Vượt Khắp Khổ Duyên Nói Yêu Chàng

Chương 15: Chương 15: Dương Tình




Tiểu cô nương bước tới gần Tiểu Nhã, thân hình phải nói lớn hơn cô một cái đầu,cúi xuống hai mắt chăm chăm nhìn cô, hồi sau mở miệng.

“Ngươi là Tiểu Nhã tiểu thư?”

Câu nói làm Tiểu Nhã chợt tỉnh lại, nghe được câu hỏi miệng mỉn cười, nhìn tiểu cô nương đáp: “Phải! Còn vị tiểu thư này là..?”

Tiểu cô nương nghe vậy càng ghé sát mặt tới gần, cô dịu dàng nhìn.

“Ta là Dương Tình. Con gái Dương thái y. Ngươi nhìn đúng là tiểu thư tri thức lễ nghĩa đấy! Nhưng mà....” Nói đến đây ánh mắt khó chịu nhìn cô.

“Ta ghét nhất là mấy vị tiểu thư như vậy! Nhìn thật yếu đuối lại còn dễ mít ướt!” Giọng như đinh đóng cột.

Cô à ra, nhìn Dương Tình đã đi qua trước mặt cô rồi. Đang nhìn hoa lê.

Cô cười cười. Đứa trẻ con nhà Dương thái y đúng là thẳng thắng đáng yêu, không lề mề hay sợ hãi gì cả. Ghét thì nói.

Cô đi đến phía trước, đứng cùng hàng với Dương Tình, dịu dàng hỏi: “Dương tiểu thư thích hoa lê?”

Dương Tình gật đầu, không nói gì cả. Cô hỏi tiếp: “Dương tiểu thư ghét ta?”

Dương Tình bây giờ xoay người nhìn Tiểu Nhã, hai mắt đăm chiêu suy nghĩ. Nếu là những tiểu thư khác nghe nói vậy thì đã mặt mày tức giận rồi, khác với Tiểu Nhã tiểu thư này, còn đối đãi dịu dàng như vậy.

“Không ghét. Chỉ là không thích mấy vị tiểu thư phải tỏ vẻ đoan trang mền yếu, giả tạo làm sao! Ta chỉ thích mấy nữ tử thẳng tính, khỏe mạnh, không giả bộ trước mặt người khác.” Dương Tình giọng hào hứng nói đến câu sau.

Cô cười ôn nhu. Nhìn Dương Tình, đặt câu hỏi: “Nữ tử sinh ra đã yếu hơn nam nhân, mền yếu như cô nói là đúng rồi. Nếu vậy theo cô nghĩ mấy nữ hài tử chúng ta phải thế nào?”

Dương Tình ngớ cổ, hồi lâu suy nghĩ rồi trả lời: “Ừm thì..... giống như mình nghĩ gì nói ra, làm việc tốt, hành hiệp trượng nghĩa, đối mặt với người khác thì không giả bộ, cứ thích là chính mình. Nói chung là người tốt lành, thật thà.”

Dương Tình nói xong nhìn cô, Tiểu Nhã mắt cúi xuống, mở miệng nói: “Sinh ra trong thời đại này, muốn là chính mình cũng không dễ. Chưa nói sinh ra lại trong quan thần chư hầu, bị áp đặt phải làm một tiểu thư khuê cát đúng mực, trong môi trường mình sống thế này, các vị tiểu thư bị giáo dục theo kiểu họ muốn, dịu dàng, đức độ, không phải cũng là biến thành người tốt sao? Chỉ là bọn họ muốn cho người thấy mình không phải người xấu, cho nên phải theo kiểu người khác muốn mà thôi. Đoan trang. Hiền thục. Bọn họ đúng là tốt nhưng mà muốn thẳng tính với mấy người mới gặp mặt vài buổi thì không thể đâu. Trừ khi Dương tiểu thư phải trải nghiệm, từ từ mới thấy cái tốt của bọn họ được.”

Nói rồi nhìn Dương Tình đang cau có mặt mày, phản bác lại. “Vậy thì sao chứ? Mấy đám tiểu thư đó đều kiêu ngạo, toàn nhìn bề ngoài.”

Cô lắc đầu. “Dương tiểu thư! Cô nói đó là bề ngoài thì cô phải nhìn trong mới biết con người thật chứ. Có người nhìn dịu dàng nhưng cũng nội tâm quyết liệt. Có người nhìn lạnh lùng thật ra cũng dễ mền lòng. Con người, dễ đổi bề ngoài nhưng mà lòng người ai biết được. Có thể trên thế gian này có người tốt, người xấu hoặc là có người vừa tốt lại xấu, nhưng mà tâm họ cũng là một mảnh tình cảm. A! Ta nói quá xa rồi! Xin thứ lỗi!”

Nhận ra mình nói sai vấn đề, Tiểu Nhã cúi người nhưng mắt lại nhìn mấy cành hoa lê, đôi mắt hạnh hướng tới nhìn lại Dương Tình. “Dương tiểu thư! Ta nói rồi! Cái thứ thẳng tính gì đó của cô thật ra lại làm cho người ta cảm thấy giả tạo hơn. Muốn thẳng tính, trừ khi bọn họ là người quan trọng của cô. Muốn họ biết là người tốt, trừ khi tự họ từ từ quan sát cô.”

Quay người lui xuống, Dương Tình nhìn thấy Tiểu Nhã đi ra, cùng Khê Nhi lui xuống. Trước đó Tiểu Nhã còn quay đầu hướng Dương Tình nở nụ cười, “Dương tiểu thư! Cô thật ra cũng là người rất tốt, rất chân thật. Tựa như hoa lê vậy! Thanh thuần....”

Nhìn thấy cô cùng Khê Nhi đã đi xa, Dương Tình nhìn bóng lưng hai người họ khuất dần. Lông mày nhíu lại, “Nghe nàng ta nói đúng là kì lạ, khó hiểu. Nhưng mà......

Cũng thật làm mình cảm thấy chân lí.”

Hoa lê nhẹ nhàng, trắng khiết.

......

Đi ra khỏi hoàng cung, Tiểu Nhã thở dài. Ôm mặt, ảo não.

Nhớ lại khi đã thoát ảnh Dương Tình, Khê Nhi kế bên cô đầu ong ong nhìn cô. “Tiểu thư! Người nói với Dương tiểu thư làm em cảm thấy đau đầu quá.”

Nghĩ tới cô muốn thở dài chết quách đi. Cô quên mất. Tiểu nha đầu Dương Tình kia chỉ là một đứa bé, mà cô lại dùng cái suy nghĩ người lớn thuyết giáo. Chắc bây giờ con bé đấy tưởng cô bị điên lại cao ngạo, toàn nói mấy cái câu khó hiểu.

Tiểu Nhã à! Mày thật là ngu ngốc! Tự nhiên đi nói với một đứa trẻ làm gì?

Tiểu Cửu bên kia đang xem mấy món quà, nhìn thấy cô người rũ rượi, lo lắng con bé mệt mỏi, hỏi: “Mệt à? Ta nhớ Tiểu Nhã con háo hức lắm mà?”

“Thúc! Hoàng cung đúng là nhàm chán! Làm con thấy thật không muốn đến nữa!” Nghĩ tới cô phải giả bộ hiền lương thục đức ngồi mấy canh giờ nói chuyện với mấy phu nhân tiểu thư, đúng là chán chết cô rồi!

Tiểu Cửu gật đầu, “Mấy cái buổi yến tiệc đúng là làm con người ta không già mà nhìn như người sắp chết thật! Bởi vậy ta nói con đó! Cứ vui chơi trong Tiêu Dao vương phủ đi! Cứ thích ra ngoài chơi không à!”

Tiểu Cửu bắt đầu giảng đạo tra tấn lỗ tai cô, cô ôm lấy hai tai tội nghiệp của mình cảm thán.

Về đến vương phủ cũng đã xế chiều, Ngô quản gia đứng bên ngoài chờ cô, nhìn thấy cô bước xuống xe ngựa, giọng ồn tồn nói: “Vương gia đang chờ tiểu thư trong sảnh.”

Cô gật đầu đi đến phòng khách. Thấy Hách Liên Khoảnh ngồi ghế chính vị đang uống trà, kế bên có một dĩa điểm tâm trong bắt mắt.

Hách Liên Khoảnh thấy cô vào, hướng cô ôn nhu cười. “Hôm nay chắc con mệt lắm! Nào! ta có chuẩn bị điểm tâm cho con, chắc là con đói rồi.”

Cô vui vẻ, đi tới ôm lấy Hách Liên Khoảnh, cười tươi nói: “Đúng là chỉ có nghĩa phụ hiểu con.”

Hách Liên Khoảnh không nói gì, nhìn đứa bé nhỏ nhắn đang ôm lấy mình, vươn tay lấy một khối điển tâm đưa tới cho cô. “Con ăn thử đi.”

Cô lấy tay cầm, ăn từ tốn. Miệng vẫn tươi cười. Về nhà có người quan tâm..... thật tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.