Tiểu Nhã nằm dưỡng nghỉ ngơi trong trọ Ức Nguyệt cũng được 10 ngày rồi. Cô cảm thấy mình có thể đi đứng thỏa mái, chân tay cũng không còn đau, vết thương cũng dần hồi phục rồi. Cô có cảm giác nếu như cô không ngồi dậy đi đâu chơi thì cô sẽ thành nấm người quý hiếm mất.
10 ngày nghỉ ngơi của cô chính là nằm, ăn, uống thuốc, băng bó rồi chờ ngày qua ngày đêm qua đêm. Với thân phận nô tì của cô thì 10 ngày này chính là cuộc sống thưởng thụ nhưng cũng đầy buồn chán.
Bây giờ cô đã xác nhận vị Hách Liên Khoảnh kia sẽ là vị ân nhân cùng “cây tiền hàng tháng” của mình thì không thể làm xấu mình trước mặt boss được. Vẫn là vận động tay chân, xương cốt hồi phục rồi nhanh chóng đến Lăng quốc mới được.
Bước chân xuống lầu Ức Nguyệt cô nhìn vị chủ nhân Hách Liên Khoảnh kia đang ngồi nhàn nhã uống trà, hai người hộ vệ Tiểu Thập, Tiểu Cửu vẫn cái bộ dạng “Người lạ chớ gần” đằng sau, mấy quan khách bị khí tức lạnh lẽo của hai người họ làm run sợ nên cũng an phận lùi sang một bên.
Cô cảm thán. Có hai thuộc hạ thế này đúng là tiếc cho tính tình ôn hoà của chủ nhân mà.
Hách Liên Khoảnh thấy Tiểu Nhã đi xuống, mặt lo lắng nhìn cô, đứng dậy đi tới đỡ cô xuống ghế. Sau đó ôn hoà nói: “Con tại sao lại xuống đây?” Nói rồi rót một ly nước cho cô.
Với biểu tình đồ giáo tận tay cho cô thì ngu gì không thưởng thụ, cô cầm lấy ly nước uống một hơi rồi trả lời. “Nếu mà trong đó hoài con sẽ bị điểm xấu trước mặt người.” Ừm! Là câu nói thật.
Hách Liên Khoảnh cười cười. “Vết thương với sức khỏe của con hồi phục chúng ta về Lăng quốc cũng không muộn.”
Tiểu Cửu bên kia liếc cô rồi lạnh nhạt nói: “Sinh thần sẽ không kịp.”
Cô sửng sốt giật mình nhìn Hách Liên Khoảnh, cơn áy náy ập đến. Vì cô mà hắn phải dìu lại mấy ngày, cái sinh thần Tiểu Cửu nói chắc là quan trọng lắm.
Hách Liên Khoảnh chỉ từ tốn trả lời: “Dù gì thì cửa thành Tu quốc bị cấm xuất rồi. Đợi mở lại chúng ta đi cũng được.” Lời nói ấm áp dịu dàng mà hắn nói ra, cô biết là hắn muốn an ủi cô nhưng mà cô càng thấy mình càng có lỗi hơn.
Tiểu Cửu Tiểu Thập đằng sau nhìn nhau. Chuyện này chỉ cần lén lút trốn ra thôi, cần gì đợi. Xem ra vương gia rất thích vị tiểu cô nương này.
Tiểu Nhã nhìn Hách Liên Khoảnh vẫn ôn hoà cười với cô. Người đàn ông này từ lúc cứu cô đến giờ luôn luôn ôn nhu và lo lắng cho cô, thật ra cô đối với hắn cũng sinh hảo cảm. Bây giờ nhìn hắn muốn về Lăng quốc không được bỗng cũng muốn giúp hắn cũng nhằm giúp mình rời khỏi Tu quốc càng nhanh càng tốt.
“Tại sao lại cấm xuất thành?” Cô hỏi.
“Hoàng đế Tu quốc bỗng nhiên hạ lệnh cấm xuất thành. Đợi bọn họ rồi chúng ta mới xuất thành.” Hách Liên Khoảnh từ tốn giải thích.
Đồng tử cô co rút. Lão hoàng đế nghi ngờ chuyện Vệ phủ sao? Có phải hay không Tu quốc không liên quan đến chuyện ám sát Vệ phủ? Hay là chỉ là tung hoả mù nhằm che dấu chuyện gì?
“Có chuyện gì sao?” Hách Liên Khoảnh nhìn cô trầm mặc thì hỏi han.
Cô lắc đầu. Nhìn Hách Liên Khoảnh cúi mặt, cái não của cô hoạt động liên tục hồi sau mới ngẩng đầu, cắn môi nói: “Tiểu Nhã có cách ra khỏi thành.” Cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tiểu Cửu và Tiểu Thập sửng sốt nhìn cô. Tiểu cô nương này có cách gì mà ra khỏi thành? Chả lẽ là trốn thành? Hừm...! Hình như chỉ có cách này.
Như nhìn ra suy nghĩ của hai người họ, cô gằn từng chữ nói: “Là trực tiếp ra khỏi thành.” Cô nhấn mạnh.
Bây giờ cả Hách Liên Khoảnh cũng nhìn cô bất ngờ. Tiểu Cửu Tiểu Thập kinh ngạc nhìn nhau.
Có thể trực tiếp ra khỏi thành sao???
Tiểu Nhã nhìn bọn họ rồi cúi mặt xuống, lần này nhất định phải ra khỏi thành mới được!!
Một khắc sau, bọn người Hách Liên Tiệp nghe Tiểu Nhã nói kế hoạch nhìn cô như một đấng sinh vật lạ. Cái này... hình như có chút...
Hách Liên Tiệp nhìn cô suy nghĩ, xong cũng nhẹ nhàng nói: “Cách này của con nghe có vẻ không ổn.” Quả thật đúng là nhìn có vẻ hiệu quả nhưng mà nếu áp dụng thì lại rất có khả năng phản tác dụng.
Tiểu Nhã lắc đầu. “Cách này là cách hay nhất rồi đó.”
Tiểu Cửu, Tiểu Thập nghe cô nói nhìn Hách Liên Khoảnh lắc đầu lia lịa. Cái này không được nha vương gia, chúng ta không muốn. Cái này sao mà được!!! Hiếm thấy hai vị hộ vệ nào đó lạnh lùng như pho tượng nay lại rất ăn ý mà nhìn Hách Liên Khoảnh biểu tình.
Hách Liên Khoảnh nhìn hai thuộc hạ của mình như vậy cũng suy nghĩ về kế hoạch của Tiểu Nhã. Nhìn cô đang vẻ mặt mong chờ nhìn mình bỗng hắn cảm thấy nan giải. Nghe Tiểu Nhã nói cách nhanh chóng ra khỏi thành hắn cũng muốn nhưng mà cách này...
Nhìn đến Tiểu Nhã cô đang nhìn hắn kiên định cùng chắc nịch. Hách Liên Khoảnh nhìn được cũng ra hạ sách đáp ứng. Nhìn hai hộ vệ của mình, giọng cứng nhắc: “Ta nghĩ nên áp dụng.”
Tiểu Cửu, Tiểu Thập ta xin lỗi. Nhưng mà đành chịu khó hai người rồi. Vị vương gia nào đó niệm mặc... 1 giây!
Vương gia T_T!!! Hai kẻ nào đó thầm khóc kêu chủ nhân nhà mình. Người có thật là vương gia ôn hòa đối xử nhân thế dịu dàng không? Sao có thể ép thuộc hạ của mình chứ!!!
Tiểu Nhã nhìn biểu cảm như chó ngáp ruồi của hai hộ vệ kia cùng vẻ mặt tạ lỗi của chủ nhân nhà mình cũng niệm mặc vài câu.
Hai tiểu ca! Tiểu muội xin lỗi! Đành làm phiền hai người rồi! Tiểu nha đầu nào đó thầm niệm mặc trong... 1 giây!!
~~~~
Buổi tối cửa thành kinh đô Tu quốc, binh lính buổi tối tăng cường xem xét cửa thành nhằm kẻ nào cả gan bỏ vượt thành.
Bỗng phía trước có một cỗ xe ngựa chạy tới. Đám binh lính nhanh chóng tiến tới dò xét. Tên lính cầm đầu nhìn cỗ xe ngựa, khí tức ầm ầm lên giọng: “Các ngươi sao lại đến đây? Muốn vượt thành hả? Không biết hiện giờ không được ra khỏi thành hay sao?” Khí tức hắn ta đè nén lại để không đánh thức người dân trong thành.
Hách Liên Khoảnh đánh xe, đang trong bộ y phục nông dân vải thô, nhìn tên lính kia hai tay chắp lại, giọng nhẹ nói sợ hãi khốn cùng: “Quan gia! Thật ra chúng tôi cũng không có chuyện gì ra khỏi thành a! Nhưng mà chuyện này xảy ra đột ngột quá! Tôi không làm được!” Nói xong vẻ mặt bất đắc dĩ lại nghèo khổ của tên nông dân.
Oa! Đúng là trình độ hóa trang của vị Hách Liên Khoảnh đúng là tài ba nha! Bộ dạng tuấn tú lại biến thành vẻ mặt tên nông dân bình thường! Thần thánh Make up ở cổ đại cũng không kém gì ở thế kỉ của cô nha! Đều lừa tình hết!
Tên lính nghe Hách Liên Khoảnh nói khổ sở như vậy cũng nhẹ trầm giọng nhưng lại uy nghiêm nói: “Nói lí do các ngươi xuất thành cho ta xem!” Gương mặt đầy uy hiếp.
Hách Liên Khoảnh nhìn tên lính kia, bộ dạng sợ hãi lại chần chừ, cuối cùng cũng bước xuống xe ngựa tiến tới ghé sát tai tên linh nói thầm. Tên lính nghe Hách Liên Khoảnh nói gương mặt từ từ biến dạng. Khuôn mặt nghiêm trang hầm hừ lúc đầu từ từ ngẩn mặt ra cuối cùng trắng mặt xanh lè. Gương mặt bây giờ nghiêm trọng nhìn trong cỗ xe ngựa, làn da của hắn vốn đen lại nhìn thấy được thần sắc xanh lè, lại có chút sợ hãi nhưng mà cuối cùng cũng lấy khí tức dũng cảm lại. Đi đến cỗ xe ngựa, hít hơi sâu gỡ tấm rèm bên cửa xe nhìn bên trong.
Nhìn thấy được người bên trong, mặt hắn vốn lấy lại thần sắc nay trắng mặt luôn. Còn thay đổi từ trắng tới xanh rồi tới tím, y như tắc kè hoa.
Cuối cùng nhìn không nổi mà thần tốc kéo rèm xuống. Tiểu Nhã còn nhìn thấy trong mắt hắn là sợ hãi, đáng sợ, chán ghét cùng kinh ngạc. Mặt và mắt của tên lính này cũng đủ dạng loại hình quá ha.
Tiểu Nhã nhìn Tiểu Cửu Tiểu Tập cũng đang nhìn cô đầy cảm xúc. Cái cảm giác thân thương nhìn cô đến nổi lông chân lông tay cô muốn nổi da gà. Mẹ ơi! Lạnh quá!
Tên lính kia khi nhìn xong, quay mặt nhìn Hách Liên Khoảnh trắng mặt. Hách Liên Khoảnh bày lại bộ dáng khúm núm lo sợ, nhìn tên đó giọng lo lắng: “Tiểu dân mới phát hiện từ trưa nay, sợ nó lan tràn cho nên buổi tối nhằm người dân đi ngủ mới đến...” Nhìn tên nó mặt như nói đã có lí do.
Tên lính đó hình như cũng hiểu được. Giằng co chần chừ cuối cùng nhìn đến cỗ xe ngựa, cảm giác lo sợ dâng lên mới đáp ứng. “Qua thành đi.” Giọng rất khó khăn nhưng cuối cùng nói ra lại chắc nịch.
Hách Liên Khoảnh mắt xuất hiện một tia sáng nhưng nhanh chóng thay điệu bộ cảm tạ, lạy lạy vài cái cuối cùng chạy lên xe ngựa. Đánh một cái con ngựa đi đến cổng thành.
Mấy tên lính thấy kinh ngạc nhưng chỉ huy hạ lệnh xuất thành cuối cùng cũng mở cổng thành cho cỗ xe ngựa đi qua.
Từ lúc đi ra cưa thành, Tiểu Nhã hứng trí muốn hét lên đứng dậy hô to. Nhưng mà nhìn ánh mắt cảnh cáo cùng căm hận của hai người nào đó, cuối cùng dựa theo định luật bảo toàn khối lượng, hai cái chân cùng cơ mặt đồng lòng đồng dạng chỉnh cảm xúc cùng động tác, ngồi cuống nghiêm túc nghiêm trang.
Hách Liên Khoảnh bên trên xe ngựa dựa vào một góc hé hở thấy được hoàn cảnh bên trong, môi đã mín lên cười.