Không nghĩ tới Ngô Thắng Vũ lại có khúc mắc nhiều năm như vậy, Dương Uấn Chi không biết phải an ủi hắn như thế nào, nhớ tới lúc trước hắn đã từng nói có cha mẹ dù không ly hôn nhưng lại không xứng với hai chữ đó, đại khái là nói chính mình đi. Dương Uấn Chi nhích nhích lại gần lồng ngực hắn.
“Thắng Vũ, chúng ta chưa biết được đó có phải là hiểu nhầm hay không, vẫn là nên ngồi lại nói chuyện. Nếu như ba anh thật sự ngoại tình, vậy thì rất không công bằng với mẹ, nếu như là hiểu lầm, càng phải nên nói rõ ràng.”
“Ừm.” Ngô Thắng Vũ gật gật đầu, “Anh nghe vợ.”
Cậu hiểu ý cười cười, lời này của hắn làm cậu an tâm hơn so với bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào.
“Bất quá người ngoài không biết, lúc anh cúp học cũng không có đi ra ngoài lêu lổng mà là lên thư viện, có lúc vừa ngồi xuống liền ở đó cả ngày.”
Cậu xác thực không nghĩ tới, nam sinh kém cỏi không thể cứu vãn trong mắt các giáo viên kỳ thật cũng không có không làm việc đàng hoàng, “Cho nên mỗi lần thi kém là do anh cố ý sao?”
“Ừm.”
“Thắng Vũ, nếu như bởi vì mình không thích học thì có thể không cần ủy khuất bản thân, bởi vì nhân sinh không phải chỉ có một lối đi. Em tin tưởng những mặt khác của anh nhất định cũng rất tốt nhưng nếu anh thích học mà lại cố ý ép mình làm một sinh viên kém, như vậy thật không nên. Bởi vì dì vẫn đặt rất nhiều mong đợi vào anh, không cần vì ba mà làm mẹ thương tâm.”
“Ừm anh biết rồi vợ. Lần này anh nguyện ý bày tỏ cũng là vì muốn cùng em nỗ lực, cùng nhau trưởng thành. Trước nay anh rất vô tâm cũng rất bất cần, thế nhưng lúc gặp em, anh liền suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, anh sẽ không tùy hứng như vậy nữa, bởi vì anh muốn mình có năng lực bảo vệ em.”
Lòng cậu vừa chua xót vừa ngọt ngào, cậu thật may mắn, yêu một người mà người đó cũng yêu mình, “Ngô Thắng Vũ, cám ơn anh.”
“Bảo bối, anh phát hiện em chưa bao giờ ngoài lúc ân ái gọi anh là chồng. Còn nữa, sau này không cho em nói cảm ơn nữa.”
Dương Uấn Chi đỏ mặt, muốn quay người không để ý đến hắn nữa, kết quả lại bị hắn ôm trở về, “Vợ, ngoan nào, kêu một tiếng.”
Cuối cùng, cậu vẫn là nhỏ giọng kêu một tiếng, rõ ràng ở trên giường dâm ngôn lãng ngữ gì cũng dám nói mà lúc này da mặt lại mỏng. Cậu luôn cảm thấy lúc ở ngoài mà gọi như vật, thật sự rất thân mật, làm cậu thật ngại. Ngô Thắng Vũ vui vẻ hôn môi cậu một cái, “Vợ, cũng nói cho anh nghe một chút chuyện của em đi.”
“Ừm.” Dương Uấn Chi gật đầu, “Thật ra em luôn thấy ba mẹ anh thật tốt với anh, không giống như em, người kia không ly hôn nhưng lại rất hay đánh em. Mỗi lần em thi không tốt về nhà sẽ bị đánh một trận, lúc ông ta ly hôn với mẹ, em thậm chí còn thấy có chút vui vẻ, bởi vì em rốt cục cũng được giải thoát rồi, kết quả đó chỉ là tiến vào một cái tù lao khác mà thôi, mẹ em rất kỳ vọng vào em, hơn nữa càng lúc càng nhiều. Có lúc chính em cũng thấy mẹ rất mâu thuẫn, rõ ràng mẹ thấy em là sỉ nhục của mẹ, không ngừng ép em làm những chuyện em không muốn, muốn em thành hình mẫu mà mẹ thích, mẹ chán ghét em nhưng lại xem em như nhánh cỏ cứu mạng, rốt cục em đã làm không tốt, làm mẹ thất vọng rồi. Mẹ không cần đứa con trai này nữa.”
Dương Uấn Chi vùi mặt vào lồng ngực Ngô Thắng Vũ, không thấy vẻ mặt cậu nhưng hắn biết cậu nhất định rất khó vượt qua. Hắn không biết thì ra tuổi thơ cậu lại như vậy, thật ra cậu rất quan tâm, từ nhỏ đã chưa từng cảm thụ sự ấm áp gia đình làm cậu rất khát vọng có một người yêu mình nhưng lại sợ tiếp cận. Ngô Thắng Vũ đau lòng ôm chặt cậu.
“Lúc còn bé tan học về ngang cửa nhà anh, nếu dì chú nhìn thấy em liền sẽ cười với em, có lúc dì còn hỏi em có muốn tới nhà anh chơi không, từ lúc đó em vẫn luôn hâm mộ anh, có ba mẹ thật tốt với mình. Lúc ở nhà trẻ, dù em nhập học chậm một năm nhưng vóc dáng còn nhỏ hơn bạn bè đồng trang lứa cho nên bọn họ rất thích bắt nạt em. Mỗi lần có sữa thì sẽ luôn bị cướp đi, sau đó là anh giúp em đoạt lại, còn cảnh cáo họ không được bắt nạt em nữa. Chuyện này vẫn luôn khắc sâu trong lòng em nhưng mà khi đó anh được rất nhiều người vây quanh nên dũng khí đi tới nói một tiếng cảm ơn em cũng không có. Vẫn luôn giấu điều này trong lòng mãi cho đến khi anh chuyển đi, sau này biết được anh học ở đây liền cố ý thi vào, mỗi lần đều lén lút nhìn anh chơi bóng nhưng sau đó anh lại không tới nữa, em rất khổ sở.”
Hắn không nghĩ tới một người mình đã lãng quên từ lâu vẫn luôn đặt mình vào lòng, mà mình chỉ hành động theo bản năng lại làm người đó thấy hạnh phúc như vậy, đồ ngốc này rốt cuộc đã yêu mình bao nhiêu đây. Vành mắt đỏ lên, giọng nói cũng có chút khàn khàn, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, “Xin lỗi, anh đều không nhớ rõ, cũng không biết em sẽ nhìn anh chơi bóng.” Cho nên mới bỏ lỡ em thật lâu….. Thật giống sau khi phát hiện mình thích người này, Ngô Thắng Vũ cũng có chút hận bọn hắn đã bỏ lỡ một thời gian dài như vậy, rõ ràng đã biết nhau từ lâu lại đến bây giờ mới thực sự hiểu rõ đối phương.
“Thật ra buổi xế chiều kia anh về lớp dọn đồ muốn thôi học, bởi vì anh rất mâu thuẫn. Ngày đó gặp em chỉ thấy bộ dáng ngoài lạnh trong nóng của em chơi thật vui, đặc biệt là lúc biết em là Dương Uấn Chi mà mẹ anh rất thích, rất hay nhắc tới. Chỉ cần vừa nghe mẹ nhắc tên em, anh liền nhanh chóng tránh đi, thậm chí còn nghĩ nhất định đừng có để anh trên đường gặp được em, nếu không gặp một lần sẽ đánh một lần. Nhưng là khi nhìn thấy em, anh rất ngạc nhiên. Vẫn luôn cho rằng em chắc chắn đậm chất mọt sách, không ngờ lại dễ nhìn như vậy. Lúc em làm chuyện đó thật khác với bộ dáng thanh lãnh ngày thường cho nên anh mới nảy sinh hứng thú. Mà sau này anh mới phát hiện em so với anh nghĩ còn đơn thuần hơn, thiện lương hơn, làm anh muốn bảo vệ, em nói có phải hay không lúc anh giúp em đoạt sữa lại ở nhà trẻ, em với anh mà nói đã là một người đặc biệt. Ha ha.”
Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười. Người này…. miệng thật ngọt a, làm cậu đỏ mặt.
“Chồng, muốn nghe anh hát.” Cậu nhẹ giọng nói.
“Được.” Ngô Thắng Vũ tiếp tục nhẹ vỗ về lưng cậu, suy nghĩ một chút, chọn một bài hát ngọt ngào.
“Được.” Ngô Thắng Vũ tiếp tục nhẹ vỗ về Dương Uấn Chi lưng, suy nghĩ một chút, chọn một bài rất ngọt ca.
“Bảo bối của anh / cho em một chút ngọt ngào / để đêm nay em ngủ ngon giấc hơn / này tiểu quỷ tiểu quỷ của anh / đang đùa giỡn với đôi mắt xinh đẹp / anh muốn làm em thích thế giới này/ Wola la la la ~ bảo bối của anh / luôn có người đi bên cạnh em / Ai ya ya ya ya ya ~ bảo bối của anh / Anh muốn em biết rằng em là người xinh đẹp nhất.”
Dương Uấn Chi muốn nói thật buồn nôn a nhưng không nhịn được khóc lên, tâm đã sớm bị những lời ca của hắn hòa tan.
“Bảo bối, nếu em muốn có một gia đình, anh sẽ cố gắng cho em.”