Edit: Phanh
Beta: Ami
Sau khi kết thúc phỏng vấn, nhóm khách mời cũng lần lượt theo dõi câu chuyện cũ của những người khác, sau đó tiến vào phân đoạn nhiệm vụ. Ghi lại các đạo cụ đã xuất hiện trong phim ngắn ở cảnh quay nào đó do ê-kíp chương trình chỉ định.
Điều này liền thể hiện rõ sự khác nhau giữa nghệ sĩ mới tham gia gameshow lần đầu và những người chuyên nghiệp, nhóm nghệ sĩ mới nhận được thẻ nhiệm vụ liền ngơ ngác, còn nhóm chuyên nghiệp thì bình tĩnh hơn nhiều. Duy chỉ có 2 người ngoại lệ, đó là Lâm Phục và Minh Minh. Có đợt Minh Minh đã càn quét xem hết các show Hàn và các loại kịch bản nên lúc xem phim ngắn phát hiện có mấy cảnh quay không được tự nhiên liền đặc biệt để tâm. Còn Lâm Phục thì có trí nhớ siêu phàm, không chỉ có thể nhanh chóng tìm được đạo cụ của mình mà còn có thể giúp các khách mời mình gặp được phân biệt ra đạo cụ của họ, vì vậy nhận được rất nhiều ấn tượng tốt của các khách mời khác.
Minh Minh tìm xong 7 món đạo cụ mà không hề đổ một giọt mồ hôi nào, cô cũng là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ và quay trở lại phòng nghỉ. Phần thưởng của tập đầu tiên này là quyên góp cho Quỹ cứu trợ trẻ em mắc bệnh hiểm nghèo ở nông thôn dưới danh nghĩa khách mời, mỗi người 20 vạn, số tiền ủng hộ sẽ được quyên góp trong thời hạn hoàn thành nhiệm vụ, qua mỗi một phút sẽ giảm bớt 1 vạn.
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, khách mời thứ hai hoàn thành nhiệm vụ cũng xuất hiện, là nam diễn viên hài luôn nở nụ cười - Tôn Trung. Tôn Trung thực nhiệt tình chào hỏi Minh Minh đang đeo mặt nạ, Minh Minh mới vừa phất phất tay thì loa phát thanh vang lên ——
“Bộ Văn Chi tìm được thẻ đặc quyền hạn chế, số đạo cụ người đầu tiên tìm được đã bị xóa bằng 0.”
Ngón tay như hành lá của Minh Minh ngừng ở giữa không trung, Tôn Trung tỏ biểu tình kinh ngạc trông thực buồn cười.
Toàn bộ đạo cụ của mỗi một nhóm khách mời chỉ có 20 món, trừ những cái Minh Minh đã nộp lên thì còn thừa 13 món, cho nên giữa cô và Bộ Thiếu Văn ít nhất có một người phải tìm được đạo cụ không đồng đều.
Oan gia.
Theo thời gian đẩy nhanh, các loại thẻ đặc quyền được thả xuống, trao đổi số lượng đạo cụ, ràng buộc số lượng đạo cụ với người khác, còn thêm nhắc nhở vị trí và hình ảnh của đạo cụ. Dần dần, dàn khách mời vốn làm theo ý mình lục tục liên hợp lại, trao đổi tin tức cho nhau, quan hệ vốn xa cách giữa họ ngay lập tức được kéo gần lại rất nhiều.
3 phút cuối cùng, Bộ Thiếu Văn có 6 đạo cụ, Minh Minh có 4 đạo cụ, Lâm Phục bởi vì giúp Kiều Hàn Thu nộp lên 7 đạo cụ trước cho nên anh hiện tại vẫn còn thiếu 1 món, còn đạo cụ của Lục Cận Dao thì vừa mới bị người dùng thẻ đặc quyền trộm đi một nửa, hiện tại chỉ có 3.
Đồng thời, Lục Cận Dao có một tấm thẻ thêm đạo cụ và thẻ cộng 1, Lâm Phục có một thẻ ràng buộc, cho nên Lục Cận Dao đề nghị đưa thẻ cộng 1 cho Lâm Phục, Lâm Phục ràng buộc hắn cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
Lâm Phục đang định đồng ý thì trùng hợp là Bộ Thiếu Văn và Minh Minh cũng đi tới điểm tiếp sức tạm dừng tính thời gian nên liền hỏi tình huống của 2 người bọn họ.
Minh Minh biết được tình huống của 3 người liền giơ thẻ đặc quyền trong tay lên: “Tôi có một thẻ ăn cắp.”
Bộ Thiếu Văn cùng Lục Cận Dao theo bản năng liền muốn chạy.
“Nhưng tôi biết chỗ có đạo cụ mà anh muốn, có chút xa, không biết có tới kịp được hay không.” Minh Minh nhìn Lâm Phục nói.
“Đi!” Lâm Phục không nói 2 lời liền chạy theo Minh Minh.
Lục Cận Dao cầm lấy túi đạo cụ cùng thẻ ăn cắp của Minh Minh lưu lại, nhìn nhìn bóng dáng của Lâm Phục và Minh Minh xong đưa thẻ cộng 1 của mình cho Bộ Thiếu Văn.
Ngược với thẻ ăn cắp chính là tặng cho, số đạo cụ mà Minh Minh cho hắn vừa đủ để hắn hoàn thành nhiệm vụ, đưa thẻ cộng 1 cho Bộ Thiếu Văn cũng được. Nếu như Minh Minh mang theo Lâm Phục kịp thời tìm được đạo cụ và ràng buộc cô thì trong tập này cả 12 người liền thông qua một cách hoàn mỹ, thuận lợi dành được 240 vạn quyên góp cho quỹ từ thiện.
Nhưng nếu 2 người Minh Minh không thể trở về kịp thời, Lâm Phục chỉ bị trừ 1-2 vạn, còn Minh Minh nếu không thể sử dụng được thẻ đặc quyền thì liền thật sự không hoàn thành được nhiệm vụ, dù sao đạo cụ thuộc về cô và Bộ Thiếu Văn chỉ còn sót lại 2 cái.
“Đàn ông chút.” Lục Cận Dao lắc lắc tấm thẻ trên tay. Bộ Thiếu Văn chậm chạp không nhận thẻ, hắn ít nhiều có thể hiểu.
Chia tay rồi nếu không muốn quay lại thì làm sao có thể yên tâm thoải mái tiếp thu ý tốt của đối phương với mình.
Cũng may cái “Nhưng” kia không có phát sinh, Minh Minh và Lâm Phục lấy tốc độ trăm mét chạy tới chỗ đạo cụ, hoàn thành nhiệm vụ.
Minh Minh bởi vì chạy nhanh mà thở gấp, dùng tư thế bất nhã ngồi dưới đất, Lâm Phục mỉm cười nhìn rồi cũng ngồi xuống theo.
Nhìn nhìn nhau, 2 người không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
Bộ Văn Chi và Lục Cận Dao cũng chạy tới, nghe được tiếng loa phát thanh, Lục Cận Dao nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại thấy Bộ Văn Chi nhìn Lâm Phục cùng Minh Minh sắp đỏ mắt.
Lục Cận Dao có lòng tốt kéo kéo tay áo của Bộ Văn Chi, nhắc nhở anh chú ý quản lý biểu cảm.
Bộ Văn Chi hất tay Lục Cận Dao ra, đang muốn xoay người thì Minh Minh lại đột nhiên ôm bụng kêu lên đau đớn!
Trên mặt Bộ Thiếu Văn biến sắc, xông tới bế ngang Minh Minh lên rồi vừa chạy vừa quát: “Xe! Đưa đi bệnh viện! Mau!”
Mọi người há hốc mồm.
Minh Minh: “Ách, Thiếu Văn ——”
Bộ Thiếu Văn: “Câm miệng! Cô muốn chết sao? Thân thể cô như nào cô không biết sao? Cô chạy cái gì mà chạy!”
Thân thể cô làm sao?
“Tôi chỉ là bị đau sốc hông bởi vì chạy nhanh...”
“...”Bộ Thiếu Văn nhìn kỹ sắc mặt của Minh Minh, lại xem xét nửa người dưới của cô, sau đó cứng đờ buông cô xuống rồi quay đầu đi mất.
Tập đầu tiên của 《 Gương vỡ lại lành 》 - nơi các minh tinh tụ họp đã kết thúc trong sự vui mừng bởi kết quả chiến thắng và bầu không khí vi diệu khó giải thích.
Ban đêm, Minh Minh ngồi ở trên chiếc ghế dài gần biển hóng gió đêm, trên tay cầm một đạo cụ không nộp lên.
Đó là một chiếc búa bỏ túi của Thor.
Trong 20 đạo cụ có 2 món phân biệt đến từ chính nam nữ khách mời, trong giai đoạn đầu thu thập, cô thật sự không tìm thấy thứ gì gọi là “Kỷ niệm chung” nên liền tùy tiện giao một cây bút lên. Mà chiếc búa của Thor này được bật ra trên bình gas sau khi cô xem bộ phim vào năm đầu đại học. Cô vốn dĩ muốn Hulk, nhưng cũng rất tùy ý, Bộ Thiếu Văn cầm cây búa của Thor làm thành móc chìa khóa, nói bất cứ lúc nào, chỉ cần cô duỗi tay ra, cây búa liền sẽ mang anh tới.
Thor sớm đã bị cô ném vào trong thùng rác nhưng lại nhặt về, nếu Bộ Thiếu Văn mang theo cây búa thì khi bị rớt anh sẽ không biết nó rơi ở đâu.
“Không ngủ được sao?” Lâm Phục đi tới nhẹ giọng hỏi.
Minh Minh lắc đầu cười cười: “Vẫn chưa tới giờ ngủ. Hôm nay cảm ơn anh.”
“Khách sáo rồi. Cô vốn có thể hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chẳng qua là vì giúp...” Lâm Phục chưa nói xong.
“Cũng không phải cố ý vì ai, có cơ hội để tất cả mọi người thông qua nên muốn thử xem, cảm ơn anh đã tin tôi.” Giọng điệu của Minh Minh tự nhiên nhu hòa, kết hợp với gió đêm khiến lòng người thoải mái an bình.
“Nhưng tôi thấy bạn trai cũ của cô vẫn thực quan tâm lo lăng cho cô a, không tính đến chuyện quay lại sao?”
“Vậy còn anh? Anh cùng Kiều ảnh hậu thì như thế nào?”
Có lẽ là vì ban ngày nắm tay khiến cho sự ăn ý kéo dài tới ban đêm, cũng có lẽ là vì mấy ngày nay thường xuyên tiếp xúc và giá trị ấn tượng tốt không ngừng tăng lên khiến Minh Minh dỡ xuống lòng phòng bị, cho nên một người không hay tiếp xúc nhiều với người khác như cô và Lâm Phục cùng nhau nhớ lại tình yêu của mỗi người, chia sẻ những chuyện xấu hổ đã làm trong khi yêu đương cho lẫn nhau nghe.
Hai người nói chuyện với nhau, càng nói càng hăng, thường thường một người mới kể đầu câu chuyện thì đối phương liền biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. Bất tri bất giác, đêm lạnh như nước.
Nói đến chỗ buồn cười, Minh Minh nhìn về phía Lâm Phục, đối diện với ánh mắt thâm thúy ôn nhu của anh.
“Phanh!”
Có tiếng vang lớn từ cửa sổ sát đất hướng ra biển trong căn phòng 1608 của khách sạn.
“Hạ tiện!” Bộ Thiếu Văn cắn răng tức giận mắng.
Chua xót, phẫn nộ sắp bùng nổ ép mở miệng, nếu không thoáng nhục mạ phát tiết một chút thì anh sợ mình sẽ vọt tới trước mặt Minh Minh rồi bóp chết cô! Hoặc là ——
Làm chết cô!
“Thiếu Văn! Em còn muốn chịu ảnh hưởng của cô ta tới khi nào? Em nhìn cho rõ! Cô ta có đáng để em thất thố như vậy hay không, có đáng để em đánh đổi sự nghiệp hay không! 4 năm, còn chưa đủ để em buông cô ta sao?” Bộ Thiếu Vi hận rèn sắt không thành thép.
Bộ Thiếu Văn gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh đang ngồi trên chiếc ghế dài dưới lầu, ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói của Bộ Thiếu Vi.
“Từ nhỏ đến lớn em đều rất thông minh và lý trí, cũng rất nghe lời chị, vì sao kể từ khi gặp được cô gái này, em liền hoàn toàn thay đổi? Em nhìn cô ta xem! Mới được một ngày mà đã thông đồng với Lâm Phục, không chừng tối hôm nay liền có thể trèo lên giường người ta rồi!”
“Bộ Thiếu Vi!”
“Em không muốn thừa nhận cũng vô dụng thôi! Ngẫm lại những bức ảnh đó và những video đó xem! Cô ta ngay cả bạn trai của bạn thân mình cũng có thể ngủ cùng thì còn có cái gì mà không dám làm? A! Đúng rồi! Còn bụng của cô ta nữa, hơn 3 tháng vẫn chưa lộ bụng còn có thể chạy nhảy, xem ra là phá thai rồi nhỉ? Không biết là cái thai thứ mấy nữa? Mới vừa sinh non liền muốn đàn ông ——”
“Chị đi ra ngoài!”
“Thiếu Văn! Em tỉnh táo lại đi! Em cho rằng Yến Sơ Phi đánh giá cao em và cho em tài nguyên thì em sau này sẽ an ổn sao? Em cho rằng tại sao Thi Hiểu Vũ lại nói cho em tin tức Minh Minh mang thai? Người ta chính là muốn xem kịch hay từ em, hy vọng em phá hỏng bản thân, sợ em chia sẻ tài nguyên từ nghệ sĩ dưới trướng cô ta! Em có thể đặt nhiều tâm tư lên người mình, ngẫm lại tương lai đi như thế nào không hả?”
“...Chị, em xin chị, để em ở 1 mình.”
Bộ Thiếu Vi tận tình khuyên bảo cuối cùng cũng có tác dụng, hôm sau ghi hình cả ngày, Bộ Thiếu Văn không hề xuất hiện hành động khác thường, thậm chí ngoại trừ sắp xếp của ê-kíp chương trình ra thì anh thậm chí còn không liếc nhìn Minh Minh lấy một lần và không nói một chữ nào.
Đêm đó, Minh Minh thay đổi vé máy bay, không về chung chuyến bay với Bộ Thiếu Văn.
Lâm Phục cũng đổi vé máy bay.
“Lâm Phục vào phòng của cô ta.” Khi máy bay cất cánh, Bộ Thiếu Vi mặt không biểu tình nói.
Bộ Thiếu Văn đang nhắm mắt giả vờ ngủ quay mặt về phía cửa sổ, chóp mũi ửng đỏ.
————————————————
Tiểu kịch trường:
Lâm Phục: Tôi có chút hưng phấn, chương tiếp theo là của tôi!
Minh Huyên: Anh không thể có chút lòng đồng tình được à, anh Thiếu Văn sắp khóc rồi.
Lâm Phục: Em rể tương lai, em phải hiểu rằng, tranh đấu giữa đàn ông, không có hai chữ đồng tình.
Hàn Duật: Chỉ vui sướng khi người khác gặp họa.
Minh Huyên:...... Cẩn thận vật đổi sao dời. (Ami: +1 inggg)
- -------
Ami: Vote nhiều dô cho tui vui nhe mn >< Dạo này chăm up truyện vậy mà