Vương Vấn Hương Thơm

Chương 14: Chương 14: Thuê phòng cùng tôi




Edit: Sún

Beta: Ami

Ngày 17 tháng 6, thời tiết dần dần nóng lên, mặc dù ngồi trong văn phòng tràn đầy khí lạnh nhưng Minh Minh vẫn cả người nóng như lửa đốt như cũ.

Trải qua mấy ngày nỗ lực, cuối cùng cũng cởi được áo của Hoa Vân Lâu và có thể sờ soạng vài cái, dáng người kia, xúc cảm kia, trọng lượng kia...

Chết tiệt! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!

Còn không bằng bọc kín mít đi! Nửa che nửa hở, xem được mà không ăn được!

Cái gì mà tiến hành từng bước? Cái gì mà 6 giai đoạn?

Cô mặc kệ! Hôm nay tan tầm liền đi làm anh ta! Ngay trong văn phòng của anh ta! Ngay trên bàn làm việc của anh ta!

Khi cô đang ảo tưởng Hoa Vân Lâu giống như một cô vợ nhỏ bị cô đè ở dưới thân làm đến khi khóc sướt mướt thì màn hình di động chợt lóe sáng ——

“Bảo bối, tôi đã về rồi.”

Nhìn thấy tin nhắn, một thân tình dục trong nháy mắt biến thành bãi nước ngâm xương thịt, Minh Minh úp di động xuống, chốc lát sau lại cầm lấy bấm số điện thoại.

“Hoa Vân Lâu, hôm nay tôi không qua chỗ anh được.”

“... Ừm.”

“Họa vân lâu? Điểm du lịch nào vậy? Hay là nhà hàng mới mở? Chưa từng nghe nói đến bao giờ nha?” Diệp Lăng cười tủm tỉm đi tới, mặt mày hớn hở.

“Nhận được vai diễn tốt sao?”

Diệp Lăng cười toe toét: “Tác phẩm mới của đạo diễn Giang, đại IP*, nữ số 4!” Diệp Lăng hưng phấn ôm lấy mặt của Minh Minh muốn hôn lên.

(*) Đại IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.

Minh Minh dùng hai ngón tay đẩy đẩy cái trán của Diệp Lăng ra xa, với giá trị năng lượng tính dục của cô hiện tại, cô sợ cô có thể cùng Diệp Lăng hôn nồng nhiệt kiểu Pháp.

“Mấy nghệ sĩ dưới trướng của công ty cũng đều nhận được tài nguyên không tồi sao?” Minh Minh hỏi.

“Ừ, ông chủ Yến ngày mai nhận chức, cái này chắc là phát quà gặp mặt sớm. Chậc! Chữ viết này, khí chất này, lai lịch này, địa vị này... Ảnh đế bá đạo a!” Diệp Lăng tỏ vẻ mặt mê trai.

Minh Minh biết Diệp Lăng cố ý pha trò cười nên cũng gật đầu phối hợp cùng: “Đúng vậy đúng vậy, tốt nhất lại tuyển nam thần tượng trẻ mới, niên hạ công, thụ ngạo kiều...”

“A a a ——” Hủ nữ lâu năm Diệp Lăng ở bên cạnh vừa thấp giọng thét chói tai vừa che miệng của Minh Minh.

Tại một quán cafe sách.

“Hắt xì!” Yến Sơ Phi hít hít cái mũi, thu hồi khăn tay.

“Bệnh viêm mũi lại tái phát?”

“Ừm.”

“Chắc là trời sắp mưa rồi.” Hàn Duật nhìn bên ngoài cửa sổ: “Hay là buổi tối gặp mặt đi? Tôi còn có mấy bình rượu ngon.”

“Được.” Giọng nói khàn khàn thể hiện vẻ quyến rũ trưởng thành của sự thăng trầm theo thời gian.

“Vậy được rồi, tôi sẽ quản lý hình tượng của Bộ Văn Chi trong 《 Gương vỡ lại lành 》và kiểm soát ý kiến cùng thái độ của dư luận, về mặt chi tiết cậu xem có cái gì muốn điều chỉnh không?”

Hai người trò chuyện xong tình hình công việc, Hàn Duật lại từ góc độ làm việc của bản thân đánh giá các nghệ sĩ của Hoa Thước một chút, khi nhắc tới Diệp Lăng, Yến Sơ Phi trầm ngâm một chút rồi cầm lấy di động nhìn nhìn.

Hàn Duật thấy Yến Sơ Phi mặt lộ vẻ không vui bèn hỏi: “Diệp Lăng có vấn đề gì sao?”

“Diệp Lăng không có vấn đề...” Yến Sơ Phi cong tay lại gõ gõ trên bàn làm việc: “Là Bộ Văn Chi có vấn đề.”

Trong một quán cà phê khác cách cafe sách 20 mét, Trang Vân Bằng có chút bất đắc dĩ mà nhìn người phụ nữ đối diện đang lật xem hợp đồng.

Sau nửa tháng, các khách mời khác của 《 Gương vỡ lại lành 》đều đã được xác định, chỉ còn lại cặp đôi Bộ Văn Chi và Minh Minh này. Đây là lần đầu tiên hắn ta đảm nhiệm công việc chế tác, tự mình mời khách mời, thậm chí vung tay trả thù lao gấp 10 lần, kết quả thời điểm mời người ta kí hợp đồng, người ta lại thật ngượng ngùng mà nói: “Thật xin lỗi, tôi không nghĩ với mức giá này mà mấy người cũng đồng ý.”

Hắn ta đã gửi tin nhắn cho anh Yến, anh Yến hỏi vị trí của hắn ta, chuyện liên quan đến Bộ Văn Chi, anh Yến tất nhiên là phá lệ coi trọng, chỉ là hắn ta không ngờ rằng, anh Yến lại tới nhanh như vậy!

Trang Vân Bằng nhìn thấy Yến Sơ Phi liền vội vàng đứng dậy. Hắn ta muốn cảm ơn tất cả những người hiện tại đều đang cúi đầu, cho nên Yến Sơ Phi một đường đi tới đây cũng không gây náo loạn.

“Yến tổng.”

Minh Minh nghe tiếng liền ngẩng đầu —— ngũ quan góc cạnh rõ ràng lộ vẻ kiên nghị quả quyết, đôi mắt thâm thúy có thần giống như hố sâu lại vừa tựa biển cả, làm cô không khỏi nhớ tới câu nói “Anh dũng trang vương, uyên đình nhạc trì*“.

*Anh dũng trang vương, uyên đình nhạc trì: ý chỉ tính chất cao quý của một người.

Vừa nhìn qua trái tim liền run sợ.

Muốn làm. (Sún:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.