã mười hai năm … Đến bây giờ tôi vẫn còn không thể tin được …” Ký ức xen lẫn nỗi sợ hãi và thù hận hiện về trong Anton: “Tôi đã tận mắt chứng kiến … Kiếm Đen giết hắn tận ba lần … ba lần …”
“Sau đó hắn sống lại,” Morris nghiến răng nghiến lợi: “Hai giờ, ba lần, sống lại.”
“Bốn lần,” Lance lặng lẽ bổ sung: “Ngoài cửa cung, sau khi hoàng tử trúng độc, Surreyton Lớn còn giết quái vật kia thêm một lần nữa.”
Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí giữa ba người như chìm xuống.
Anton nhìn vật dài ngay trước mặt. Trong thâm tâm hắn vẫn còn vương vấn chút sợ hãi: “Chúng ta đã tìm mười năm. Nhưng liệu đồ vật này có tác dụng thật không? Dù sao thì chỗ nào trên đại lục cũng có trang bị Phản Ma …”
“Đồ vật trên người những vệ binh kia chỉ có thể suy giảm sức ảnh hưởng của Ma Năng mà thôi,” Lance nói không chút do dự: “Chỉ có trang bị Phản Ma truyền kì của hoàng gia mới có thể đối phó được Ma Năng Sư. Lúc còn tại Bí Khoa, chính Morat đã nói như vậy với tôi.”
“Tôi cũng chẳng dám tin tưởng quá mức vào tư liệu mà ông chủ cũ của anh cung cấp đâu,” Dường như Anton vừa nghĩ tới cái gì nên sắc mặt chợt thay đổi. Hắn rùng mình: “Ông lão kia. Đến nước bọt cũng chứa kịch độc!”
“Đúng, hành động lần này của chúng ta,” Morris lo lắng: “Bí Khoa của vương quốc vậy mà không nhúng tay vào? Rốt cuộc, theo như cách nói của anh thì đây là một trang bị Phản Ma truyền kì không tồn tại trong hồ sơ … So với việc tàng trữ súng Ma Năng thì nó còn nghiêm trọng hơn …”
‘Tàng trữ súng Ma Năng?’ Lance khịt mũi ở trong lòng.
‘Tàng trữ súng Ma Năng, chẳng qua cũng chỉ bị tử hình mà thôi. Mà giấu giếm trang bị Phản Ma truyền kì không tồn tại trong hồ sơ sao … Hừ.’
Thế nhưng hắn chỉ lắc đầu: “Quốc vương sắp bốn mươi tám tuổi. Tuyển chọn thái tử từ trong quý tộc đã đủ khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán rồi. Hơn nữa, tôi đã giao dịch với Phòng Tối của Aixenter. Bọn họ sẽ thả tin tức khiến Morat cảm thấy hứng thú ra. Ramon sẽ thu hút tất cả sự chú ý của Bí Khoa. Ông ta sẽ không phát hiện ra mục đích của chúng ta đâu. Tôi quá hiểu rõ người thầy của mình.”
“Nhưng cũng may, bất luận là bang Bình Máu, Ma Năng Sư hay Bí Khoa cũng đều không biết tầm quan trọng của vật này …” Lance vuốt ve bọc vải trên tay. Dường như hắn đã chìm vào dòng suy nghĩ sâu xa về điều gì đó.
“Đúng rồi, chân tướng của chuyện này. Thực sự không nói cho Cenza, Fischer và Roda à?” Sau khi nói tên của ba vị thủ lĩnh còn lại ra, Anton cũng học hai người kia mà nhíu mày: “Dù sao thì Ma Năng Sư Khí cũng đã mất tích rồi.”
Lance lắc đầu một cách nghiêm túc. Hắn đưa bọc vải trong tay cho Morris:
“Cả Nikolay và Catherine đều đã xuất phát đi tìm Ma Năng Sư Máu. Tin tôi. Tôi đã đọc qua ghi chép của Bí Khoa. So với Ma Năng Sư Máu, quả thực Asda còn thiện lương hơn cả điện hạ Midier.”
“Để ba người chúng ta và Kiếm Đen đối mặt với Ma Năng Sư là đủ rồi. Những người khác biết càng ít thì càng an toàn,” Morris gật đầu, quấn chặt vật dài trên tay lại. Giọng hắn đượm nỗi đau thương: “Vì chín thủ lĩnh khi xưa.”
Sắc mặt Anton và Lance trở nên nghiêm túc. Hai người đồng loạt nói nhỏ: “Vì chín thủ lĩnh khi xưa.”