Im lặng một lúc lâu.
Nhưng dường như ông lão cũng rất kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời đến từ Yodel.
Cuối cùng thì giọng nói của người hộ vệ bí mật cũng vang lên từ phía sau chiếc mặt nạ.
“Ông không nên ở đây.” Yodel lạnh lùng thốt lên.
Nếu có người ở gần, hẳn sẽ phát hiện giọng nói khàn khàn của Yodel vậy mà nghe y hệt như giọng của ông lão.
Ông lão áo đen cũng không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Yodel với vẻ mặt quỷ dị tràn ngập ý cười.
Hai con ngươi của ông ta không hề chuyển động.
Nhưng cho dù đã ở đỉnh cao trong cấp Cực, Yodel vẫn cảm thấy khí thế của ông lão này đang dần áp đảo mình.
“Đêm hôm đó, trong số tất cả trang bị Phản Ma truyền kỳ có thể phong ấn Ma Năng Sư của vương quốc, ba cái rưỡi đã có nơi của mình.” Ông lão áo đen chống cây gậy chống, nhếch mép, chậm rãi nói:
“Quyền trượng Vì Sao là tượng trưng cho vương quyền, vĩnh viễn sẽ ở trong tay bệ hạ … Ngọn Thương Phán Quyết được Đôi Cánh Truyền Thuyết nắm giữ, trấn thủ tiền tuyến phía Tây … Cơn Giận Vương Quốc thì đang cọ rửa Cung Bất Động của hắn ở trang viên ngoại thành … Còn một nửa cái, chính là Khiên Tối Thượng thì được đặt ở cứ điểm Đoạn Long cùng với Đoá Hoa Pháo Đài.”
Yodel hít nhẹ một hơi vào.
“Chỉ còn nửa cái cuối cùng – Kiếm Tối Thượng vừa mới được rã đông cách đây không lâu – đã đi tới khu Hạ Thành cùng với người nắm giữ nó, Yodel Cato. Đồng thời, trong tối ngày hôm đó, Ma Năng Sư Khí cũng biến mất tại phố Chợ Đỏ, nơi giáp ranh với khu Hạ Thành.”
Ông lão lại nhếch mép thêm lần nữa, nụ cười rất khó coi hiện lên trên môi ông ta: “Đáng nhẽ ra ta phải khen ngợi con. Lần cuối cùng hành động vĩ đại một mình phong ấn Ma Năng Sư này xảy ra, có lẽ phải quay ngược về những ghi chép từ thời kì Đế quốc Cổ Đại.”
“Nhưng mà …” Đồng tử Morat co rụt lại. Ông ta đột ngột chuyển đề tài:
“Một người đang đi tiếp đón dòng máu của vương quốc, đáng nhẽ ra nên làm việc bí mật, che giấu hành tung. Vậy thì tại sao hắn lại phải liều mạng đi tìm Ma Năng Sư Khí để phong ấn?”
“Đừng nói với ta là con muốn làm sứ giả của chính nghĩa.”
Yodel im lặng một lúc lâu.
Dường như ông lão đã hơi mất kiên nhẫn, các nếp nhăn trên mặt rung rung:
“Hay là ta đi báo cáo với bệ hạ, rồi để ngài ấy đích thân đến hỏi con?”
Rất lâu.
Đưa mắt nhìn về một trong năm người đáng sợ nhất của Star, Yodel hít sâu, rồi dùng giọng khàn khàn y hệt như thế để đáp:
“Đêm hôm đó, tôi đã nhìn thấy Asda Sakern tại phố Chợ Đỏ. Khi ấy, hắn ở … trên con đường nhỏ mà Thales đang chạy trốn.”
Ông lão áo đen vẫn nhìn không chớp mắt, tựa như tin tức này cũng chẳng có gì mới mẻ.
Nhưng không một ai biết rằng, ngay lúc này, Yodel đang phải cực kì cẩn thận lựa chọn từ ngữ để sử dụng.
“Vì Thales, tôi chỉ còn cách ra tay.”
“Mặc dù Kiếm Tối Thượng chỉ là nửa món trang bị, nhưng cũng đã đủ để phong ấn Ma Năng Sư Khí.”
Ông lão áo đen khẽ ho hai tiếng. Bỗng có tia sáng loé lên trong đôi mắt ông ta.
“Ta nghĩ con sẽ không phiền khi nói chi tiết về từng hành động của hắn trước khi bị phong ấn chứ? Từ ngôn từ cho đến cảm xúc, từ động tác cho đến thái độ? Ta rất tò mò. Đến tột cùng thì vì sao Asda phải quay về vương đô, một nơi vô cùng nguy hiểm đối với hắn?”
Yodel siết chặt bàn tay dưới lớp áo choàng.
Anh ta phải thật cẩn thận.
Anh ta đang đối mặt với “Hắc Tiên Tri”.
Không thể nói dối.
Tuyệt đối không thể.
“Asda Sakern, hắn là một kẻ điên.” Yodel tỏ vẻ thản nhiên.
Ông lão – Hắc Tiên Tri khẽ cười: “Đương nhiên, bọn chúng tên nào mà chẳng là kẻ điên. Cho nên? Kẻ điên thì cũng nên có hành động và lời nói chứ, đúng không?”
“Trước khi bị phong ấn, hắn đang vô cùng hưng phấn.” Yodel chọn lọc câu chữ, chậm rãi trả lời.
Ông lão vuốt ve cây gậy chống của bản thân. Đôi môi khô héo của ông ta hơi đóng rồi lại mở: “Không ai có thể hiểu được cảm xúc của chúng … Vốn đã chẳng phải loài người, sao phải có cảm xúc?”
‘Những lời nói vô nghĩa này không thể dời sự chú ý của ông ta đi …” Yodel nghĩ thầm.
Sau một giây do dự, Yodel đã âm thầm hạ quyết tâm.
Anh phải mở miệng.
Phải!
“Hắn nói,” Giọng nói khàn khàn của Yodel chậm rãi vang lên sau chiếc mặt nạ:
“Hắn tìm thấy một Ma Năng Sư mới được sinh ra.”
………
[Trong lịch sử, lần đầu tiên Ma Năng Sư xuất hiện được ghi chép lại là vào khoảng hơn một nghìn năm về trước, tại Đế quốc Cổ Đại, tức là từ năm 1025 đến năm 1035 lịch Đế Quốc.]
‘Một nghìn năm lịch Đế Quốc? Từ Đế quốc Cổ Đại tới Đế quốc Cuối Cùng, lịch Đế Quốc được tiếp tục sử dụng hơn một nghìn năm trăm năm rồi mới chuyển sang lịch Chung Kết. Hiện tại là năm 672 lịch Chung Kết.
Thales nhớ lại vài kiến thức cơ bản mà cậu đã học được trong mấy ngày qua.
‘Nói cách khác, thời điểm Ma Năng Sư xuất hiện đã cách hiện tại hơn một nghìn năm trăm năm?’
Nhưng bây giờ không phải là lúc để cậu phân tâm vào những vấn đề này.
Dưới ánh nắng buổi chiều, trên mặt cát, Thales đang nghiến răng, mặc cho những cơn đau ở vai trái; cậu dùng cơ thể của một đứa trẻ bảy tuổi để đỡ chiếc khiên gỗ nặng nề và lao về phía Jenny.
[Theo những ghi chép còn sót lại của Tháp Khổ Hạnh: trên đường đi tới Tháp Luyện Kim, một đoàn lữ hành đã tận mắt chứng kiến một tia sét lớn đến mức bất thường. Cùng ngày hôm đó, toàn bộ số dân, phải lên đến hàng nghìn người của một bộ lạc cách sa mạc Chiến Thần hơn một trăm dặm đã bị biến thành những xác chết cháy xém.]
‘Tia chớp?’
‘Còn Ma Năng Sư Khí thì có thể điều khiển không khí?’
‘Fantastic Four sao? Hay là nguyên tố sư?’
Jenny chuyển bước mà mặt không đổi sắc. Khiên gỗ trên tay trái được nàng vung theo một góc độ tài tình và đập vào lá chắn của Thales.
*Bộp*
Mặc dù lực va đập đã được dời đi một nửa, thế nhưng Thales vẫn mất thăng bằng và ngã lệch sang một bên của chiếc khiên.
Thales thở phì phò, dùng kiếm chống xuống đất.
Jenny đã nhìn thấy trạng thái của Thales.
Mặt nàng trở nên lạnh như băng và nàng bắt đầu quát lớn: “Nghĩ cái gì thế? Phân tâm ở trên chiến trường chính là tự sát!”
Thales lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những nội dung của quyển sách “Trận Chiến Chung Kết: Long trời lở đất” mà cậu đọc được ra khỏi đầu mình.
Nhưng dường như nỗ lực này không có hiệu quả, những nội dung liên quan đến Ma Năng Sư vẫn cứ thế mà hiện ra trong đầu cậu.
[Tháp Luyện Kim vẫn bí ẩn như trước, không đưa ra bất cứ lời giải thích gì (hiện cũng không thể tìm thấy bất cứ tài liệu thành văn nào của bọn họ). Trong những tài liệu của Đế quốc Cổ Đại cũng không tìm thấy bất cứ ghi chép gì về việc này. Tuy nhiên, nó cũng đủ để trở thành một điềm báo cho độ thảm khốc của Trận Chiến Chung Kết.]
‘Tháp Khổ Hạnh, lại còn cả Tháp Luyện Kim là cái gì? Một tổ chức? Hay là một địa danh?’
Thales mượn quán tính của chiếc khiên để cố gắng vung thanh kiếm gỗ nặng không kém trên tay phải lên. Cậu nhăn mặt, xoay người và tung ra một cú đâm!
[Chiến tranh bắt đầu vào năm 1509 lịch Đế Quốc. Nhưng không có bất cứ tư liệu lịch sử nào có thể chứng minh được lý do mà Trận Chiến Chung Kết nổ ra. Dường như tất cả bắt đầu chỉ sau một đêm, song phương địch – ta đã đứng ở hai bên của bàn cờ và bắt đầu khai chiến.]
‘Tại sao? Tại sao khởi đầu của trận chiến đã làm thay đổi tất cả lại không được ghi chép lại một cách rõ ràng?’
Jenny dời bước, dễ dàng né mũi kiếm đang đâm tới. Sau đó nàng dùng chuôi kiếm hích nhẹ một cái vào phía sau Thales, người đã mất thăng bằng sau cú đâm.
Gilbert đang đứng quan sát ở một bên lắc lắc đầu.
*Uỵch*
Thales lại ngã xuống mặt cát thêm một lần nữa, chỉ khác là lần này cậu ngã sấp mặt xuống mà thôi.
*Phù Phù*
Thales nhổ đống cát trong miệng ra, kéo chiếc khiên lại rồi đứng dậy.
“Đủ rồi!” Jenny quát lên với vẻ mặt không vui.
“Bảy thức tấn công, cậu chỉ bắt chước. Hiệu suất khác hoàn toàn so với lúc học nó.”
“Nếu không phải thằng ngu …”
“Thì tức là cậu đang không để tâm vào việc luyện tập ngày hôm nay!”
Thales thở phì phò, rồi gật gật đầu với vẻ mặt xấu hổ và áy náy.
“Rất xin lỗi, quý cô Jenny …”
[Số lượng Ma Năng Sư rất ít, thậm chí còn ít hơn loài rồng trong truyền thuyết. Ít nhất, có hơn 40 con rồng đã được ghi lại họ tên trong lịch sử. Còn số Ma Năng Sư xuất hiện công khai và tham chiến trong Trận Chiến Chung Kết, chẳng qua chỉ là mười người.]
‘Mười người?’
‘Mười người đối mặt với toàn thế giới?’
“Thằng nhóc này!”
Nhìn Thales vẫn đang trong trạng thái lơ đãng, Jenny tức giận ném chiếc khiên và thanh kiếm gỗ xuống: “Tan học! Sáu giờ sáng sớm ngày mai rời giường! Học bù ngày hôm nay!”
Gilbert nhíu mày. Ông cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra với Thales ngày hôm nay.
Chỉ thấy Jenny quay đầu lại và hét lớn với bá tước Caso:
“Trước bữa tối, nó là của ông. Nhớ sửa cái trạng thái này của nó cho tôi!”
Gilbert mỉm cười, nhấc mũ, rồi cúi đầu.
Thales uể oải ném thanh kiếm gỗ xuống rồi bắt đầu chiến đấu với chiếc khiên – cánh tay của cậu lại bị kẹt trong đó.
[Mặc dù vậy, dù cho có không ít hầu cận, thế nhưng phần lớn thương vong của liên quân chỉ do một vài vị Ma Năng Sư gây ra. Sự kiện nổi tiếng nhất xảy ra vào tháng 5 năm 1514 lịch Đế Quốc. Khi ấy, trận chiến ở dãy núi Thở Dài của mặt trận phía Đông đang dần đi đến thắng lợi. Đội quân gồm tám nghìn lính tuần tra của người lùn và năm vạn quân Áo Giáp Đen tinh nhuệ của vương triều Bình Minh, tất cả đã bị huỷ diệt chỉ sau một đêm kể từ khi Ma Năng Sư Quyền xuất hiện.]
‘Ma Năng Sư Quyền? Quyền?’
‘Một người độc diễn, năm vạn tám nghìn.’
‘Sức mạnh kinh khủng đến cỡ nào mới có thể tạo thành lượng sát thương lớn đến như vậy?’
‘Thậm chí gần như có thể so với bom nguyên tử.’
‘Liệu Asda có thể làm được không?’
Ngay lúc này.
Jenny xoa hai tay vào nhau, rồi chuẩn bị rời đi với vẻ mặt không vui thì bỗng nhìn thấy một người hộ vệ nghiêm trang tiến vào và thì thầm vài câu vào tai Gilbert.
Chỉ vài giây sau đó, Thales đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy sắc mặt Gilbert đột nhiên trở nên kinh ngạc … lo lắng và thậm chí là sợ hãi?
Vị bá tước Caso đã có nhiều năm kinh nghiệm trong ngoại giao, không quan tâm hơn thua, hỉ nộ chưa bao giờ hiện lên mặt này cũng có lúc lo lắng và sợ hãi ư?
Trong lúc Thales đang cảm thấy kỳ quái thì nghe thấy Gilbert gọi Jenny lại, sắc mặt ông vô cùng nghiêm trọng:
“Bệ hạ gửi lời nhắn.”
“Huân tước Morat Hansen, đêm nay sẽ tới sảnh Mindis.”
“Ông ta muốn gặp mặt ngài Thales.”
‘Morat Hansen?’
‘Đó là ai?’
Sau đó, Thales càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy nữ quan cung đình hạng nhất, tình nhân của Kaiser V, quý cô Jenny cũng biến sắc.
‘Biểu cảm kia là khiếp sợ, lo lắng, cùng với …’
‘Nghiến răng nghiến lợi?’
“Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ đến.” Chỉ thấy đôi mắt Jenny lạnh như băng, giọng nói cũng lạnh lùng không kém:
“Đối với huyết thống của vương thất, người thừa kế vương vị của Star.”
“Thủ lĩnh Bí Khoa, “Hắc Tiên Tri” Morat.”
“Sao có thể không chen một chân vào được?”
………
Ông lão áo đen – “Hắc Tiên Tri” Morat Hansen không nói thêm gì nữa.
Đây là lần đầu tiên Yodel trông thấy trong mắt của con người luôn bí ẩn và quỷ dị này hiện ra nỗi khiếp sợ và …
Sợ hãi?
“Ma Năng Sư … mới?”
Giọng nói của Morat bị ngắt quãng. Ông ta lùi về sau một bước, rồi đột ngột ngẩng đầu lên.
‘Có tác dụng.’ – Yodel tự nhủ với bản thân.
Morat nắm được quá nhiều bí mật, kể cả là bí mật về Ma Năng Sư.
Nhưng cũng chính bởi vì ông ta nắm được quá nhiều, nên cũng rất dễ bị phân tâm bởi những chuyện này.
‘Bỏ qua mất phần mà mình muốn giấu giếm, tức là cuộc nói chuyện của Asda và Thales.’
Ví dụ như hiện tại.
“Không có khả năng, để một Ma Năng Sư mới được sinh ra, cần phải có …” Khuôn mặt Morat tràn ngập vẻ kinh ngạc. Ông ta nắm chặt cây gậy chống và nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ của Yodel, tựa như muốn nhìn xuyên qua đôi thấu kính bằng pha lê.
“Là ai?” Ánh mắt Morat có chút điên cuồng.
“Ma Năng Sư mới là ai?”
Morat nhìn chằm chằm vào con trai của mình như một con rắn độc với cặp đồng tử đang co lại.
“Con biết tin tức này nghiêm trọng đến mức nào!” Morat cau mày, thở gấp, ngày càng siết chặt cây gậy chống trong tay: “Ma Năng Sư mới … Phải xử lý nó trước khi … Sạch sẽ.”
Yodel điều chỉnh lại hô hấp của bản thân – mặc dù đây vốn là việc hết súc đơn giản đối với một cao thủ cấp Cực – thế nhưng lúc này lại vô cùng gian nan.
Nó.
Nó?
Hình ảnh đứa bé tóc đen, mắt xám dần hiện ra.
“Bọn họ sẽ ở lại chỗ này … Một mình em trốn đi.” Bên trong quán bar Hoàng Hôn, đứa bé quật cường và ánh mắt kiên định của nó mơ hồ hiện ra trước mắt.
Yodel siết nhẹ tay.
Morat chậm rãi nheo mắt.
“Asda không nói tên của nó. Hẳn là hắn cũng không biết tên của nó.”
Yodel cẩn thận chọn lựa ra những thông tin chân thực nhất rồi mới từ từ sắp xếp thành lời: “Sau đó, Asda liền bị tôi phong ấn.”
‘Xác thực là hắn không biết tên của Thales’ – Yodel tự nói với mình – ‘Mình không hề nói sai’.
Morat không nói gì.
Chỉ là ánh mắt ông ta nhìn Yodel trở nên rất kì quái.
Sau vài giây đồng hồ, Morat mới dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Rất tốt, con không hề nói dối.” Ông ta dùng một câu khẳng định với ánh mắt cực kì nghiêm trọng.
“Nhưng cũng rất tệ, bởi vì con không hề nói dối.” Morat bổ sung thêm.
Yodel cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Anh đã giấu giếm thành công.
“Hiện tại, theo mệnh lệnh của bệ hạ, cùng tới thăm quý ngài Thales kia thôi.” Morat thu mọi cảm xúc trên mặt lại. Với một nụ cười khó coi và đáng sợ, ông ta bước về phía sảnh Mindis.
Hơi thở của Yodel đột nhiên bị ngưng trệ.
Chỉ thấy Morat vuốt ve gậy chống, quay đầu lại, để lộ ra hàm răng không còn mấy cái: “Về chân tướng việc xảy ra ở phố Chợ Đỏ, con sẽ không ngại nếu ta trực tiếp hỏi đứa bé kia chứ … Chẳng hạn như cái gọi là Ma Năng Sư mới?”
“Đừng hiểu lầm, nó chỉ là bệnh nghề nghiệp. Chẳng hạn như …”
“… xem con có còn giấu giếm điều gì hay không?”
Yodel ngẩng đầu!
Morat cười lớn hơn.