[Vương Triều Charcot Hệ Liệt] Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

Công tước Dumas Wayne nằm trong lòng người yêu, lo lắng nói:

“Rennes, làm sao bây giờ? Bất kể ta hành hạ tên hỗn đản Wilfred thế nào, hắn cũng chịu nói ra chỗ của hai con ngựa. Ngươi nói xem, có khi nào hắn giết chúng rồi không?”

“Không đâu. Đó là hai thần câu hiếm thấy trên đời, ta biết Quốc vương Blair yêu ngựa như mạng, ta đoán mục đích Wilfred bắt chúng là để len lén đem về nước, tặng cho Quốc vương mình.”

“Không thế được a! Hai con ngựa đó là của Quốc vương bệ hạ, tuyệt không thể để người của Quốc vương Blair cướp đi!” Công tước Dumas Wayne nghiến răng nói.

“Yên tâm, ta đã nghĩ ra một diệu kế. Đảm bảo khiến tên ác đồ trộm ngựa phải ngoan ngoãn đem ngựa trả về!”

“Diệu kế gì thế?”

“Hi đừng vội, từ từ sẽ biết.”

“Đợi cái gì mà đợi, ta một giây cũng không đợi được! Ngày mai là đại hội đua ngựa bắt đầu rồi, nếu tìm ngựa không nổi, hai người chúng ta sẽ bị chém đầu đó!”

“Yên tâm, Rennes Kerman ta sao nỡ để ngựa cái nhỏ ta yêu bị chém đầu được đây? Ta còn muốn cưỡi cưng cả đời kìa.” Rennes Kerman cười xấu xa sờ sờ cái mông căng vểnh của cậu.

“Anh đừng có không đứng đắn nữa đi.” Công tước Dumas Wayne cười ngọt ngào nện nhẹ anh một đấm.

“Chúng ta mau đi xử lý tên hỗn đản Wilfred đó đi.”

“Vâng, thưa Công tước đại nhân, bây giờ tôi lên ngựa đưa ngài đi xem kịch vui đây!”

Hai người giúp nhau sửa sang một chút, Rennes Kerman nắm tay Công tước Dumas Wayne đi tới chuồng ngựa sau kỹ viện.

“Anh dẫn ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ hai con ngựa lại bị giấu ở đây?” Công tước Dumas Wayne hưng phấn hỏi.

“Ngốc ạ!” Rennes Kerman cười gõ nhẹ đầu cậu.

“Nếu chúng nó ở đây, ta huýt nhẹ một tiếng sáo, chúng lập tức đáp lại ngay. Cần gì phải bức cung Wilfred nữa.”

“Nói cũng phải.” Dumas Wayne Công tước thất vọng chùng vai xuống.

“Đừng nản. Chúng ta sẽ biết chỗ ngựa đang bị giấu ngay thôi. Ở cùng bấy lâu, lẽ nào em cho rằng ta là loại người to mồm sao?”

Đúng thế, nghĩ đến tính cách như ác ma của anh, tuyệt đối sẽ chỉnh cho tên Wilfred đó chết đi sống lại, Công tước Dumas Wayne lúc này mới hăng hái cả người!

Hai người vừa vào chuồng ngựa, Công tước Wayne liền thấy Công tước Wilfred tay chân dang rộng, bị cùm chặt trên tường

Người hầu thân cận mà Công tước Wayne mang đến đem một thùng nước lạnh dội ào vào hắn!

Wilfred lập tức tỉnh lại.

Cả người hắn ướt đẫm, dáng vẻ thê thảm vô cùng, nhưng vừa nhìn rõ người đàn ông trước mắt, hắn lập tức vênh váo hung hăng chửi ầm lên như trước!

“Được, Công tước Dumas Wayne, thì ra là ngươi? Ngươi dám bắt cóc đại sứ thân thiện do Vương quốc Blair phái tới, ngươi chờ bị chém đầu cùng với tên dân đen này đi!”

“Ai nha Công tước Wilfred đại nhân, đừng có mà nóng dữ vậy nha. Mọi việc đều có thể thương lượng được mà.” Rennes Kerman mỉm cười.

Thấy nụ cười trên mặt anh, Wilfred lại tưởng rằng anh sợ, vẻ kiêu căng lại càng thêm càn quấy.

“Dumas Wayne Công tước, thấy chưa? Cái tên chăn ngựa thấp hèn này đúng là loại hèn nhát sợ chết! Mắt cưng mở to ra chút coi, đi theo Bản công tước mà hưởng phúc nha.”

“Ngươi dám nói bậy thêm một câu nữa, Bản công tước sẽ rút đầu lưỡi của ngươi!” nghe thấy người trong lòng bị hạ nhục, Công tước Dumas Wayne lập tức nổi giận bừng bừng.

“Bỏ đi, bảo bối, khỏi phải nổi giận với loại người như thế. Nào, hôn một cái.” Rennes Kerman hôn một cái nồng nàn chân thành lên đôi môi Công tước.

Công tước Dumas Wayne ngọt ngào đầy bụng, lập tức cười như hoa.

“Ưm, không giận nữa. Dear à ta không muốn dây dưa với tên hỗn đản này nữa, liếc hắn thêm một cái cũng bẩn mắt Bản công tước. Anh mau bắt tên hỗn đản này nói chỗ giấu ngựa đi.”

“Được, bảo bối. Ta sẽ bảo hắn nói ngay.” Rennes Kerman yêu chiều vuốt vuốt tóc cậu.

Thấy hai người anh anh em em, ra vẻ rất là không coi ai ra gì, Wilfred quả thực là tức điên lên rồi!

“Các ngươi cứ nằm mơ đi! Bản công tước đánh chết cũng không nói đâu! Ta sẽ chờ coi cái tên chăn ngựa tiện dân nhà mi bị chém đầu! Ha ha ha ha…”

“Thật à? Đánh chết cũng không nói sao?” Rennes Kerman cười cực kì rạng rỡ.

“Được, Công tước Wilfred đại nhân. Vậy ngài đừng trách ta không có khách khí na. Người đâu, bắt hắn nằm trên cọc gỗ cho ta.”

“Vâng.”

Hai người tùy tùng đem Công tước Wilfred lên trên cọc gỗ dài, dùng sức đè hắn xuống.

“Ngươi… các ngươi muốn làm gì?” Công tước Wilfred bị đè trên cọc gỗ sợ hãi nghiêng đầu gào lớn.

“Công tước Dumas Wayne, ngươi mau bảo hắn thả ta ra!”

“Hứ, muốn thả ngươi ra cũng được thôi, mau nói ra chỗ hai con ngựa bị giấu đi!”

“Ai trộm ngựa của ngươi? Công tước Wayne, ngươi không thể vu oan tùy tiện cho đại sứ thân phận cao quý được.” Công tước Wilfred đột nhiên giảo hoạt đổi giọng.

“Còn nói không có? Ngươi rõ ràng viết thư cho ta, nói ngựa trên tay ngươi, kêu ta đến chỗ hẹn.” Công tước Dumas Wayne tức giận nói.

“Ai nha đó là Bản công tước thuận miệng bịa lý do để có thể hẹn hò riêng tư với cưng thôi. Ngựa cưng làm mất ta làm gì có.”

“Cái gì? Ngươi, ngươi” Công tước Dumas Wayne chỉ tay vào hắn, tức đến nói không nên lời.

“Bảo bối, đừng giận, đừng giận, có loại người chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ. Yên tâm, cưng cứ ngồi bên cạnh, chờ coi hắn ngoan ngoãn cung khai nha.”

Nét cười “dịu dàng” trên mặt Rennes Kerman chẳng hiểu sao lại làm da đầu Wilfred rờn rợn.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

“Không có gì, phun cho ngươi chút nước hoa thôi. Người đâu.”

“Vâng.”

Hai gã tùy tùng tựa như đã được huấn luyện, vừa nhận được chỉ thị lập tức nhanh tay nhanh chân tụt quần Wilfred xuống, lấy ra một cái bình nhỏ, phun vào đúng cái mông hắn

“A a a ngươi phun cái gì vào Bản tước thế hả? Có phải thuốc độc không?”

“Không phải.”

“Hô thế thì tốt.” Wilfred thở dài một hơi.

“Mà là xuân dược.”

“A cái gì? Xuân dược?”

“Đúng vậy, hơn nữa là xuân dược xài cho ngựa.”

“Xài cho ngựa?” Wilfred trợn tròn mắt.

“Hi, đúng thế, ngươi nhìn đi.”

“Hí”

Trong chuồng, một con ngựa đực lông đen vừa ngửi được mùi trên người Wilfred, lập tức hưng phấn chồm lên, không ngừng hí vang!

“A a a! ngươi định làm gì ta?”

“Ta không có hứng thú làm gì ngươi. Nhưng con ngựa đưc đó thì… hắc hắc, nó ngửi được mùi ngựa cái trên người ngươi, vì thế bây giờ nó hưng phấn lắm đó, nó sẽ làm gì với ngươi, ta khó mà đảm bảo…” Rennes Kerman nhún nhún vai, trình ra một vẻ cực kì bất đắc dĩ.

Thấy con ngựa đực ngày một tiến lại gần, tiếng gào thảm thiết của Wilfred vang lên đến tận trời xanh…

“A a a! Đừng mà đừng tới đây người đâu cứu mạng a ta nói ta nói!”



“Đại hội đua ngựa thế giới” được tổ chức long trọng trong trường đua ngựa ở Lawrence.

Quốc vương và quý tộc của mười mấy quốc gia đều đích thân đến dự.

Trong đó, khiến mọi người chú ý nhất là Quốc vương Charcot Caillar Clovis Sa Aotuo và Công tước Fister Milov Hamilton bên cạnh ngài.

Quốc vương vương quốc Blair xưa nay yêu ngựa nức tiếng, năm nào đại hội đua ngựa tổ chức cũng đích thân dẫn đội đi thi, cực kì ham hố chức vô địch.

Năm nay thế cục xem ra nước mình cực kì có lợi, khiến ngài cười gần như không dứt miệng.

“Ha ha ha, Sa Autuo Quốc vương, nghe nói hai con ngựa tham gia đua của ngài mất tích tồi?”

“Nga, James Quốc vương cũng nghe đồn rồi sao? Ai, đúng là khiến người khác đau lòng mà. Hai con thần câu đó là do thiên tài thuần ngựa Rennes Kerman vì Bản vương mà tìm về đó.”

“Nga, đúng là quá làm người ta nuối tiếc.” James Quốc vương ra vẻ cực kì đau lòng nhưng trong bụng đã mừng đến giong trống phất cờ rồi.

Hắc hắc, Sa Autuo Quốc vương, ngại quá, hai con thần câu đó hiện giờ đang trên đường đến Vương quốc Blair của ta rồi.

Từ khi nhận được bồ câu đưa tin của Wilfred, hắn liền cực kì mong chờ. Khấp khởi mừng rằng lần này về nước, nhất định phải cưỡi hai con thần câu ấy mới được.

Ha ha, nếu thần câu chẳng còn lần này chức vô địch nhất định về tay mình rồi!

Thấy Quốc vương James không giấu vẻ đắc ý, Sa Autuo Quốc vương không nhịn được cười khẩy trong lòng.

Đồ ngu, ngựa được Công tước Dumas Wayne tìm về từ lâu rồi, ngươi còn ngồi đó mà mơ vô mới chả địch!

“Đến giờ xuất phát, kỵ sĩ các quốc gia tiến vào!”

Kỵ sĩ các quốc gia cưỡi ngựa của mình lần lượt tiến vào trường đua, tất cả đều trình diện trên đường đua.

“OA con ngựa đẹp quá a!”

“OA kỵ sĩ đẹp trai quá a!”

Khán giả vừa nhìn thấy dáng vẻ oai phong lẫm liệt của kỵ sĩ và tuấn mã Charcot, đều phát lên những tiếng tán thưởng.

“Í, đây là sao?” James Quốc vương thở hổn hển đứng lên.

“James Quốc vương, ngài làm sao vậy? Sắc mặt tệ quá?” Sa Autuo Quốc vương vẻ mặt quan tâm hỏi.

“Không, không có sao.” James Quốc vương vội vã ngồi xuống, nhưng sắc mặt cực kỳ tệ.

Đáng giận, hai con thần câu đó chẳng phải đang trên tay chúng ta sao?

Bọn họ làm sao có thể tìm được một con ngựa tuyệt như thế trong thời gian ngắn như vậy? Đúng là khó tin!

Không, Bản vương không cần cuống, con ngựa đó có thể chỉ là đồ cảnh, ngắm được không dùng được thôi.

Chức vô địch nhất định về tay Quốc vương Blair!

“Bắt đầu!”

Cờ lớn phất lên, một đoàn người ngựa nhất tề anh dũng lao ra

Kỵ sĩ của Charcot dẫn đầu, vượt lên bứt phá, trong chốc lát bỏ xa những con ngựa khác.

Sau khi chạy xong ba vòng trường đua, tuấn mã Charcot đã vượt xa ngựa về thứ hai của vương quốc Blair nửa vòng đua, về đích trước.

“A a a! Tức chết Bản vương rồi!” Quốc vương James tức giận thở hổn hển vội vã rời đi.

“Ha ha ha, thắng! Chúng ta thắng rồi!” Sa Autuo Quốc vương hưng phấn nhảy dựng lên, ôm chầm người trong lòng bên cạnh mình.

“Rennes quả nhiên không phụ sự mong đợi a.” Hamilton rất tự hào về biểu hiện của ông bạn tốt.

“Ha ha, Bản vương hôm nay rất cao hứng, về chuyện của Rennes Kerman, Bản vương sẽ có thưởng, sẽ thưởng lớn!”

Chẳng bao lâu sau, Rennes Kerman mang Công tước Dumas Wayne xuất hiện trước mắt Quốc vương.

“Rennes Kerman, ngươi giành được chức vô địch cho Charcot ta, Bản vương sẽ thưởng cho ngươi. Nói, ngươi muốn vàng bạc châu báu gì?”

“Đúng thế, Rennes, anh mau nói đi, Quốc vương bệ hạ rất là phóng khoáng, nhất định sẽ thưởng lớn cho anh.” Công tước Dumas Wayne bên cạnh cũng ra sức tranh thủ tâng bốc người trong lòng.

“Quốc vương bệ ạ, tại hạ không cần vàng bạc châu báu gì cả, chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ mà thôi.” Rennes Kerman mỉm cười nói.

“Nga, ngươi nói đi.”

“Xin cho phép Công tước Dumas Wayne cùng tôi đến phương Bắc, vì Quốc vương bệ hạ tìm thêm nhiều ngựa quý.”

“Rennes!” Công tước Wayne vừa sợ hãi vừa mừng rỡ nhìn anh

“Oa, ngươi tự nguyện không lấy vàng bạc châu báu, chỉ cần Công tước Wayne đi cùng? Rennes Kerman, ngươi khẳng định là không suy nghĩ lại chứ? Ông anh họ này của ta tính cách trụy lạc đã quen rồi, là cái giá áo được nuông chiều từ bé đó nha, anh chắc chắn muốn dẫn anh ấy theo chứ?”

“Bệ hạ! Sao ngài lại nói xấu người ta như vậy?” Công tước Dumas Wayne cuống quýt đến nhảy dựng cả lên.

Vạn nhất Rennes nghe lời Quốc vương nói, đổi ý, đi một mình, vậy chẳng phải cậu sẽ khóc đến chết sao?

“Quốc vương bệ hạ yên tâm, Rennes Kerman tôi trời sinh thích thuần phục những tiểu mã câu hư hỏng, ngài cứ yên tâm giao Công tước Wayne cho tôi.” Rennes Kerman nhìn ngựa cái nhỏ yêu thương của mình, cười cười nói.

“Ha ha ha… Được, được, vậy Bản vương giao anh họ cho ngươi.”

Công tước Dumas Wayne nghe vậy mừng rơn, cũng chẳng thèm ái ngại ai, ôm cổ Rennes yêu thương.

Hai người nồng nàn nhìn nhau, tất cả đều chẳng cần nói nên lời…

Một tháng sau, tại Lawrence, cuối cùng cũng đã đến lúc xuất phát.

Sáng sớm ngày hôm đó, bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ.

Rennes Kerman chuẩn bị xuất phát từ lâu, anh nắm cương con ngựa quý chờ ở cửa.

“Quản gia, chủ nhân ông đâu rồi? Từ sáng sớm hôm nay đã chẳng thấy bóng dáng đâu, sắp đến lúc phải đi rồi.”

“Chuyện này… A, đến rồi, Công tước đại nhân đến rồi.”

Quản gia chỉ về phía chủ nhân đang tiến đến, hưng phấn nói.

“Rennes, xin lỗi, để anh đợi lâu.” Dumas Wayne Công tước cưỡi một con tuấn mã, cười như hoa nở chạy đến bên cạnh anh.

“Thượng Đế ơi, trang phục của em…” Rennes Kerman nhìn bộ đồ cưỡi ngựa lộng lẫy thêu đầy hoa và ren của Công tước, quả thực dở khóc dở cười.

“Hí đẹp không? Bản công tước vì lần lữ hành này, đặc biệt nhờ thợ may chuyên phục vụ Quốc vương làm đó.” Dumas Wayne Công tước vẫn cực kì đắc ý.

“Đi thay đi.”

“A? Cái gì?”

“Đi thay một bộ đồ nào đó đơn giản thôi, ngày nào chúng ta cũng cưỡi ngựa dưới nắng, mặc bộ đồ này, cưng kiểu gì chẳng cảm nắng ngay?”

“Không muốn, ta không thay!” Công tước Dumas Wayne khoanh hai tay trước ngực, thở phì phì nói.

Ô… người ta tốn bao nhiêu tâm tư thiết kế bộ đồ cưỡi ngựa này, muốn để cho Rennes thân yêu của người ta kinh ngạc một phen, ai ngờ hắn lại chẳng biết dòm hàng, đúng là tức chết người đi được!

“Không thay chứ gì? Được, vậy ta đi một mình.” Rennes Kerman kéo cương ngựa, xoay người chuẩn bị đi.

“Ô… chăn ngựa chết toi! Chăn ngựa thối! Đi thì đi, có gì hay chứ! Ngươi tưởng Bản tước thèm vào í!” Mình thì chứa chan nhiệt huyết vầy mà lại bị tạt cho gáo nước lạnh, Công tước Dumas Wayne kiêu ngạo nhất thời tức giận đến hai mắt rưng rưng nước.

Thấy ngựa cái nhỏ yêu thương của mình sắp rơi nước mắt, Rennes Kerman lại xót ruột, người xưa nay nguyên tắc như anh, cũng đành phải thỏa hiệp.

“Được, được, cưng muốn mặc gì thì mặc, tùy cưng, được không?” Rennes Kerman kéo tay cậu.

“Quỷ khóc nhè, đừng khóc nữa.”

“Ai khóc?” Công tước Dumas Wayne bướng bỉnh trừng mắt lườm anh. “Mắt Bản công tước chẳng qua là chỉ hơi hơi khó chịu tí thôi.”

“Vâng vâng, Công tước đại nhân của ta là người mạnh mẽ nhất.” Rennes Kerman yêu chiều cười cười.

“Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”

“Ừm.” Công tước Dumas Wayne lúc này mới nín khóc mỉm cười.

“Kerman tiên sinh, Công tước nhà chúng tôi phiền ngài chăm sóc.” Quản gia thành khẩn cúi người.

“Chuyện này ông yên tâm, ngài ấy a.” Rennes Kerman dịu dàng nhìn ngựa cái nhỏ yêu thương của mình, “… còn quan trọng hơn cả tính mạng của tôi.”

“Vậy xin cảm ơn Kerman tiên sinh. Chủ nhân, ngài nhất định phải bảo trọng a!” Quản gia rưng rưng vẫy vẫy tay.

Các thị nữ xếp hàng đứng tiễn ở cửa cũng vui vẻ vẫy tay tạm biệt!

“Chủ nhân bảo trọng a!”

“Kerman tiên sinh, đi đường cẩn thận a!”

“Mọi người yên tâm! Chúng ta sẽ về nhanh thôi! Giá”

Dumas Wayne Công tước hăng hái dẫn đầu phi ngựa ra trước.

Rennes Kerman gật đầu với mọi người, cũng giục ngựa theo sau Công tước!

đồ cảnh: nguyên văn: tú hoa chẩm đầu (gối thêu hoa): ý những kẻ chỉ có cái mã bên ngoài mà bebe trong vô học thức. Ý bạn vua James nờ mấy em ngựa nầy là bạn vua Caillar chỉ vớ tạm con nều dòm oai oai thâu, chớ chạy thì hêm ra gì sất. :”>

—Chính văn hoàn—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.