Vượt Âm Dương

Chương 6: Chương 6: Bạn cùng phòng của tôi không phải người




Thư đường [21/04/22]

[Ngươi muốn tới ở chung với ta?]

“Sao ngươi lại ở chỗ này?!”

Đối phương ngữ khí kinh ngạc mà phẫn nộ, hiển nhiên là quen biết Quảng Hàn.

“Hắn không thể đi theo ngươi.” Quảng Hàn nói, thản nhiên nói thẳng.

“Ngươi muốn cướp người?”

“Có thể thử xem.”

Vài câu ít ỏi, giương cung bạt kiếm.

Ánh mắt đối phương lạnh lùng, nhìn chằm chằm Quảng Hàn hồi lâu.

“Muốn đánh nhau thì nhào vào đây đê, trở về cho dù làm lớn rồi, ngươi tự mình bắt người sống làm người hầu, như thế nào cũng phải phạt đi núi đao biển lửa mấy năm trở lên đi! Ha ha ha ha cô goa, ai sợ ai!”

Con chim quái ngũ sắc rực rỡ không biết lại từ nơi nào nhảy ra, phành phạch hai cái như muốn đậu trên vai Quảng Hàn.

Quảng Hàn như có sở giác, hơi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn nó một cái.

Chim quái cười mỉa hai tiếng, lựa hồng mềm mà bóp*, coi bả vai Hà Sơ như chỗ đậu chân.

(*)Lựa hồng mềm mà bóp / 柿子挑软的捏: ẩn dụ chỉ chọn mấy đứa yếu mà bắt nạt.

Người ngồi trên lưng ngựa chậm rãi di chuyển tròng mắt, nhìn thẳng Hà Sơ nửa ngày.

Cặp nhãn cầu kia còn khiếp đảm hơn vừa rồi ở ngoài cửa sổ xe nhìn chằm chằm cậu nhiều, hai con mắt phần lớn đều là tròng trắng mắt, chỉ có một chút màu xanh đen ở giữa, như móc ra đôi mắt của loại sinh vật quái đản nào đó sống sờ sờ lắp vào, hoàn toàn không giống như tự có sẵn trên cơ thể người.

Hà Sơ biết, cậu hiện tại cũng không phải hoàn toàn đang nằm mơ.

Từ xưa đến nay, thường xuyên sẽ có người lúc ngủ đi dạo một vòng địa phủ, lại hoặc là gặp phải cái gì thần tiên tinh quái, lúc tỉnh lại bên gối còn có đồ vật mang ra từ trong mơ, Hà Sơ hiện tại đang ở trong trạng thái “linh hồn xuất khiếu” như vậy.

Nếu có thể bình an ra ngoài, mở mắt ra còn ở trên giường, bình yên vô sự, sợ bóng sợ gió một hồi;

Nếu là thật sự bị giữ lại, vậy đoán chừng thân xác tàn hồn để ở bên ngoài, không phải người thực vật cũng là hoạt tử nhân.

Nói thực ra, trước khi nhìn thấy Quảng Hàn với chim quái, cậu không có chắc chắn có thể thoát thân được, mấy người trước mắt này nhìn như âm sai, lại không giống âm sai bình thường, nói giữ người liền giữ người, tất nhiên có thủ đoạn lợi hại gì đó.

Hà Sơ thậm chí đã chuẩn bị xong vận dụng pháp chú đã lâu chưa dùng —— tuy rằng cậu một chút cũng không muốn dùng, nhưng hiện tại không phải thời khắc đặc biệt sao, còn không dùng nữa mạng nhỏ của cậu sẽ phải bàn giao tại đây rồi.

“Mà thôi, nể mặt Diệu Pháp Nguyên Quân, mà tặng ngươi một ân huệ vậy.”

Không biết là bên ta khí thế mạnh mẽ, hay là lời chim quái nói có tác dụng, đối diện cư nhiên nhát rồi, buông xuống một câu tàn nhẫn không tính là tàn nhẫn, quay ngựa, im hơi lặng tiếng ẩn vào màn sương.

Hà Sơ thở phào.

Tuy rằng cậu cũng không thân với Quảng Hàn cùng chim quái, nhưng suy cho cùng cũng là từng tiếp xúc ở dương gian, so với đám sinh vật âm phủ này, vẫn là làm người ta có cảm giác thân cận hơn một chút.

“Cảm ơn nhé, hai người sao lại ở chỗ này?”

“Ngươi còn nợ ta một bữa thịt bò nạm hầm khoai tây, ta có thể không tới chắc?” Chim quái nói trước..

“Lần trước ta hầm xong đi gõ cửa đối diện, cũng đã tìm không thấy hai người.” Hà Sơ không nhận cái nồi này.

“Đó là bởi vì chủ nhà qua trang trí, tụi ta ở không ——”

Lời của chim quái đột nhiên im bặt, như ý thức được mình bại lộ cái gì.

Hà Sơ không ngoài ý muốn, cậu đã sớm biết một người một chim này có thể căn bản không phải là khách trọ đàng hoàng thuê ở nơi đó.

“Sau đó thì sao?” Chim quái hỏi.

“Sau đó cái gì?”

“Nồi thịt bò nạm hầm khoai tây đó, một mình ngươi xử đẹp?”

“Ta làm nhiều, một bữa ăn không hết, chia ba bữa ăn.” Thiếu chút nữa không làm cậu căng chết.

Chim quái chớp đôi mắt: “Điểm phiền phức đó trên người ngươi còn chưa giải quyết nhỉ, yểu ma sớm hay muộn cũng sẽ tìm tới cửa thôi, hơn nữa những người ban nãy, một mình ngươi có thể đối phó được không?”

Hà Sơ thuận theo lời nó: “Hình như không đối phó được.”

Chim quái ân cần thiện dụ: “Ngươi xem, sống một mình chính là quá nhiều chỗ có hại, không ai cùng ngươi nói chuyện, ngươi sẽ tự bế; không ai ăn cơm giúp ngươi, ngươi sẽ biến thành thùng cơm; không ai đánh quái giúp ngươi, ngươi sớm hay muộn cũng chết; giống như bây giờ, hồn bị giữ lại, thân thể chậm rãi hư thối, ai cũng không phát hiện, cho đến một tháng sau mùi thối bốc ra ngoài, hàng xóm báo cảnh sát……”

“Ngừng!” Hà Sơ ngăn nó tiếp tục miêu tả tiếp, “Ngươi muốn tới ở chung với ta? Hai người hiện tại không có chỗ ở sao?”

“Đừng nói hệt như tụi ta không nhà để về vậy, lão tử còn không phải thấy ngươi có duyên, muốn giúp ngươi một phen!” Chim quái lão đại không vui.

Hà Sơ không rõ lai lịch của một người một chim này, nhưng trực giác nói cho cậu, đối phương không có ác ý, nếu không đứng đối diện lâu như vậy, đã sớm có thể giải quyết mình mười hồi tám lần rồi.

“Ta chỗ đó thật ra cũng có phòng trống……”

“Ngươi thấy đúng hông, là hắn mời chúng ta, không phải lão tử đi xin!” Chim quái quay đầu nói với nam nhân.

Hà Sơ:……

Quảng Hàn không nói gì, hắn nhìn Hà Sơ, giống như cũng đang đợi cậu thừa nhận.

Hà Sơ còn chưa có đồng ý, đã tỉnh lại.

Quả nhiên là mơ nhỉ?

Cái ý nghĩ này mới vừa ra, tiếng gõ cửa vang lên.

Cậu để một đầu tóc lộn xộn đứng dậy đi mở cửa.

Nam nhân tên là Quảng Hàn kia, cùng với, con chim quái ngồi xổm trên vai hắn, bốn con mắt, như hổ rình mồi nhìn cậu.

“Hé lô.” Chim quái chào hỏi.

Hà Sơ: “…… vào uống ly trà?”

“Ta đây liền không khách khí nữa!” Chim quái cạc cạc hai tiếng, hãy còn bay vào phòng khách. “Có trà nóng hông? Cái loại thêm chút đường ấy.”

“Làm phiền rồi.” Nam nhân gật đầu với Hà Sơ, cũng đi vào, ngồi trên sô pha.

Hai người thật đúng là không khách khí, Hà Sơ lau mặt, âm thầm cười khổ.

Tỉnh lại tựa như một hồi ác mộng, nhưng cậu cũng rất rõ, nếu không phải nhờ một người một chim này, cậu phỏng chừng thật sự luân hãm ở cảnh trong mơ, đến cùng vẫn không tỉnh lại, có thể nửa tháng sau hàng xóm sẽ bởi vì ngửi thấy mùi lạ mà báo cảnh sát……

Hà Sơ cưỡng ép kéo suy nghĩ trở về, nhìn hai vị khách không mời mà đến rõ ràng là tới tìm cậu làm tròn ân cứu mạng này.

“Tôi nói trước, tôi cũng không dư dả gì, còn phải trả khoản vay mua nhà……”

“Tôi có thể đóng tiền thuê nhà, theo thị trường.” Không chờ Hà Sơ nói tiếp câu kế, Quảng Hàn cũng đã mở miệng, “Chỉ ở ba tháng. Ba tháng sau, chúng tôi đi ngay.”

Tài xe đặt xe trên mạng thật ra rất vất vả, dậy sớm mò đến tối, ba bữa cơm không thể ăn đúng giờ.

Nhưng Hà Sơ là một ngoại lệ, nhận việc kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới* giống cậu này, chú định cậu kiếm không được nhiều như các tài xế khác, bình thường đóng khoản vay mua nhà hơn nữa tiêu phí hằng ngày, tiền thu nhập hằng tháng không tiêu xài, ít nhiều bản thân còn có chút tích góp, hiện tại có người nguyện ý gánh tiền thuê nhà đương nhiên là chuyện tốt.

(*)Ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới / 三天打鱼两天晒网: thích thì làm không thích thì thôi.

Nhưng thuê nhà chỗ nào mà không phải thuê, vì cái gì cứ phải đến chỗ mình?

Lại nhiều nỗi niềm khó nói cũng không giải thích được.

Quảng Hàn dường như hiểu được nghi vấn của cậu, nhàn nhạt nói: “Tôi không có chứng minh thư.”

Thời buổi này làm cái gì cũng phải có chứng minh thư, thuê phòng ở cũng phải lấy ra giấy tờ tùy thân, bằng không chủ nhà nào dám cho thuê phòng, làm không tốt quay đầu liền báo cảnh sát, khó trách hắn không thuê phòng được.

Hà Sơ: “Anh là tội phạm bị truy nã?”

Quảng Hàn: “Không phải.”

Hà Sơ: “Là người nhỉ?”

Quảng Hàn: “Trước mắt là vậy.”

Hà Sơ:……

Trước mắt là vậy, vậy trước kia không phải?

Cậu nhìn chăm chú, cái bóng của Quảng Hàn kéo dài dưới thân —— quỷ không có bóng, quả thật trước mắt là người.

Tất cả dấu hiệu đều cho thấy, nam nhân này cho dù là người, thì cũng không phải là người thường.

Cậu với Quảng Hàn ánh mắt giao nhau, đôi mắt vọng không thấy đáy.

Trên người đối phương cất giấu rất nhiều bí mật, tựa như bản thân không có bao nhiêu nguyện ý nhắc tới chuyện cũ vậy.

Mỗi người đều có một vài lý do khó nói, trong thành phố, người như vậy quá nhiều, bạn vĩnh viễn không biết được cấp trên tây trang giày da của bạn có phải là một con hồ ly khoác da người hay không.

“Chính ngươi không cũng hiểu đạo hạnh, sao cứ luôn ở đó chọn nhẹ sợ nặng, lo trước lo sau? Có một con phượng hoàng như ta ở ba tháng tại chỗ này của ngươi, còn chưa đủ ngươi bồng tất sinh huy* sao!”

(*)Bồng tất sinh huy / 蓬荜生辉: Nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh…

Chim quái rất bất mãn với việc Hà Sơ trầm ngâm suy nghĩ.

“Từ khi đối diện không thể ở nữa, hắn liền chuyển chỗ xuống phía dưới cầu vượt, muốn ta đường đường là phượng hoàng, thượng cổ thần điểu, thế nhưng phải cùng hắn ăn ngủ ngoài trời ăn toàn là thức ăn nhanh dầu cống ngầm, ta một miếng cũng nuốt không trôi, cuộc sống này không thể qua nữa rồi, cô goa oa u u u!”

Nói đến phía sau, còn khóc nức nở.

Hà Sơ không ngờ tới một người một chim này phải nghèo nàn đến nổi đi ở cầu vượt, vẻ mặt cạn lời nói: “Vậy mà hai người còn nói muốn đóng tiền thuê nhà cho tôi?”

Quảng Hàn lấy ra một xấp nhân dân tệ từ túi xách đặt lên bàn, nhìn sơ cũng có hơn hai ngàn tệ, dựa theo giá cả tiền thuê trong vùng, vừa vặn không khác lắm đủ đóng tiền thuê nhà tháng này.

Hà Sơ cẩn thận cầm lấy một tờ, để sát vào ngửi ngửi.

Là mùi của nhân dân tệ, không phải tiền âm phủ.

“Tiền ở đâu ra vậy?”

Trong nháy mắt đó, Hà Sơ đã nghĩ đến các loại cách làm ra tiền, ngay cả năm con quỷ vận chuyển đại pháp cũng nghĩ ra rồi.

“Dọn gạch công trường, rửa chén quán cơm.” Quảng Hàn đưa ra câu trả lời giản dị nhất.

Hà Sơ:……

Có một vài công trường nhỏ quán cơm bé quả thực cũng nhận công nhân đen* lao động ngày, chẳng qua tiền lấy được ít hơn, nhưng cậu làm thế nào cũng không thể liên hệ gương mặt này của Quảng Hàn với công nhân đen nhỏ rửa chén ở tiệm cơm được.

(*)Công nhân đen / 黑工: chỉ những người làm công nhưng không có thân phận hợp pháp, bình thường dùng để chỉ những người nhập cư trái phép, những người này thông qua các loại đường tắt phi pháp đi vào nước khác, bởi vì không có thủ tục hợp pháp nên không thể có được thân phận hợp pháp, chỉ có thể lén làm việc lao động thấp, thu nhập thấp hơn người địa phương, nhưng thu nhập thấp này cũng cao hơn thu nhập cao ở nước bọn họ nhiều.

Chim quái còn đang líu ra líu rít.

“Ta vốn định cho hắn đi ở mấy cái khách sạn nhỏ, không cần chứng minh thư gì đó, hắn còn ngại đắt! Ngươi cho rằng ta thích ở chắc, mấy cái chỗ đó bẩn muốn chết, vỏ chăn gối đầu mấy tháng trời cũng không giặt, đi vào là có thể ngửi được cái mùi mốc, ta cảm thấy ta tắm mười lần cũng không đủ! Còn nữa ngươi biết không, có lần Quảng Hàn ham rẻ trọ ở phòng mỗi ngày mười tệ của quán trọ, đi vào ta liền phát hiện trên vai ông chủ có hai con quỷ đang ngồi, đi đến đâu theo tới nấy, làm oán khí đâu đâu cũng có, để người ở cũng ở không nổi, còn không thoải mái bằng ở dưới cầu vượt nữa!”

Hà Sơ nghe đến khóe miệng trực tiếp giật giật: “Trên vai có hai con quỷ ngồi, người còn có thể sinh hoạt bình thường sao?”

Chim quái rung đùi đắc ý: “Cho nên ông chủ kia cứ luôn nói bả vai mình đau đó, ổng còn tưởng rằng là vai cổ của mình vì vất vả mà sinh bệnh, hai con quỷ mỗi ngày hút tinh khí của hắn, sớm muộn gì cũng phải hao chết ổng, cũng bởi vì nơi đó âm khí dày đặc, hàng năm làm ăn không tốt, ngoại trừ tụi ta gần như không có người nào đi.”

Hà Sơ: “Hai người không nhắc nhở ông ta sao?”

Chim quái nói: “Vạn sự tất có nhân quả, ngươi cho rằng tại sao lại như vậy? Quán trọ đó là ổng tự ở mà, năm đó lúc xây nhà, ổng ham chút hời nhỏ, dùng tài liệu rẻ một chút, sau đó bão táp mưa sa một phần tường bị sập, đè chết hai người qua đường, ông chủ khơi thông quan hệ đắp một chút tiền, đè chuyện này xuống, việc này xảy ra sớm, năm đó che giấu dễ dàng, nhưng từ sau lúc đó việc làm ăn của khách sạn liền bắt đầu xuống đường dốc. Ổng còn tưởng rằng là do xung quanh khách sạn mở rộng sửa đường, thật ra ngọn nguồn liền ở trên người ổng hết.”

Hà Sơ: “Ngươi làm sao biết nhiều chi tiết như vậy?”

Chim quái đắc ý: “Ta nghe công nhân quán trọ với hàng xóm xung quanh nói.”

Mấy cái tin tức đó khẳng định không phải một hai câu tán gẫu là có thể được đến, thế nào cũng phải là cả ngày nằm vùng ở bên người bảy cô lớn tám dì cả mới có thể tổng kết ra được, có thể thấy được con chim này vô cùng bát quái.

Trong lòng Hà Sơ còn có chút tính toán.

“Như vậy đi, giảm giá cho anh, mỗi tháng một ngàn tiền thuê nhà là được, bao ăn ở, nhưng tôi hiện tại bị yểu ma quấn lấy, có thể sống qua mấy tháng này được không cũng không biết, hai người có thể ở lại bao lâu, phải xem tôi có thể sống bao lâu.”

Ngụ ý, anh cũng không thể trơ mắt nhìn chủ nhà của anh cứ như vậy mà lạnh đi?

Từ biểu hiện phía trước của Quảng Hàn, với trong lời nói của chim quái, Hà Sơ biết đối phương khẳng định có biện pháp đối phó với yêu ma, chỉ ở chỗ có muốn ra tay hay không.

Nói xong câu này, đối phương thật lâu không nói gì, Hà Sơ bị nhìn chằm chằm đến cả người nổi da gà, còn tưởng rằng Quảng Hàn ngại khoản mua bán này không có lời —— cũng phải, tiền thuê nhà rẻ một chút này, còn phải bảo mệnh của chủ nhà, đổi là cậu cậu cũng tình nguyện tiếp tục ngủ ở cầu vượt.

Ngay lúc cậu suy xét có nên cò kè mặc cả giảm tiền thuê nhà bớt không, đổi lấy một cái mạng chó của mình, Quảng Hàn đột nhiên hỏi: “Cậu có nguồn gốc gì với Các Tạo Sơn*?”

(*)Các Tạo Sơn (閣皂山): còn được gọi là Cát Lĩnh (葛嶺) nằm ở phía đông nam thành phố Chương Thụ tỉnh Giang Tây, mạch Vũ Di Sơn, được khen ngợi là Thanh Giang Bích Chướng (Sông trong núi biếc). Các Tạo Sơn là Danh sơn Đạo giáo, là phúc địa thứ ba mươi sáu, tổ sơn Linh Bảo phái Đạo giáo.

Hà Sơ nghi hoặc, nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Tôi nghe ông ngoại của tôi nói, ông cố ngoại xuất thân Trí Hư phái* ở Uẩn Hải Sơn, năm đó phong quang đỉnh cao biết bao, nhưng tôi lại căn bản tra không được nơi này.”

(*)Trí Hư: đạt đến hư không

“Thời Bắc Tống, Mao Sơn*, Long Hổ Sơn*, Các Tạo Sơn gọi chung là Tam Đại Phù Lục Tông Môn*, cực thịnh một thời. Trong năm Thuần Hóa*, thọ chóng rời đi, Uẩn Hải Sơn sáng lập Trí Hư phái, là làm chi nhánh Các Tạo Sơn, sau đó Ngôn Pháp Đạo của Các Tạo Sơn thất truyền, Trí Hư phái liền trở thành Ngôn Pháp Đạo duy nhất truyền thừa.”

(*)Mao Sơn (茅山): Là một ngọn núi nổi tiếng về đạo giáo (道教) ở tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, là nơi khởi nguyên của phái Thượng Thanh trong đạo giáo, được Đạo gia gọi là “Thượng Thanh tông đàn”, có vẻ đẹp được ca tụng “Đất lành đệ nhất” “ động thiên thứ tám”. Bởi vì thế núi quanh co, hình chữ “Dĩ” (giống chữ S), nên còn có tên gọi gọi là Cú Khúc Sơn.

(*)Long Hổ Sơn (龙虎山): nằm ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Nó nổi tiếng là một trong những nơi sinh của Đạo giáo, với nhiều ngôi chùa học được xây dựng trên các sườn núi. Nó đặc biệt quan trọng đối với Chánh Nhất giáo vì Thượng Thanh quan và nơi ở của các Đạo sĩ được đặt ở đây. Nó được biết đến như một trong những bốn ngọn núi thiêng của Đạo giáo.

(*)Tam Đại Phù Lục Tông Môn: Ba tông môn phù chú lớn

(*)Thuần Hoá (năm 990-994) là niên hiệu thứ tư của Tống Thái Tông.

Quảng Hàn dứt lời, ánh mắt dừng ở trên người cậu.

“Pháp chú cậu dùng lúc trước ở giao giới hỗn độn âm dương, xuất từ Ngôn Pháp Đạo.”

Ngôn Pháp Đạo, nhìn tên đoán nghĩa, lấy ngôn làm pháp, ngôn xuất pháp tùy, vạn vật không có không theo.

Nó xuất từ phù chú, lại có phần nào bất đồng với phù chú, tương truyền khởi nguyên tại thời thượng cổ, thuật pháp của Nữ Oa trao ban cho con người, sau khi Thương Hiệt tạo chữ, gửi vào chữ viết âm điệu, lấy dạng chữ làm pháp chú, lấy tiếng nói làm binh khí, tuyên truyền nêu cao thuật này, là Trương Đạo Lăng cuối thời Đông Hán, nghe nói ông ấy có Chân Ngôn Pháp Mười Tám Chữ, từ mưa gió sấm sét, đến hạt đậu thành binh, không gì không làm được.

Giống Chân Ngôn Sáu Chữ* của Phật gia, như Ngôn Linh Thuật của Nhật Bản, thật ra cũng đều là nguyên lý như nhau, chỉ có điều các nơi lần lượt lưu truyền, cùng thành một nhà.

(*)Chân Ngôn Sáu Chữ: [Om Mani Padme Hūm] đọc là “Úm ma ni bát ni hồng” hay “Án ma ni bát mê hồng“.

Truyền nhau người học uyên thâm đ*o này, thường thường chỉ cần nói một chữ, là có thể kéo tới thiên lôi địa hỏa, thậm chí càng làm thiên biến to hơn nữa.

Hà Sơ vừa nghe lời này, liền biết Quảng Hàn rõ mồn một, là một người thạo nghề.

Từ khi cậu nhớ chuyện tới nay, ông ngoại không bằng lòng lắm nói tới chuyện trước kia của mình, rồi lại luyến tiếc đạo pháp của mình thất truyền cùng lãng phí thiên phú Hà Sơ, vẫn là tìm cơ hội dạy một chút.

Lúc ấy Hà Sơ cũng nhỏ, một lòng ham chơi, ông ngoại để cậu mỗi ngày làm xong bài tập học hai giờ, cậu liền nhớ thương đồng ý tiểu đồng bọn chơi bóng đá, trăm phương nghìn kế né tránh, cuối cùng nhiều nhất học nửa giờ đã gấp không chờ nổi muốn ra cửa chơi, ông ngoại thở dài không ngăn cản, chỉ lẩm bẩm nói xem ra không người nối nghiệp rồi.

Nhưng Hà Sơ thật sự thiên phú hơn người, câu được câu không như vậy, thế mà cũng học được chút bản lĩnh.

“Ông ngoại nói, sau này nhân tài Trí Hư phái Uẩn Hải Sơn suy thoái, cơ bản chỉ còn lại một mình ông ấy, cũng không có cách nói gì ngoại truyền hay không ngoại truyền nữa rồi, có điều tôi học dốt nát, nhiều lắm cũng chỉ là nửa xô nước.”

Nếu là ông ngoại còn, cũng không đến mức để yểu ma dán mắt lên cậu, còn bó tay không biện pháp.

Quảng Hàn nhìn chằm chằm cậu, không xê dịch: “Ngoại trừ Ngôn Pháp Đạo, trên người của cậu còn có pháp môn giống vậy.”

Hà Sơ cợt nhả: “Pháp môn gọi các cô gái nhỏ yêu thích? Anh cũng muốn học?”

Quảng Hàn tự động nhảy qua những cái hồ ngôn loạn ngữ đó, như không nghe thấy.

“Âm vật vô cùng bị cậu hấp dẫn, cậu, có phải từng học Thỉnh Thần Thuật rồi hay không?”

Ý cười của Hà Sơ từng chút thu liễm lại, nghiêm túc nhìn Quảng Hàn mấy giây.

Quảng Hàn với chim quái không có ác ý với cậu, cái này cậu rất xác định.

Người này có bản lĩnh, phiền thoái chim quái vô pháp giải quyết, hắn ra tay là có thể giải quyết, cái này Hà Sơ cũng rất xác định.

Hai bên rốt cuộc cũng không thân, Hà Sơ kể chuyện cũ cãi cọ đầy trời cho hắn, cũng là quá trình tiếp xúc thử.

Nhưng Hà Sơ không ngờ tới, đối phương vừa mở miệng, cư nhiên liền bóc trần chút quá khứ không muốn chạm vào nhất trong lòng cậu kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.