CHƯƠNG 11: VỸ THANH
Giữa trưa.
Rennes Kerman mang theo ngựa cái nhỏ yêu thương của mình đi về phương Bắc đã ba ngày rồi.
“Ôi, mệt chết đi được. Nghỉ, Bản công tước muốn được nghỉ!” Dumas Wayne nằm úp sấp trên lưng ngựa, lớn tiếng rền rĩ.
“Kiên trì chút đi, đợi lát nữa chúng ta đến thị trấn nhỏ phía trước, có thể nghỉ ngơi rồi.” Rennes Kerman an ủi nhìn cậu.
“Không muốn! Bản công tước muốn nghỉ bây giờ!” Dumas Wayne bất mãn trề môi.
“Có lộn không đó? Chúng ta có phải chạy loạn đâu, sao cứ phải đi vội vội vàng vàng thế a?”
“Cưng không biết đâu, thần câu mà chúng ta đang tìm thường chỉ xuất hiện vào mùa này, nếu bỏ lỡ thời cơ, khó mà nói sang năm chúng ta còn thấy được nó hay không nữa. Thần câu là động vật rất có linh tính, từ trước đến nay đều là gặp được chứ không cầu được. Ta không muốn bỏ qua cơ hội gặp được nó.”
Thấy người trong lòng nói đến mã một cái là như nói đến tình nhân, hai mắt long lanh tỏa sáng, Dumas Wayne Công tước lập tức ghen tuông đầy một bụng!
Hứ, ta không quan tâm ngươi là thần câu, quỷ câu gì sất, Rennes Kerman là của Bản công tước, ai cũng đừng hòng xơ múi gì!
“Dear à, ta mệt chết đi được, mệt đến không cầm nổi dây cương nữa rồi…” Dumas Wayne giả vờ nhũn nhẹo yếu ớt. “Ta và anh cùng cưỡi nha?”
“Được, qua đây đi.” Rennes Kerman vội vã kéo cậu lên ngựa mình.
Cánh tay lớn duỗi ra, vững vàng ôm Công tước vào trong lòng.
“Dễ chịu chưa?”
“Ưm, dễ chịu rồi…” Dumas Wayne dựa vào ***g ngực rộng lớn, lén lút cười trộm.
“Dear à, mấy hôm nay anh vất vả dữ quá. Để ta giúp anh mát xa nha.”
“A?” Rennes Kerman sửng sốt.
Trước nay đều là anh giúp ngựa cái nhỏ yêu dấu của mình mát xa, sao hôm nay cục cưng này lại nhiệt tình muốn phục vụ anh?
“Sao? Anh không muốn ta mát xa cho anh sao?” Dumas Wayne Công tước trừng mắt.
“Đừng nói bừa, sao ta có thể từ chối ngựa cái nhỏ đáng yêu của ta đây?” Rennes Kerman cười cười nhéo mũi cậu.
“Vậy thì anh thả lỏng nha, ta sẽ khiến anh dễ chịu…” Dumas Wayne Công tước tặng anh một nụ cười thâm sâu khó lường.
Công tước vươn hai tay xoa bóp trên vai anh vài cái, liền chậm rãi lướt xuống ngực anh.
“Oa, rắn chắc ghê…” Dumas Wayne Công tước lén lút nhéo hai cái.
“Thích không?” Rennes Kerman cười xấu xa ưỡn ngực ra phía trước.
“Thích… rất thích…” Dumas Wayne Công tước vuốt ve đầu nhũ nam nhân qua lớp áo.
“Ha… ưm… tiểu bại hoại… cưng làm gì thế?”
“Mát xa a.”
Công tước Dumas Wayne nói với vẻ cực kì hùng hồn.
“Cưng mà cứ ấn như thế nữa là có chuyện đó.”
“Có chuyện gì?”
Công tước Dumas Wayne vừa giả ngây thơ vờ vịt hỏi, vừa đưa tay vào đũng quần anh.
Rennes Kerman hít sâu một hơi.
Anh dùng một tay đè Công tước trên lưng ngựa, ánh mắt cực kì nguy hiểm nhìn cậu:
“Xem ra ngựa cái nhỏ của ta thích chơi với lửa đây.”
“Bản công tước không thích chơi với lửa, ta ưa chơi với… anh!”
Dumas Wayne Công tước to gan móc tính khí của anh ra, nắm nắm trong tay hưng phấn ngắm nghía.
“Hộc hộc cưng đúng là ngựa cái nhỏ hư hỏng! Hôm nay ta cho cưng biết chọc ta hậu quả sẽ thế nào!”
Rennes Kerman tà tà cười, đột nhiên dùng dây cương trói chặt Công tước lại!
“A a Rennes Kerman mau thả ta ra! Ta sẽ ngã xuống mất.”
Dumas Wayne Công tước sợ hãi kêu to!
Lưng cậu dựa lên lưng ngựa, trọng tâm vốn đã không vững, giờ hai tay bị trói lại khiến cậu càng sợ té xuống.
“Sợ ngã xuống sao? Được, ta sẽ tặng Công tước đại nhân thiết bị cố định nha.”
“Thiết bị cố định?”
Công tước Dumas Wayne tò mò hỏi:
“Là cái gì a?”
“Là cái này!” Rennes Kerman tụt cái quần bó sát người của Công tước xuống, đưa tính khí của anh nhắm huyệt động nho nhỏ, cắm thật mạnh vào
“A a a” Dumas Wayne Công tước thét lên một tiếng dài!
“Hi, giờ cố định rồi đó, Công tước đại nhân khỏi sợ ngã nữa.”
“A ha… anh là đồ tồi…”
Hung khí siêu cấp cắm thật sâu trong cơ thể cậu, nhưng không hề nhúc nhích, khiến tiểu huyệt của Dumas Wayne Công tước ngứa ngáy đến sắp điên rồi.
“A a… ngứa quá… ngứa quá… mau cử động đi…”
“Muốn động lắm sao?”
“Đúng, mau động đi, bên trong ta ngứa ngáy sắp chết rồi! Mau động đi a!”
“Được, ta sẽ động!” Rennes Kerman đột nhiên huýt một tiếng sáo trầm.
Con ngựa nghe được mệnh lệnh, lập tức phi nước đại!
“A a a”
Dumas Wayne Công tước sợ đến la thét ầm ĩ, vô thức dùng hai chân kẹp chặt eo của anh, sợ mình té ngựa.
Tiểu huyệt trong cơ thể Công tước siết chặt lại, nút chặt tính khí của anh, Rennes Kerman sướng đến hưng phấn thở hổn hển!
“Hộc… hộc… sướng chết được, hút chặt thật đấy, ngựa cái nhỏ của ta…”
“Ô… tên chăn ngựa ác ma này! Mau bảo ngựa dừng lại!”
“Đừng sợ, cùng ta cảm nhận chuyển động của ngựa!”
Anh nâng mông Công tước lên, theo chuyển động từng bước chạy của con ngựa, bắt đầu đẩy thật mạnh vào trong!
“A a trời ạ”
Mái tóc vàng mỹ lệ của Dumas Wayne Công tước rối tung trên lưng ngựa, đôi chân thon dài trắng nõn dang rộng, nhục bổng vừa to vừa thô của anh cắm sâu vào trong tiểu huyệt vừa nóng vừa ướt, điên cuồng xuyên qua cắm lại
Mỗi lần con ngựa chạy một bước về phía trước, đầu đỉnh thô to của anh lại đánh thật mạnh vào tử huyệt mẫn cảm của cậu, khiến cho thủy *** của Công tước phun trào, từ nơi tính khí của hai người giao tiếp giọt giọt rớt xuống trên người con ngựa…
“A a… cứu mạng… sướng chết ta mất… A a…”
Thấy Công tước đôi mắt mê mông, thở gấp liên tục Rennes Kerman hưng phấn gầm lớn!
“Ngựa cái nhỏ *** đãng của ta, thích bị thao thế này chứ?”
“A a… thích! Rất thích!”
“Muốn ta tiếp tục dốc sức thao cưng tiếp không?”
“Muốn! Thao chết ta đi Rennes! Ra sức thao chết ngựa cái nhỏ của ngươi đi!”
“Nga nga! Cưng yên tâm, ngựa cái nhỏ của ta, cả đời này ta sẽ thao cưng đến chết!”
Anh đưa hai chân cậu gập lại trước ngực, kéo tính khí vĩ đại lên, càng thêm ra sức đâm vào nơi sâu nhất
“Oa oa oa bắn! Ngựa cái nhỏ bị ngươi thao bắn rồi!”
Một dòng dịch thể trắng đục từ ngọc hành run rẩy của cậu bắn ra!
Công tước Wayne hưng phấn thét lớn!
Tiểu huyệt co rút mạnh lại hút chặt tính khí của anh, khiến Rennes Kerman cảm nhận được cao trào điên loạn mà ngựa cái nhỏ dưới thân đang trải qua!
Anh thở hổn hển, cúi người cắn lên đôi môi gợi cảm, cúi đầu gầm lớn!
“Nga nga bắn! Bắn vào cái huyệt *** đãng của ngựa cái nhỏ của ta”
Tinh dịch của anh bắn mạnh vào trong tiểu huyệt, Dumas Wayne Công tước run rẩy cả người, bắn càng thêm nhiều
Hai người hoan ái thỏa thích trên lưng ngựa, cả người lẫn ngựa đều đến cảnh giới cực lạc.
Chuyên gia thuần ngựa số một cuối cùng cũng thỏa mãn mà chinh phục được con ngựa mà anh yêu thương nhất — Tiểu mã câu hư hỏng!
khả ngộ bất khả cầu: tức là nếu may mắn thì gặp được thôi, chứ không thể làm cách nào mà đuổi theo hay rình rập chi được. Ví dư các tình yêu chỉ có thể mong ra đường lụm được tiền rớt, chứ hêm mần cách nào khác mờ lụm được. Cái đó là khả ngộ bất khả cầu a =))
Rầu, bạn Rennes Kerman, mình lờ mình hơi bị lo cho cái chức thiên hạ đệ nhất thuần ngựa chuyên gia của bạn đấy nhá có một em “ngựa” mỹ miều hay ghen tuông kiểu nầy a =))))
— TOÀN VĂN HOÀN —
♣ Chuyện tình lãng mạn của Công tước Hamilton và Quốc vương, mời mọi người xem thêm “Nhật bất thăng quốc vương” ♣
Lời cuối sách:
Dương tỷ tỷ chúc mọi người năm mới vui vẻ!
Hẳn là mọi người thích bộ truyện mới này chứ?
Công tước đại nhân thân phận cao quý, lại bị một người chăn ngựa ác ma biến thành ngựa cái nhỏ yêu dấu của hắn, ngày cũng cưỡi đêm cũng cưỡi, cưỡi đến mù mịt đất trời, người ngã ngựa nghiêng.
Cuối cùng còn cưỡi ra một đoạn có một không hai kỳ duyên “người yêu ngựa”!
Xuất chúng, đúng là thần kỳ quá ha?
A ha ha ha….
Lần này tháng mười hai không có ra được bộ mới, rất nhiều độc giả viết thư đến hỏi.
Kỳ thực cũng vì Dương tỷ tỷ lúc ấy bận nhiều việc quá, mặt khác Mê Dương manager không đủ người, làm việc đặt hàng sẽ rất khó khăn, Cho nến mới chờ đến tháng hai ra sách, mong các độc giả thông cảm.
Lần sau gặp lại mọi người chắc hẳn là tháng tám rồi, về phần ta sẽ viết gì, hiện giờ Dương tỷ tỷ chưa có ý định chi hết, mọi người có tình tiết gì muốn coi, có thể viết thư đến mailbox cho Dương tỷ tỷ, nói không chừng có thể cho ta có linh cảm đó!
Lần nào tới Tết âm lịch, nhà nhà đều rất là nhiều việc.
Nhưng Dương tỷ tỷ lại là người làm biếng cực kì, vô cùng ghét chen vô đống người mà mua đồ Tết.
Vì vậy “trọng trách vĩ đại” này, hàng năm đều nhờ công của mẹ kính yêu vô cùng thích đi siêu thị của ta.
Mẹ yêu, phi thường xin lỗi, vất vả mẹ rồi!
Về mặt sắm đồ năm mới, ha ha, đã có tuyệt chiêu sở trường của Dương tỷ tỷ rồi!
Trước đó nhân dịp đến Hong Kong mua đồ điên cuồng một trận, tuy rằng ví tiền hết sạch máu, nhưng trong bụng lại cực kì thỏa mãn.
Vì vậy lần này đã biết điều nhiều nhiều, bệnh “nghiện mua sắm” đã lâu rồi không có phát tác, ha ha.
Cảm ơn Mộc Mộc đã vất vả đặt hàng, cùng với Sana đã vất vả hiệu đính, còn có Lộng Lộng vẫn giúp đỡ Dương tỷ tỷ, Puddinh và A Thụ, cảm ơn mọi người quan tâm Dương tỷ tỷ. Cuối cùng, cảm tạ các bạn bè độc giả vẫn thủy chung nhiệt tình ủng hộ Dương tỷ tỷ trên con đường đam mỹ, Dương tỷ tỷ thực sự rất yêu mọi người.
Tháng tám chúng ta gặp lại.
Dương Tỷ Tỷ.
Ngày 10 tháng 1 năm 2011.