Thái Thu buồn chán lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn mềm mại, phân vân không biết phải làm gì mới tốt. Tuy rằng cô đang rất rất đói nhưng mà với đôi môi sưng đỏ khả nghi như thế này, xuống dưới thể nào cũng sẽ bị một vài người chú ý. Cô không muốn bị như vậy a!
Một đoạn trí nhớ bỗng xẹt qua trong đầu. Không biết cô nghĩ đến cái gì, thấy thấy khuôn mặt đang tràn đầy chán nản bỗng chốc sáng, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười vui sướng, tay phải búng cái tách. Nhìn vào quả thực là biểu hiện của người đang cực kì vui mừng nha.
Ha ha... Sao cô lại quên mất túi đồ ăn mà Trần Cảnh Hạo mang tới đây cơ chứ? Tuy rằng hiện tại cô đối với hắntavô cùng phản cảm, nhưng mà đồ ăn cũng không có lỗi mà, cô việc gì phải ghét bỏchúngnó cơ chứ? Với lại, không phải mọi người đang kêu gọi tiết kiệm à, cô nên nghiêm chỉnh chấp hành nha~
Thái Thu cười đắc ý, chạy lại bàn tiếp khách, hí hửng mở túi ra. Bên trong là một giấy đựng bánh cốm, hai hộp nhựa đựng phở bò, hai cốc trà detox. Ừ, đều là hai phần, có vẻ hơi nhiều nhưng mà cô tình nguyện cân hết!
Mỗ nữ ra vẻ sắn tay áo, mở hộp đồ ăn, bắt đầu “ chiến đấu” với mấy món ăn quê hương đã lâu không được thưởng thức.
Bên này cô đang vui vẻ xử lí đống đồ ăn của mình, còn ở một căn phòng khác, lại có một người chán nản nằm bẹp trên giường, không buồn nhúc nhích. Người này chính là vị sát thủ kiêm nghề bác sĩ – Trần Cảnh Hạo đại danh đỉnh đỉnh.
Có phải là do anh hành động quá vội vàng hay không? Liệu cô có bị dọa sợ mà trốn anh không? Cạnh Hạo thực sự hoang mang. Anh không hiểu gần đây bản than bị gì mà lại dễ dàng bị xúc động đến như vậy? Có lẽ là do tâm trạng lo sợ cô sẽ bị người khác cướp mất. Tính địch của anh thực sự rất mạnh mẽ, mà không chỉ có một, đếm một chút cũng được bốn người rồi; trong đó còn có cả người bạn tri trỉ của anh. Nhưng anh chưa bao giờ chùn bước đối với những thứ có tính khiêu chiến cao, nhất là hiện tại nó còn có liên quan đến tình cảm của anh, đương nhiên lại càng không thể buông tha. Anh nhất quyết không được bỏ cuộc. Điều cầnlàmbây giờ là cho chính anh thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ, cũng là cho cô thời gian để buông xuống phần tình cảm đối với người kia.
Cảnh Hạo nhắm mắt suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đã xác định được con đường mà bản thân cho là cần phải đi qua. Nếu anh lúc nào cũng ở bên bắt ép cô thì chỉ cànglàmcho quan hệ giữa hai người xấu đi mà thôi.
Nhưng mà hiện tại anh vẫn chưa thể rời khỏi nơi này, bởi vì anh thực sự có nhiệm vụ ở đây, chẳng qua là công việc không liên quan đến DL như lời anh nói, mà là nhiệm vụ ám sát trùm ma túy khu Đông Nam Á đang ở tại nơi này. Nếu anh sang đây chỉ vì việc riêng tư, Bosslàmsao có thể bỏ qua.
Lại ở một căn phòng sa hoa khác của khách sạn, một người đàn ông mặc bộ veston thủ công của thương hiệu Armani. Người đó một tay đút trong túiquần, tay còn lại cầm một điếu thuốc lá đã hút được gần một nửa, trong chiếc hộp chứa gạt tàn bên tay trái đã có không không ít đầu thuốc lá đã hết xong. Không gian xung quanh anhtagần như bị bao phủ bởi mùi khói thuốc cay nồng.Quân Lâm Ngạo cảm thấy bản thân thực sự rất thất bại. Nhìn cô ở bên một người đàn ông khác, anh lại chỉ biết ở một bên âm thầm quan sát, tự mình đau khổ, chỉ biết tự hành hạ bản thân. Trong khi đó thì Trần Cảnh Hạo lại vẫn luôn cố gắng tạo dựng quan hệ, không ngừng cố gắng để rút ngắn khoảng cách với cô.
Anh chỉ biết đau khổ thì làm được gì chứ? Cô sẽ vì việc này mà chạy tới bên anh, sẽ yêu anh sao? Không thể!
Anh đã suy nghĩ điều gì khi đưa ra yêu cầumuốncô tham gia chuyến công tác này? Là vì muốn cùng cô bồi đắp tình cảm. Nhưng cho đến lúc này, anh vẫn không dám tiếp cận cô. Từ bao giờ anh lại trở nên hèn nhát như vậy?
Quân Lâm Ngạo rũ mắt, che đi những cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, nhưng lại không thể giấu nổi sự đau khổ hiện diện trên khuôn mặt anh tuấn.
Anh ngậm thìa vàng mà sinh ra, từ nhỏ đã luôn được mọi người trong gia đình yêu thương, cưng chiều đến nỗi người chị gái luôn yêu thương anh còn phải có đôi phần ghen tị cho nên mới hình thành tính cách kiêu ngạo.
Vì ngoại hình đẹp mắt, gia thế tốt, anh được đông đảo các cô gái theo đuổi, lại hình thành thói quen true đùa với tình cảm của bọn họ. Chỉ là đối với cô, ngay từ khi mới tiếp xúc anh đã có ấn tượng vô cùng xấu.
Đó là khi cô mới 14 tuổi nhưng lại ăn mặc không ra gì, còn muốn ra tay đánh chính chị gái của mình, sau đó cô vẫn luôn bám theo gây phiền phức cho anh, khiến anh càng thêm chán ghét. Rồi dần thành thói quen, cô vẫn luôn ở một bên, lấy danh nghĩa là thay anh giải quyết phiền phức mà đuổi hết những người bạn gái của anh.
Ban đầu anh còn tức giận, lâu dần cũng quên, liền lười để ý. Sau đó, ở trường học, cô vẫn không ngừng tạo ra những loại chuyện mất mặt, làm thanh danh của cô trong mắt người khác xấu tới cực điểm, anh không thèm bận tâm.
Thói quen có cô luôn bám theo bên cạnh khiến cho nảy sinh ảo giác rằng đó là điều hiển nhiên, giống như việc trái đất luôn quay quanh mặt trời vậy. Vì lẽ đó, anh liền cho rằng bản thân có quyền không cần quý trọng cô, có thể làm mọi thứ để thương tổn cô. Mãi đến khi cô từ bỏ, anh mới ngơ ngác nhận ra, thì ra không có điều gì là mãi mãi. Một người mãi đuổi theo một người khác mà không được đền đáp, cuối cùng sẽ chán nản, mệt mỏi mà buông tay. Giống như định lý cho và nhận, phải cho đi thì mới có nhận lại. Nhưng đến khi anh nhận ra, quan hệ của hai người đã trở nên xa cách đến vậy.
Nhìn thành phố phồn hoa tấp nập, người đến người đi, Lâm Ngạo chợt nhận ra, trong cuộc đời, nếu cứ mãi đứng ở một chỗ chờ đợi, ta có thể sẽ bị dòng đời lãng quên. Anh chỉ mãi đứng lại chờ đợi tình yêu của cô, chi bằng tự mình tới cùng những người khác tranh thủ tình cảm. Thời gian không chờ đợi ai, mà anh lại lãng phí những giờ phút quý báu đó cho những việc không đâu, thật đúng là uổng công anh sống trên đời hai mươi bảy năm nay.
Đem điếu thuốc đang hút dở dập tắt, Quân Lâm Ngạo bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc cùng cô bồi đắp tình cảm. Nhưng trước hết phải thành công theo đuổi cô thì mới có thể bồi đắp chứ? Nhưng mà...làmthế nào để theo đuổi một cô gái anh cũng không biết, giờ phảilàmthế nào a?ưÀ há! Không phải anh còn một người chị gái sao? Hỏi chị ấy là được rồi.
Quân Lâm Ngạo chớp mắt hiểu ra, liền lấy điện thoại gọi cho chị gái nhờlàmchuyên gia tư vấn tình cảm cho chính mình. Tuy nhiên, đầu dây vừa kết nối, anh chưa kịp nói gì thì đã bị giọng nói trêu cợt của chị gái dọa cho suýt rơi điện thoại.
“ Em trai đáng thương của tôi, giờ này sao lại gọi cho chị đây vậy? Ai da, cậu không đáng thương, bé Thu mới đáng thương.”
Chịtađang nói tiếng hành tinh nào vậy? Cái gì mà đáng thương? Còn gọi “ tiểu Thu” thân mật như vậy? Hai người thân nhau lắm chắc? Anh còn nhớ người chị này không hề thích Thái Thu một chút nào đâu, còn luônlàmkhó cô nữa.
“ Chị đang nói linh tinh cái gì?”
“ Còn cái gì nữa. Em mau lên xem tin tức của thành phố A nha, xem xong rồi gọi lại cũng chưa muộn đâu ha. Tin không khó tìm đâu, giờ trên mang xã hội ở đây đầy rẫy tin này a~ Em trai, bây giờ em nổi tiếng gấp mấy lần trước kia.”- Giọng điệu này... đúng là rất đáng đánh.
Quân Lâm Ngạo nhíu nhíu long mày, thẳng thừng ngắt điện thoại. Xong, đi đi tới cầm laptop đang đặt trên bàn trà, khởi động rồi tìm trang thông tin của thành phố A. Vừa mở ra, dòng tít gắn chữ hot to đùng đỏ chót đập ngay vào mắt anh, tiêu đề là: “ Là do chị gái hư hỏng hay hôn phu lăng nhăng.” Nửa úp nửa mở, đúng là trò câu khách báo chí.
Nhấp chuột vào bài viết, hiện ra trước mắt anh là hình ảnh nghiêm cấm trẻ em dưới mười tám tuổi. Hình ảnh đã được xử lí, che đi những chỗ không nên nhìn, lại để lộ ra thông tin quan trọng nhất- diện mạo của người trong hình, mà người đó, một là Trịnh Thu Thủy, người còn lại, Lâm Ngạo mà còn không nhận ra chính mình thì anh thực sự cần phải đi khám lại mắt. Thân hình cao lớn đột nhiên sững lại. Cái này... là thế nào?
Lại lướt xuống nội dung bài viết, mặt anh ngày càng tối. Đến khi đọc xong, lực đạo trên tay anh gần như đãmuốnbóp nát chuột vi tính, sắc mặt tái mét.
Bài báo này là nói về quan hệ của anh và Trịnh Thu Thủy lúc trước, còn có ảnh giường chiếu rõ ràng, lời chứng thực của chuyên gia về ảnh.
Cái gì mà “ Là do chị gái hư hỏng hay hôn phu lăng nhăng” chứ? Chết tiệt!
Bên dưới còn có ý kiến phản hồi của người đọc. Rõ ràng đều là bày tỏ tâm trạng phẫn nỗ về hành vi trái đạo đức của hai nhân vật chính, bênh vực cùng thương cảm cho vị Nhị tiểu thư Trịnh gia Trịnh Thái Thu. Có người còn nói, có khi thanh danh của cô xấu như vậy đều là do Đại tiểu thư đạo đức giả hãm hại, rất nhiều người hùa theo, cũng có nhiều người phản đối. Hiện trạng hỗn loạn không nói hết.
Hộp thư điện tử bên góc phải màn hình thông báo có thư mới. Lâm Ngạo thẳng thừng tắt cửa sổ trang web tin tức, mở email ra xem. Tin nhắn gửi từ một địa chỉ xa lạ, tên người gửi chỉ có một chữ “ W”, chỉ có vỏn vẹn hai câu ngắn ngủn.
“ Tin tức kia có phải rất thú vị không? Tôi còn có điều thú vị hơn để cho anh biết đấy!”
Lâm Ngạo lờ mờ đoán ra được người này nhắc đến là tin tức nào. Nhưng đó là ai? Tại sao biết được mối quan hệ của anh với Trịnh Thu Thủy? Tuy thắc mắc nhưng anh vẫn quyết định không hỏi. Nếu ngườitamuốntiết lộ danh tính thì đã nói thẳng ra rồi, bày đặt bí ẩn cho ai nhìn chứ.
“ Anh muốn gì?”
Gần một phút sau đã có tin trả lời.
“ Chỉ làmuốncho anh biết được sự thật mà thôi. À, anh không thắc mắc vì sao bản thân lại không khống chế được màlàmvới Trịnh Thu Thủy à?”
Không phải là do anh say rượu làm loạn sao? Quân Lâm Ngạo gõ nhanh: “ Vào thẳng vấn đề.”
“ Anh bị côtabỏ thuốc kích dục, sau đó kéo lên giường!”- Tin nhắn còn gửi gửi kèm một tệp tin. Là một video ghi lại quá trình anh bị bỏ thuốc và một chút tài liệu liên quan.
Bàn tay Quân Lâm Ngạo co lại thành nắm đấm, rất không vui vẻ khi nhìn xem xong những thứ này. Với lại, anh đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng người gửi những thứ này tới.
“ Anh có mục đích gì?”
Không có tin nhắn trả lời, Lâm Ngạo liền tự hiểu là người kia khôngmuốnnói, cũng không tiếp tục truy hỏi. Đem laptop gấp lại đặt trên bàn, khuôn mặt anh âm trầm nhìn thẳng.
Rốt cuộc là ai?
Không phải là anh lo lắng thanh danh của Trịnh Thu Thủy bị hủy, cô ta giờ chẳng liên quan gì đến anh cả. Điều khiến anh không yên chính là, nếu Thái Thu biết việc này, cô liệu có càng thêm chán ghét anh hay không? Hơn nữa, với tin tức này, chắc chắn công ty cũng sẽ chịu thiệt hại, vậy mà bà chị gái chết tiệt của anh còn nhởn nhơ đi bỡn cợt anh. Quân Lâm Ngạo thật muốn vò đầu.