Vượt Khắp Khổ Duyên Nói Yêu Chàng

Chương 16: Chương 16: Ra ngoài dạo chơi




Sáng sớm trong Tiêu Dao vương phủ, nắng ấm áp làm con người ta thoải mái. Cô từ Đào Hoa các đến phòng ăn đang ngồi ngay ngắn trên ghế, Hách Liên Khoảnh cũng ngồi xuống cùng cô thưởng thức bữa sáng.

Nhìn ba người Tiểu Cửu, Tiểu Thập, Khê Nhi đang đứng nhìn cô và Hách Liên Khoảnh ngồi ăn, cô cảm giác không được tự nhiên, nhìn về hướng ba người cô mở miệng. “Khê Nhi cùng hai thúc thúc cũng xuống cùng ăn đi.”

Khê Nhi giật mình lắc đầu. Tiểu Cửu cùng Tiểu Thập nhìn cô rồi đến Hách Liên Khoảnh.

Cô chợt nhớ ra cái gì e ngại nhìn Hách Liên Khoảnh.

Ở Vệ phủ, cô với tỉ tỉ mình đều cùng ăn với tướng quân, phu nhân, thiếu gia. Lúc đó cũng chẳng có gia nhân gì ở trong đó cả. Bây giờ ở Tiêu Dao vương phủ, cô với thân phận nghĩa nữ của vương gia không thể cùng ăn với người hầu được. Chỉ là cô không thích người ta nhìn mình ăn trong khi họ lại đứng nhìn nữa.

Nghĩ tới Vệ phủ, ánh mắt cô trầm mặc.

Nhìn thấy sự tối tăm trong mắt cô, Hách Liên Khoảnh nhắm mắt lắc đầu, nhìn ba người kia nói: “Không sao. Các ngươi cứ theo Tiểu Nhã nói. Buổi sáng cùng ăn với bọn ta.”

Mỗi ngày buổi sáng cùng ăn, đó chính là sự khoang nhượng của Hách Liên Khoảnh hắn.

Tiểu Cửu bừng tỉnh, trố mắt hỏi. “Thật sao vương gia?” Hồi trước toàn là vương gia ăn một mình, bây giờ....

Hách Liên Khoảnh gật đầu. “Thật.”

Tiểu Cửu hoan hô bắt tay Tiểu Thập ngồi xuống kế Hách Liên Khoảnh, Khê Nhi thấy vậy cũng cúi mặt ngồi xuống ăn cùng cô.

Cô mặt cười nhìn Hách Liên Khoảnh, thấy hắn cũng nhìn lại cô. Thế là thức ăn buổi sáng cô làm đến hai chén cơm. Hách Liên Khoảnh nhìn thấy vui vẻ.

“Con có sức ăn như vậy thì ráng uống thuốc vào.”

Chén canh cô đang uống tự nhiên khựng lại, cô mở ra ánh mắt tội nghiệp nhìn Hách Liên Khoảnh.

Mặt Hách Liên Khoảnh nhìn hiền từ nhưng mà lại có mấy chữ không - thể - nhân - từ.

Cô khóc không ra nước mắt. Thật sự là thuốc thời đại này rất khó uống. Hồi trước cô cũng khỏe mạnh không đến nổi phải uống thuốc nhiều. Giờ thì tốt rồi! Thân thể yếu đuối phải uống thuốc hằng ngày, đúng là đòi cái mạng của cô mà.

Hách Liên Khoảnh cười cười, nói với Khê Nhi. “Khê Nhi! Ăn xong kêu Hương di sắc thuốc nhớ đem mứt ngọt cho tiểu thư ăn.”

Khê Nhi gật đầu. Tiểu Cửu cảm thán. Vương gia thật chu đáo!

Cô vẫn không hết muốn khóc. Uống xong ăn mứt ngọt cũng không thể xoa đi cảm giác đắng nghẹt trong miệng cô.

Hách Liên Khoảnh lại nhìn cô, cầm ly nước đến mặt cô sau đó nói tiếp: “Uống thuốc xong! Con sang thư phòng ta để ta dạy con học.”

Sức khỏe của cô không tốt, cho nên mấy cái cầm kì thư họa nữ công gia chánh Hách Liên Khoảnh đều không cho cô học. Hắn chỉ mong cô sống tốt, còn mấy cái thứ kia chỉ sợ làm cô mỗi ngày mệt mà thôi.

Tiểu Nhã lắc đầu. “Nghĩa phụ! Con biết chữ.” Cô cùng tỉ tỉ theo thiếu gia đi học ở cổ đại, với lại cùng trí tuệ mười mấy năm học ở hiện đại, cô cũng không cần học làm gì.

Hách Liên Khoảnh hơi kinh ngạc nhưng mà lúc sau chấn định lại. “Vậy thì cứ qua thư phòng ta đi. Mỗi ngày đọc sách.”

Cô gật đầu. Cô nghe nói Hách Liên Khoảnh đi chu du thiên hạ mười mấy năm rồi, lại được biết tới là thần đồng Lăng quốc, chắc chắn trong thư phòng có mấy nhiều loại sách cho cô đọc.

“Nghĩa phụ! Con muốn học thêu, học cầm.” Đó là sở thích của cô.

Tiểu Cửu đang ăn cơm ngấu nghiến nghe cô nói tự nhiên phụt cơm, dính đầy trên mặt Tiểu Thập. Gương mặt Tiểu Thập giờ thật ngộ ngộ nhưng mà có một chút sát khí nhìn Tiểu Cửu nha.

Cô ngạc nhiên, chả hiểu. Tiểu Cửu đang cười phải nghẹn lại giải thích.

“Con đây là hướng vương gia học thêu sao? Con coi nghĩa phụ nhà con là nghĩa mẫu à? Há há!”

Tiểu Cửu không thèm để ý xung quanh cười to, nhưng mà nhìn đến ánh mắt tươi cười của Hách Liên Khoảnh thì cứng đơ miệng lại, nụ cười thỏa thích giờ thành nụ cười sợ hãi hướng Hách Liên Khoảnh nói.

“Vương gia! Không phải ta có ý nói ngài vậy đâu....”

Cô một tay ôm trán, cảm thán. Tiểu Cửu nhìn còn lớn hơn cô vậy mà còn ngu ngơ thật.

Buổi ăn sáng cứ thế mà kết thúc trong Tiêu Dao vương phủ. Sau khi uống thuốc xong cô cùng Khê Nhi và Tiểu Cửu mặt đang oán ức bây giờ mới được ra khỏi phủ.

Nhìn mình đang ở ngoài Tiêu Dao vương phủ, cô xém muốn nhảy lên hét lớn. Chỉ là sợ Tiểu Cửu bắt lỗi rồi ép mình ở lại trong phủ, cô mới điềm đạm đứng yên.

Cũng may là không phải ngồi xe ngựa còn được tản bộ ra đường phố. Hách Liên Khoảnh sợ là chân tay cô ở xe ngựa đi về mệt mỏi cho nên mới cho cô đi bộ để linh hoạt tay chân. Đúng là chỉ có nghĩa phụ hiểu cô mà thôi.

Bây giờ là mùa xuân, đi bộ rất là thỏa mái trong lành. Nhìn đường phố Lăng quốc buổi sáng đã nhộn nhịp, cô mỉn cười bước đi.

Khê Nhi cùng cô đi ngang hàng, Tiểu Cửu đằng sau bảo vệ cho cô. Trang phục hộ vệ và ánh mắt sắc bén của Tiểu Cửu cũng đủ làm người ta sợ hãi không dám đến gần cô rồi.

Liếc liếc xung quanh, cô hỏi Khê Nhi và Tiểu Cửu. “Ở đây có cái gì vui không?”

Khê Nhi quay người hướng Tiểu Cửu, khuôn mặt rất mong chờ. Uây uây! Khê Nhi còn phấn khích hơn cả cô nữa.

Tiểu Cửu liếc mắt, nhìn khuôn mặt cún con của hai chó con kia thì thở dài. Vẫn là nói cho chúng biết.

“Đi nào! Phía trước là Tuyệt Hảo lâu! Đồ ăn ngon nhất xứ Lăng quốc đấy.” Tiểu Cửu nhớ lại hương vị đồ ăn chỗ đó, nó còn ứa nước miếng trong miệng hắn này.

Tiểu Nhã cười tươi. Khê Nhi vui mừng. Thế là cả ba người, một già lão đồng, một trẻ ngây thơ, một người thân thể trẻ nhỏ cứ thế mà đến Tuyệt Hảo lâu.

Nhìn phía trước, Tuyệt Hảo lâu được xây dựng thành 4 tầng. Tuyệt Hảo lâu là lâu thành to nhất trong kinh thành Lăng quốc.

Bước vào trong, cô tiên phong đi trước, Khê Nhi và Tiểu Cửu theo sau. Tiểu nhị nhìn thấy đám người cô, cung kính đi lên hỏi: “Quan khách muốn ở tầng mấy ạ?”

“Tầng 4, phòng nhất.” Tiểu Cửu đằng sau trang phục hộ vệ, khí chất lạnh lùng lên tiếng. Còn đâu Tiểu Cửu khù khờ chơi với cô nữa.

“Vâng vâng vâng! Để tiểu nhân dẫn lên cho người.” Tiểu nhị hắn chính là gặp quan đại nhân, tầng 4 đắt vậy mà vị hộ vệ đại nhân này lại thong dong nói như vậy, chắc chắn vị tiểu thư này là con gái gia đình quan gia giàu có rồi.

Tiểu Nhã theo tiểu nhị lên tầng 4. Tầng 4 phòng nhất rộng rãi, còn được trang trí và phục vụ tốt nhất. Ở đây rất thoải mái và dễ chịu.

Tầng 4 phòng nhất có cửa sổ có thể nhìn quang cảnh bên ngoài, bước vào phòng này cô đã đi đến bên cửa sổ nhìn quang cảnh kinh thành Lăng quốc.

Bên ngoài như bản đồ to lớn nhìn vào mắt cô. Hoàng cung đồ sộ trước mắt kia đi vào lòng cô. Tâm trạng khó hiểu.

Khê Nhi đang đứng kế bên nhìn cô, ánh mắt của em ấy không dấu được sự thích thú. Coi bộ đi ra ngoài làm em ấy thật sự vui vẻ.

Quay người nhìn Tiểu Cửu đang nghiêm trang đứng bên cửa, Tiểu Nhã vui cười nói: “Tiểu Cửu thúc! Nhờ thúc đó!”

Tiểu Cửu lạnh lùng nhìn cô nhưng mà trong lòng đang xị mặt lên. Lúc nào cũng là hắn! Nhưng mà vì mình giữ bóp tiền với lại con bé mới đến Lăng quốc, hắn đành ủy khuất làm hướng dẫn viên vậy.

“Đem tất cả đồ ăn ngon nhất lâu lên đây. À! Đừng có quá mặn quá cay quá ngọt đấy! Tiểu thư nhà ta ăn không được nhiều nên làm ít thôi.” Tiểu Cửu còn nhớ bệnh tình của cô, với lại cô còn ăn buổi sáng rồi.

Tiểu nhị ngớ ra, quan khách này kêu làm ít hắn còn hiểu nhưng mà không làm cay không làm ngọt sao món ăn hấp dẫn được!

Biết người này quyền cao chức rộng, tiểu nhị đành phải đi xuống bàn bạc với quản lí.

Cứ như thế một khắc trôi qua, cô cùng Khê Nhi và Tiểu Cửu ngồi chờ.

Cửa phòng mở ra nghe tiếng mở cửa rõ ràng, cô đang ngồi nhìn quang cảnh cũng phải quay đầu lại.

Nhìn rõ phía trước, cô ngạc nhiên: “Dương tiểu thư???” Vị Dương tiểu thư này sao lại đến phòng cô??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.