Vượt Âm Dương

Chương 7: Chương 7: Q1 - BẠN CÙNG PHÒNG CỦA TÔI KHÔNG PHẢI NGƯỜI




Thư đường [22/04/22]

[Ngươi còn thật sự mời đến Tôn Thần Tiên hoá thân nào đó?]

Thỉnh thần, xem tên đoán nghĩa, chính là câu thông với thần linh đất trời, mời người đến giải quyết việc cho mình, hoặc là thực hiện nguyện vọng nào đó của mình.

Ở nơi nào đó, Thỉnh thần được gọi là lên đồng viết chữ*, cách Thỉnh thần cụ thể hơn, dò hỏi người hỏi chuyện trước, sau đó thuận Loan Sinh thỉnh thần thượng thân, lấy kê bút đặc chế từ thanh tre trên sa bàn mịn dựa vào chỉ thị của Thần linh vẽ ra một ít thông điệp chỉ có Loan Sinh mới hiểu được, từ hắn truyền đạt tới người xin hỏi.

(*) Lên đồng viết chữ / 扶乩 (phù kê):

Trong Phù kê, cần phải có người đóng vai nhân vật được thần minh phụ thân, loại người này được gọi là Loan Sinh (鸾生) hoặc Kê Thân (乩身). Thần minh sẽ phụ thân vào trên người Loan Sinh, viết một ít nét chữ để truyền đạt ý nghĩ của Thần minh. Tín đồ thông qua cách này câu thông với Thần linh, để hiểu ý của Thần linh.

Cách Thỉnh thần loại này tương đối nguyên thủy, giúp người thường tiếp thu lý giải dễ dàng hơn, nhưng còn có rất nhiều cách Thỉnh thần, mỗi một tôn giáo từ phương Đông sang phương Tây, đều có bí pháp khác nhau, thậm chí Đông Nam Á hoặc bộ lạc Châu Phi, cũng có muôn màu muôn vẻ nghi thức Thỉnh thần, không đủ để người ngoài nói.

Các Tạo Sơn là đạo môn lấy phù chú làm chủ, rất ít bước chân vào Thỉnh Thần Thuật, nhưng mẹ của ông ngoại, thời trẻ xuất thân một chi của Miêu tộc Tây Nam, trong bộ tộc có một chức Thần Vu*, có thể câu thông với Thần minh, cũng tương đương với Thỉnh thần.

(*) Thần Vu / 神巫: thầy cúng, thầy mo, thầy phù thủy.

Nhưng trong toàn bộ tộc, chân chính biết Thỉnh thần cũng chỉ có một người, theo sự bắt đầu của xã hội hiện đại, người trẻ tuổi dần dần rời khỏi núi lớn, lão nhân ở lại trông coi cũng lần lượt khuất núi, nghe nói người bà cố ngoại này của Hà Sơ, chính là Thần Vu cuối cùng của tộc đàn bọn họ.

Ông ngoại của Hà Sơ, mẹ của Hà Sơ, cũng không có di truyền đến bản lĩnh phương diện này, chỉ có Hà Sơ hồi nhỏ từ lúc có thể nhớ chuyện, đã thường xuyên chỉ vào nơi không có ai nói chỗ đó có người chú dì, hoặc là chơi đùa với không khí, làm cha mẹ sợ vô cùng, vẫn là ông ngoại Hà Sơ nghĩ cách đem đôi mắt âm dương này của cậu ấn cái “công tắt”, dạy cậu sau khi lớn lên tự mình học cách khống chế, mới xem như đã cho Hà Sơ một tuổi thơ bình thường.

Nhưng ông cảm thấy tư chất thiên phú của Hà Sơ, nếu chỉ làm một người bình thường lớn lên, thật sự có chút lãng phí, liền dạy cho cậu những phù chú sắp thất truyền của môn phái mình, trừ cái này ra còn có bản thân từ chỗ mẹ nghe tới đôi câu vài lời về Thỉnh thần, cũng đều giống như kể chuyện miêu tả lại cho Hà Sơ nghe, lại trăm triệu không ngờ tới mười mấy năm sau cháu ngoại của mình sẽ bởi vậy mà đâm vào đại họa.

Con chim lải nhải thậm chí chờ không nổi cậu đi vào chủ đề chính, đã bức thiết xen mồm.

“Chắc không phải là ngươi gặp đại vận thỉnh đến Chân Thần Bồ Tát gì đó, kết quả lòng tham không đáy, bị phản phệ rồi?”

Phần lớn thời gian, Thỉnh thần chỉ có thể mời đến âm linh, cũng chính là tàn hồn quanh quẩn giữa trời đất, tỷ lệ có thể thỉnh được Chân Thần hạ phàm cực kỳ bé nhỏ, cho dù thực sự có người thỉnh đến được, cơ thể phàm nhân không chịu nổi lực lượng vượt qua sức chịu đựng, cũng sẽ chịu mâu thuẫn mãnh liệt, nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì tàn tật.

Cho nên rất nhiều Loan Sinh Đồng Cốt* làm nghề lên đồng viết chữ này, hỏi chuyện thỉnh thần, mời đến phần lớn là cô hồn dã quỷ xung quanh, một mảnh tàn hồn lưu luyến nhân gian, chuyện hỏi được cũng có lúc đúng lúc không đúng.

(*) 乩童 (Đồng Cốt, Đồng Bóng): Đồng Cốt có nghĩa là những người ngồi đồng, được xem như “hạp căn”, có tâm hồn trong trắng như trẻ nhỏ, là trung gian để thần linh mượn xác về ngự và phán truyền. Đồng Bóng có nghĩa là bóng (thần linh) mượn hình đồng để tiếp xúc, nói chuyện với người ở trần gian”.

Hà Sơ suốt ngày biếng nhác, vực không dậy tinh thần, chim quái đương nhiên sẽ không cho rằng cậu có thể mời được Chân Thần, nhiều lắm cũng chỉ là thể chất đặc thù, hấp dẫn một chút du hồn dã quỷ thượng thân thôi, nhưng như vậy vừa vặn lại là tổn hại cực lớn đối với thân thể, tuần hoàn ác tính*, cũng khó trách cậu hiện tại sẽ bị yểu ma theo dõi.

(*) Tuần hoàn ác tính: sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu.

Nó thấy Hà Sơ hiện lên thần sắc cổ quái, không khỏi ấy một tiếng: “Ta đoán đúng rồi? Ngươi thật sự đúng là mời đến Tôn Bồ Tát nào đó hạ phàm, Thần tiên hoá thân?”

Hà Sơ trầm mặc một lát, tiếp tục kể chuyện.

Thiếu niên Hà Sơ giống như trời sinh đã được thiên vị, sau khi cậu ẩu tả học được Thỉnh Thần Thuật kia, lần đầu tiên thao tác trong phòng nhỏ của mình, cư nhiên mời tới Phán quan* thuộc miếu Thành Hoàng địa phương.

(*) Phán quan / 判官: là một chức quan của âm phủ được nhắc đến trong Đạo giáo, Phật giáo, tín ngưỡng dân gian Trung Quốc. Nhiệm vụ chính là quản lý tuổi thọ của loài người, báo ứng thiện ác, trừng phạt ác quỷ.

Nghé con mới sinh không sợ cọp, tuy rằng có ông ngoại ân cần nhắc nhở, Hà Sơ cũng không thế nào để nguy hiểm của Thỉnh thần vào trong lòng, sau mấy lần như thế, mỗi lần mời đến, tuy nói chức quan không lớn, tên cũng ít được quan tâm, nhưng đều là Âm thần* chính thức, chứ không phải cô hồn dã quỷ.

(*) Âm thần / 阴神: Chỉ thần đất, địa thần.

Chim quái nghe đến mỏ chim cũng sắp không khép được: “Không đúng, trước khi Thỉnh thần, ngươi ít nhất phải biết bản thân muốn thỉnh ai, không nói tới hiểu rõ cả đời của đối phương, ít nhất họ tên lai lịch cũng phải biết chứ, ngươi ngay cả muốn thỉnh ai cũng không biết, sao sẽ có Phán quan Âm thần dễ vậy mà tới chứ?”

Trả lời nó chính là Quảng Hàn: “Đây là thiên phú, có vài người trời sinh đặc thù, được Âm thần chiếu cố, giống như ngươi ngửi thấy mùi đồ ăn, thì không nhịn được dụ hoặc vậy.”

Cái ví dụ này rất sinh động, tình huống lúc ấy của Hà Sơ đúng là như vậy, Âm thần dễ bị cậu hấp dẫn, nhưng nếu xung quanh không có Âm thần, mà là những thứ đồ lung tung rối loạn khác, càng sẽ nghe tin lập tức hành động nhào lại đây.

Chim quái lập tức cạc cạc lên tiếng kháng nghị: “Ta đó là nếm trải chua ngọt đắng cay nhân gian!”

Quảng Hàn không quan tâm nó, ý bảo Hà Sơ tiếp tục nói.

Hà Sơ cũng phát hiện, đối phương không thần bí khó lường giống như lần đầu gặp mặt, ngược lại như là cảm thấy rất hứng thú với những gì tiếp xúc, muốn từ trong đấy tiếp thu tri thức nào đó, nhìn không chớp mắt, hết sức chuyên chú, còn nghiêm túc hơn Hà Sơ trước kia học môn chính.

Tuy rằng ông ngoại nghiêm khắc cảnh cáo cậu không được dùng Thỉnh Thần Thuật lung tung, nhưng Hà Sơ vẫn là lén trộm dùng vài lần, có khi là giúp người trong nhà của bạn tốt hoàn thành di nguyện chưa xong, có khi thì là giúp bạn học hỏi chuyện, mỗi lần đều có thể thỉnh đến Âm thần đứng đắn, nhưng không phải dùng hình thức phụ linh, mà là thỉnh linh, tổn hại đối với thân thể rất nhỏ, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể bù đắp lại.

Sau khi tốt nghiệp, bạn học cũ Hồ Hội Chí tìm đến cậu, đề xuất hùn vốn thành lập một công ty, mặt ngoài là làm việc bảo vệ môi trường trong sạch, trên thực tế chính là giúp người khác giải quyết một ít chuyện phiền toái liên quan đến quái lực loạn thần.

Hồ Hội Chí là người thường, cũng chưa từng học pháp thuật gì, cậu ta chỉ là từ nhỏ nhiệt tình yêu thích huyền học, tự mình thượng vàng hạ cám cũng đọc không ít sách, đã từng tận mắt thấy Hà Sơ ra tay, kinh vi thiên nhân*, đề xuất một cái chủ ý như vậy, xem như cùng kết hợp giữa hứng thú với công việc.

(*) Kinh vi thiên nhân / 惊为天人: khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy.

Hà Sơ cũng rất là động lòng, hai người thương lượng một phen, thật đúng là mở phòng làm việc, cha Hồ là người làm ăn, gia cảnh giàu có, cũng có quan hệ nhân mạch tương ứng, rất nhanh đã kéo mấy cái đơn nhỏ tới phòng làm việc của hai người.

Loại đơn này không tính khó, hoặc là con của nhà nào đó đêm khóc không ngừng, hoặc là có người đi đêm trên đường đi gặp phải quỷ đâm tường từ đó thì số con rệp, Hà Sơ thuận lợi giải quyết, thanh danh phòng làm việc rất nhanh truyền đi trong giới nhỏ bé này.

“Một ngày, Tiểu Hồ nhận được một ủy thác, là trên công trường của bạn của ba cậu ta xảy ra chuyện.”. Truyện Gia Đấu

Công trường là mấy toà nhà chưa hoàn thành, kéo dài mười mấy năm chậm chạp chưa hoàn thành, đã thay mấy nhiệm nhà thầu, bởi vì bên cạnh có sân vận động thành phố sắp tổ chức thi đấu cỡ lớn, nơi đây đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến bộ mặt thành phố, toà thị chính cũng chịu không nổi, ra mặt nhúng tay, gọi thầu tìm nhà thầu mới, bạn của cha Hồ phí một phen sức lực mới trúng thầu.

Nhưng chuyện đúng lúc xảy ra ở trên công trường, thi công bốn tháng, đã chết bốn người công nhân, chính là bình quân một tháng một người suy vong.

Có rất nhiều thang máy công trường gặp sự cố rơi xuống, có rất nhiều người trái với quy định không đội nón bảo hộ bị gạch rơi xuống đập chết, còn có rất nhiều bị cốt thép từ phía sau lưng đâm xuyên tim mà qua.

Phần lớn chết rất thảm, lúc Hồ Hội Chí đi xem hiện trường, trở về lại kể cho Hà Sơ, biểu cảm kia đều xoắn lại với nhau.

Quá trình thi công khác của công trường đều là phù hợp an toàn tiêu chuẩn, ngoại trừ người công nhân không đội nón bảo hộ kia, là bởi vì đầu nổi ngứa lâm thời cởi mũ xuống muốn gãi gãi rồi mang lại, cố tình lại xảy ra chuyện trong nửa phút này.

Tất cả thoạt nhìn như trùng hợp ngoài ý muốn, nhưng trùng hợp nhiều, tóm lại là không bình thường.

Công trình tiến hành đến một nửa, muốn buông tay đã không kịp, chỉ có thể căng da đầu làm tiếp, nhưng bạn của cha Hồ vẫn là tìm mấy đám cao nhân đi xem, trong đó liền bao gồm Hà Sơ cùng con trai Hồ Hội Chí của ông(?).

(?) Hình như đoạn này tác giả gõ sai chứ Hồ Hội Chí là con của cha Hồ.

Hai người trẻ tuổi xuôi gió xuôi nước, chưa bao giờ gặp phải chuyện gây khó khăn, đối với đơn “làm ăn lớn” này, đương nhiên là xoa tay hầm hè khí phách hăng hái.

Mấy đám cao nhân bạn của cha Hồ tìm, ngoại trừ hai người Hà Sơ, một đám là phong thủy tiên sinh, một đám là đạo sĩ, còn có một người trẻ tuổi không rõ lai lịch, vốn dĩ sắp xếp sai lộ trình, không biết như thế nào, đội ngũ mấy phương đều ở cùng một ngày được mời đến công trường, rất có ý ganh đua cao thấp lẫn nhau.

Mọi người kẻ tài cao gan cũng lớn, cũng không thèm để ý dùng loại trường hợp này tới thảo luận, thậm chí còn cảm thấy buổi tối âm khí nặng, tương đối dễ tra xét ra nguyên nhân, liền ở 7 giờ màn đêm buông xuống đi vào công trường.

Công trường này tổng cộng có ba toà nhà, chuẩn bị xây thành một khu đô thị cỡ nhỏ, toà nhà cũng gần như xây xong rồi, mặt tiền còn chưa niêm phong, mỗi tầng đều là bê tông cốt thép xi măng mênh mông, nửa đêm tiếng gió gào thét thổi qua, giống như cự thú màu xám, âm trầm không nói gì.

Hà Sơ kể chuyện không dong dài, ít ỏi vài câu chỉ ra trọng điểm, ngay cả mấy người cùng nghề kia cũng không giới thiệu, đi thẳng vào vấn đề chính.

Con chim lải nhải cũng không ồn ào, chỉ là thỉnh thoảng vỗ cánh, ý bảo cậu nói nhanh hơn chút.

Cùng nghề khinh nhau, ai cũng không phục ai, huống chi ngoại trừ Hà Sơ bọn cậu, mấy đám người kia, nghe nói đều rất có lai lịch, hay là đại sư cao nhân tiếng tăm lừng lẫy, nơi nào nhìn trúng hai người trẻ tuổi miệng còn hôi sữa Hà Sơ này, mọi người một lời không hợp, lập tức chia mấy hướng, có người đi qua chỗ gara ngầm, có người đi tầng trên cùng của toà nhà thứ ba, có người nhìn kỹ xung quanh công trường, Hà Sơ bọn cậu thì đi toà nhà thứ nhất.

Thang máy là thang máy thi công, bọn cậu không vô, trực tiếp đi bộ lên từng tầng.

Lúc bước lên cầu thang tầng sáu, Hồ Hội Chí bỗng nhiên sờ cổ kỳ quái nói: “Mày có cảm thấy sau lưng có gió không?”

Hà Sơ đi đằng trước cậu ta, cũng không quay đầu lại: “Bốn phương tám hướng đều có gió mà.”

“Không phải.” Hồ Hội Chí không biết miêu tả cái loại cảm giác này như thế nào, giống như có người thổi khí vào gáy cậu ta vậy, nhưng quay đầu lại thì không hề có gì cả. “Tao cứ cảm thấy chỗ này có chút tà môn.”

“Là rất tà môn.” La bàn nhỏ trong tay Hà Sơ không có chuyển động điên cuồng, ngược lại giống như bị hư rồi, mặc kệ là lắc như thế nào cũng không nhúc nhích. “Tao đã sớm bảo mày đừng có tới, mày còn kiểu gì cũng phải đi theo cho bằng được!”

Hồ Hội Chí cười khà khà: “Loại trường hợp lớn như này sao có thể bỏ lỡ được chứ? Hơn nữa, mày đơn thương độc mã mất mặt biết bao chứ, tao đây không phải đảm đương trợ lý cho mày sao, mày xem mỗi người bọn họ, đều tiền hô hậu ủng đó!”

Cậu ta còn chưa nói dứt lời, thiếu chút nữa đụng phải lưng Hà Sơ, lúc này mới phát hiện bạn tốt đứng bất động, đôi mắt nhìn chằm chằm chỗ nào đó bên phải đằng trước.

“Sao vậy……”

Hồ Hội Chí cũng nhìn qua đó, liền thấy đằng sau cây cột phía trước có bóng trắng chợt lóe qua, giống như có người nhìn thấy bọn họ nhìn qua đó, nhanh chóng trốn đi vậy.

Nhưng công trường hơn nửa đêm này, người từ đâu ra chứ?

Hồ Hội Chí trong lòng thịch một cái, cậu ta không sợ trời không sợ đất, đang muốn tiến lên xem kỹ, lại bị Hà Sơ cản lại.

“Mày đứng ở đây chờ.”

Hà Sơ dứt lời, dẫn đầu tiến lên, vòng đến phía sau cây cột, lại cái gì cũng không có.

Cùng lúc đó, đêm dài yên tĩnh truyền đến một tiếng nữ nhân kêu thảm thiết, vang vọng ở công trường mênh mông kiến trúc, lực xuyên thấu cực mạnh, trực tiếp doạ hai người giật mình, theo bản năng nhìn về nơi phát ra tiếng!

Là hướng tầng cao nhất toà nhà thứ ba!

Những tầng trệt này xây mười mấy tầng, toà nhà thứ ba đã ở mức cao nhất, từ tầng sáu nơi này của hai người Hà Sơ nhìn lên trên, tầm nhìn thật ra rất có hạn, có một nửa bị che đậy, chỉ có thể thấy hai người xô đẩy trên tầng cao nhất, cùng lúc tiếng kêu thảm thiết phát ra, một người trong đó đúng lúc bị một người khác đẩy xuống lầu, hóa thành một chấm trong bóng đêm đen như mực, phát ra tiếng vang phịch ngột ngạt.

Hà Sơ cùng Hồ Hội Chí trợn mắt há hốc mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.