Vương Tử Kỵ Sĩ

Chương 59: Chương 59: Lần đầu tiên mở lòng




Lúc Ngô Thắng Vũ chạy tới đã thấy là Dương Uấn Chi ngồi ở ven đường cầm hành lý, thân thể đơn bạc vì gió lạnh mà run bần bật, nhìn đến những giọt nước mắt đang lăn dài của cậu, trái tim hắn như bị ai giày xéo rồi hung hăng xát muối vào. Từ sau khi xác định quan hệ, hắn càng không muốn bảo bối của hắn phải chịu bất cứ ủy khuất nào.

“Bảo bối, em sao vậy.” Hắn chạy nhanh tới cởi áo khoác của mình choàng lên vai cậu, ôm đối phương vào lòng, không quan tâm đến người đi đường đang dùng loại ánh mắt gì nhìn hắn, chăm chú vỗ về, ôn nhu hôn lên trán cậu. Hắn biết, nhất định đã xảy ra chuyện.

Dương Uấn Chi muốn nói với hắn thật nhiều thật nhiều thứ nhưng một chữ cũng không thể thốt nên lời, chỉ gắt gao ôm người trước mắt.

Chưa từng thấy cậu ôm mình chặt như vậy, hắn vừa lo lắng vừa đau lòng, đặc biệt là lúc nhìn thấy quần áo trên người cậu bị xé rách, thậm chí còn chảy máu, đầu hắn như trống rỗng. Bảo bối mà hắn nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan cư nhiên bị người ta đánh thành như vậy. Lòng chua sót ảo não nhưng hắn không có hỏi gì nhiều, chỉ là ánh mắt tối sầm lại, dám khi dễ người của hắn, sẽ phải trả giá thật lớn.

“Bảo bối, có muốn đến nhà anh không.” Chờ người trong ngực từ từ bình tĩnh lại, Ngô Thắng Vũ mới để ý tới hành lý bên cạnh. Tuy hắn nhảy từ cửa sổ ra nhưng nếu nói là đi đón Dương Uấn Chi thì chắc chắn mẹ sẽ không mắng hắn.

Nghĩ đến bộ dáng chật vật bây giờ của mình sẽ bị Ngô ba Ngô mẹ thấy…… Vẫn là không nên lưu ấn tượng không tốt, cậu đầu cự tuyệt, “Em không đến đâu, anh về sớm đi nếu không dì với chú sẽ rất lo.”

“Em như vậy sao anh có thể an tâm về nhà, anh sẽ không để em một mình. Ngoan.” Hắn cầm hành lý lên, ôm cậu mới nhớ ban nãy vì quá vội nên đã quên mang theo bóp tiền.

“Bảo bối chờ anh một chút.” Ngô Thắng Vũ lấy điện thoại di động ra gọi.

“Này, Lục Hi Tá, nhà kia của anh hôm nay có người không? Cho em mượn mấy ngày, ok, em tới cửa chờ.”

Hắn ngắt điện thoại, Dương Uấn Chi có chút ngạc nhiên, Lục Hi Tá là ai…. Không đợi cậu hỏi hắn đã thành thật khai báo.

“Lục Hi Tá là anh họ anh, anh ấy còn có một người em sinh đôi tên là Lục Hi Hữu. Hai người họ đã đại học năm hai nên mua nhà bên ngoài, cũng cách đây không xa cho nên nếu em không ngại mình có thể qua đó trước.”

“Ừm.” Cậu gật gật đầu, “Có phiền người ta quá không?”

“Không biết. Đi thôi.”

Đi vào tiểu khu, từ xa đã thấy một nam sinh cao lớn soái khí tựa vào chiếc Porsche bên cạnh, thấy bọn họ đã đến liền móc chìa khóa ra thảy cho Ngô Thắng Vũ. Lúc nhìn Dương Uấn Chi biểu tình hơi kinh ngạc, hé miệng, nhưng cũng không hỏi gì.

“Hữu Hữu đâu?” Hắn có chút kỳ quái nhìn nhìn vào xe, từ nhỏ hai người này lúc nào cũng dính nhau không rời.

“Bị bệnh rồi, cho nên mấy ngày nay cùng em ấy về nhà cha ở, hai đứa cứ ở đi, đồ vật trong nhà cũng cứ việc dùng.”

“Cảm ơn.”

Lục Hi Tá quơ quơ tay ý bảo không cần khách sáo, nhìn vết thương trên người cậu liền quay đầu nói với em họ nhỏ hơn mình vài tuổi, “Trong phòng thứ hai, tủ bên phải có rượu thuốc. Anh phải chăm sóc Hữu Hữu nên về trước, hai đứa cũng nên vào nhà đi.”

“Được.” Ngô Thắng Vũ cũng không nói cảm ơn nhiều nhưng lại âm thầm ghi nhớ phần giúp đỡ này của Hi Tá.

Nổ máy xe, Lục Hi Tá tạm biệt Dương Uấn Chi, sau đó đạp ga rời đi.

Lúc vào nhà chuyện đầu tiên Ngô Thắng Vũ làm chính là lấy rượu thuốc và bông băng ra xử lý cho cậu, nhìn vết thương vừa sưng vừa chảy máu, hắn nhẹ nhàng hôn lên, “Để anh bôi thuốc cho em, có đau không?”

Nhìn hắn đau lòng thành như vậy, cậu cảm giác mình những đau đớn lúc trước như được gió thổi đi song lúc thuốc được bôi lên vết thương, cậu vẫn khẽ nhăn mày.

“Xin lỗi xin lỗi bảo bối, để anh nhẹ chút.” Hắn vừa nhẹ nhàng bôi thuốc vừa thổi thổi, giống như đang dỗ con nít vậy.

“Bây giờ đừng để nó dính nước, buổi tối anh giúp em tắm rửa.”

“Ừm.”

Bôi thuốc xong, dưới sự thúc giục yêu cầu của cậu, hắn vẫn là gọi điện về nhà nói cho mẹ biết con trai yêu dấu của mẹ đã nhảy cửa sổ chạy. Tất nhiên cũng nói chuyện của cậu, bọn họ sẽ ở nhà anh họ mấy ngày. Mẹ Ngô mắng hắn vài câu xong khí thế liền nhẹ đi nhiều, dặn hắn lần sau đừng nhảy lầu nữa, gãy tay gãy chân thật khó coi hơn. Ngô Thắng Vũ á khẩu không trả lời được.

Cẩn thận giúp cậu tắm xong, nhìn đối phương vẫn đang buồn bã u sầu, hắn lại không dám hỏi nhiều, chỉ là ôm đối phương vào ngực, tránh miệng vết thương vỗ nhẹ lưng cậu.

“Bảo bối, nói cho em nghe chuyện của anh nè.”

“Hả?”

“Em có biết vì sao anh ghét ba mình không?”

Dương Uấn Chi lắc đầu. Đây cũng là chuyện cậu vẫn luôn tò mò.

“Bởi vì ba anh vì tiền mới cưới mẹ anh.”

“A? Sao lại…” Cậu hơi kinh ngạc, bởi vì cậu vẫn cảm thấy Ngô ba với Ngô mẹ rất ân ái, gia đình cũng rất hạnh phúc.

“Nhất định là vậy, hừ.” Hắn khó chịu bĩu môi, “Em không biết đâu, nhà anh bây giờ là của ông ngoại mua cho mẹ anh, từ nhỏ ông ngoại đã rất thương mẹ, trước đây lúc gả cho ba anh, tuy nói dòng bên ông nội đều làm quan nhưng cũng là thanh quan, không hề tham ô hủ bại thì sao mua nổi nhà lớn như vậy. Trước đây lúc ba làm hiệu trưởng, không có tiền tài, mẹ anh thiên kim đại tiểu thư hoàn toàn nguyện ý theo ba chịu khổ. Thế nhưng… Anh nhớ lúc trước em từng hỏi sao anh lại không thích học đúng không?”

“Ừm.” Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, bản thân lúc đó cũng vì hắn không muốn chia sẻ mà thấy thật mất mát, không nghĩ rằng bây giờ lại chủ động nói cho cậu nghe. Cậu có nhớ lúc Ngô ba làm hiệu trưởng sơ trung, chuyện sau đó cậu không biết, mãi cho đến một khoảng thời gian trước nghe nói Ngô ba lên chức làm trưởng phòng giáo dục, sau đó mới mới lên làm bộ trưởng bộ.

“Bởi vì năm nhất sơ trung, có một lần anh đến phòng hiệu trưởng tìm ba. Trường đã tan học lâu rồi nên không có người, cửa cũng không khóa, anh thấy một giáo viên nữ trường anh toàn thân trần trụi dựa vào người ba. Lúc nhìn thấy anh suýt chút nôn ra, tuy lúc đó nhận thức về chuyện này còn rất ít, chẳng qua là thấy thật chán ghét, còn có tức giận. Mẹ anh tốt với ông ta như vậy mà ông ta lại dám ở trường làm chuyện này với người khác. Cho nên sau này, dù ông ấy có tốt với mẹ anh như thế nào, anh cũng thấy thật dối trá.”

Dương Uấn Chi nghe chuyện này, chấn kinh, “Có phải là có hiểu lầm gì hay không, chú….. Chú sao lại là loại người như vậy.”

Ngô Thắng Vũ không tỏ rõ ý kiến, “Tuy rằng anh không biết trong chuyện này có hiểu lầm hay không nhưng ông ta lại giấu mẹ, mẹ vẫn luôn không hay biết gì. Sau này ông ấy kêu anh làm gì anh đều không muốn, không muốn đến trường gặp bà cô kia, thậm chí sau đó khi nhớ lại bộ dáng lõa thể của nữ nhân kia, anh liền buồn nôn. Sau đó anh bắt đầu cố ý trốn học, thi luôn đứng hạng dưới cùng. Nghĩ lại thấy mình thật ngây thơ, sau đó từ từ thật sự không muốn đến lớp nghe giáo viên nhiều lời nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.