Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa!

Chương 43: Chương 43




Sáng hôm sau, khi mọi người đã tụ tập đông đủ ở đại sảnh khách sạn, ba người đi cùng còn lại đều ngầm lướt mắt qua quan sát biểu hiện của Thái Thu và Lâm Ngạo. Hiển nhiên là bọn họ đã đọc được bài viết kia, nếu không thì đã chẳng nhìn cô bằng ánh mắt thương hại thay cho sự chán ghét lúc trước.

Thu thầm gật gù, trong lòng vui vẻ như muốn nở hoa. Bài báo kia có sức ảnh hưởng thật là lớn a~ Xem đi xem lại cũng thấy cô được lợi từ vụ này nhiều lắm, tai tiếng lúc trước cũng giảm đi không ít nha. Không những vậy, vị nữ chính cao quý kia lần này bị dìm thê thảm rồi, cô thật là thỏa mãn vui sướng nha. Còn về Quân Lâm Ngạo, ai da, cô cũng không muốn để ý. Chuyện anh ta cùng Trịnh Thu Thủy lên giường cô biết từ lâu rồi, mà đó cũng là lẽ đương nhiên vì dù sao thì trong tương lai bọn họ cũng sẽ về cùng một nhà mà, cô không thấy kinh ngạc đâu.

Trong khi Thu đang đắm mình trong tâm trạng vui sướng như được tắm gió xuân, Quân Lâm Ngạo ngược lại không hề được vui vẻ như vậy. Ánh mắt kì quái của mấy người này khiến anh thấy khó chịu vô cùng, thậm chí còn có chút mặc cảm đối với cô. Nhưng mà... cô biết chuyện này rất sớm thì phải? Buổi tối trước ngày bọn họ hủy hôn ước cô đã nhắc đến nó rồi, lúc đó anh vẫn thắc mắclàmthế nào cô biết mà vẫn chưa có cơ hội để hỏi. Liệu sự việc lần này có chút nào liên quan tới cô hay không?

Mặc kệ mọi người suy nghĩ thế nào thì công việc ngày hôm nay cũng phải tiếp tụclàm. Vì vậy, sau khi ăn sáng, cả năm người liền lên xe tới công trình hợp tác. Dự án lần này nằm trong lĩnh vực khai thác khoáng sản khu vực biển Đông. 

Công ty bên Việt Nam phụ trách khai thác khoáng sản thô sau đó Thịnh Thế phụ trách chế biến, Quân thị làm công tác tiêu thụ, cả ba bên cùng có lợi. Phải biết rằng, cho đến thời điểm này, khoáng sản đã trở nên vô cùng trân quý, giống như nước sạch được quý trọng ở một số nước châu Phi vậy. 

Những khoáng sản này hình thành là do trải qua hang trăm triệu năm biến động, mà con người nào có thể đợi đến được thời điểm đó. Bởi vậy cho nên, trong khi các nhà khoa học đang nghiên cứu tìm được nguồn nhiên liệu khác, những khoáng sản sẵn có này đương nhiên phải được trân trọng, nhiều người muốn tham gia dự án cũng phải tranh đến sứt đầu mẻ trán. Vì lẽ đó, dự án hợp tác lần này đều được ba bên vô cùng coi trọng. 

Dự án quan trọng như vậy, đương nhiên phải để cán bộ cấp cao của công ty- tập đoàn tới quan sát, đàm phán và thỏa thuận hợp đồng, dù sao thì đối tác của họ lần này ai cũng đều cần phải xây dựng quan hệ hợp tác tốt. Cử cấp cao đi cũng có một phần là nể mặt đối tác.

Mặc dù Thái Thu không hiểu lắm về lĩnh vực khoáng sản nhưng cô vẫn hiểu biết một chút về tình trạng khan hiếm khoáng sản hiện nay.Làm một nhân viên phiên dịch trong một cuộc đàm phán trọng yếu như vậy, cô đương nhiên phải cẩn thận đến từng từ ngữ, không thể để các bên xảy ra xích mích, hiểu lầm không đáng có. 

Công việc này đúng thật là rất mệt óc nhưng cô cũng phải thừa nhận bản thân vô cùng vui vẻ khi được người khác tin tưởng năng lực. Có được cơ hội phát huy công việc yêu thích là một trong những điều hạnh phúc nhất của một con người, không phải sao?Nhưng mà cô vẫn thắc mắc một việc, chuyến đi lần này không phải chỉ Thịnh Thế mới cần thiết phải đi thôi sao? Thế nào mà Quân thị cũng góp mặt ở trong này? Khi trở lại khách sạn vào cuối ngày, Thu liền nảy ra suy nghĩ này.

Hay vẫn là thôi đi. Cô không để ý nhiều lắm đến các mối quan hệ kinh doanh, bỏ qua việc này vẫn tốt hơn. Có thêm hai người đi cùng thôi mà, cô cũng đâu phải chịu thiệt gì, dù sao thì chi phí đều là do phòng tài chính xử lí.

Rất nhanh đã đến ngày công tác cuối cùng. Theo dự kiến, ngày hôm nay năm người của Quân thị và Thịnh Thế sẽ cùng giám đốc công ty của Việt Nam đi tham quan du lịch Hà Nội.

Vẫn biết là đất nước thay đổi từng ngày nhưng khi quay lại quê hương, Thái Thu vẫn không khỏi bỡ ngỡ. Nếu không phải có tên nước rõ rang, cô thật sự không thể liên tưởng đất nước này với quê hương mình. Mọi thứ đều thay đổi quá đỗi nhanh chóng, thời gian nửa thế kỉ thực sự tạo nên khoảng cách văn minh vô cùng lớn. 

Những tòa nhà cao chọc trời với những thiết bị công nghệ tinh vi hiện diên khắp mọi nơi, nhịp sống của con người vội vàng hơn, giao thông hiện đại hơn trước rất nhiều,... Thu cảm thấy nơi này trở nên quá đỗi xa lạ với bản thân. Nơi này đã không còn tồn tại nơi gọi là nhà cô nữa rồi. Sao cô quên được chứ? Đây là thế giới trong sách...

Nghĩ vậy, Thái Thu liền ủ rũ cúi đầu. Cô còn hi vọng cái gì mà trở lại quê hương chứ? Nơi này căn bản không phải quê hương của cô. Vậy là bao nhiêu hào hứng cho chuyến đi lần này của cô liền theo gió bay mất.

Quan sát thấy vẻ mặt vốn đang hào hứng, phấn khởi của cô trong chốc lát lại ảm đạm xuống, Lâm Ngạo liền cảm thấy vô cùng khó hiểu. 

Thực sự anh cũng không biết bản thân hiểu cô được bao nhiêu. Trong mắt anh, cô vẫn luôn là một con người vô cùng khó hiểu, trước là vậy, bây giờ cũng không khác. Anh chưa bao giờ đoán được suy nghĩ, ýmuốncũng như tính cách của cô, hoặc là nói, trước đây anh vẫn luôn không có ý tìm hiểu. 

Hiện tại, cô càng trở nên khó lường hơn, cho dù có cố gắng đến đâu, anh vẫn không thể đoán được cô muốn gì, suy nghĩ điều gì.

Giống như tin đồn được lan truyền ở thành phố A trong thời gian này vậy, cô không hề tỏ ra thái độ khác thường nào, tất cả chỉ có thờ ơ và lạnh nhạt. Cũng nhờ chuyến công tác lần này anh mới nhận ra năng lực làm việc của cô thì ra lại tốt đến như vậy, thật sự không hề có điểm nào giống với lời đồn của mọi người, cũng không giống với cô gái chua ngoa, ngu ngốc trong ấn tượng của anh trước kia. Điều đáng nói là, thời điểm này cô lại trở thành đối tượng được nhiều người đồng tình, còn cô gái mà anh cho là dịu dàng, ngoan hiền kia lại trở thành cái đích cho người khác nhắm tới.

Đúng vậy, sự việc kia vẫn không có dấu hiệu lắng xuống mà vẫn tiếp tụclàmđề tài khiến nhiều người lưu tâm. Không những vậy, tình trạng hiện tại còn hỗn loạn hơn lúc trước.

Anh không phải là không biết đến năng lực của Trịnh gia, gia tộc này có năng lực mạnh mẽ đến đâu anh cũng đã kiến thức được. Vậy mà lần này họ lại không thể áp được tin đồn này xuống, điều này chứng tỏ người đứng đằng sau thao túng tin đồn lần này có năng lực còn cường đại hơn nhiều. Thái Thu... chắc hẳn không thể có năng lực đến bậc này?

Vậy rốt cuộc là ai? Câu hỏi này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh suốt mấy ngày hôm nay. Quân Lâm Ngạo từ trước đến giờ vẫn mang tiếng đào hoa cho nên sự việc lần này cũng sẽ không khiến anh gặp nhiều khó khăn. Vì vậy, mục đích chính của người kia, chính là nhắm tới Trịnh Thu Thủy. Mà anh, chẳng muốn quan tâm đến cô ta nữa.

Sự việc xảy ra ở Trịnh gia lần trước, anh đương nhiên sẽ không nghĩ đó là ngẫu nhiên xảy ra. Ngày hôm đó cảnh vệ của Trịnh gia vô cùng nhiều, canh phòng rất nghiêm ngặt, người ngoài không thể nào dễ dàng vào được trong biệt thự. Hai tên bị đánh ngất ở ngoài của phòng của Thái Thu đương nhiên phải có người bên trong hướng dẫn mới có thể tới đúng phòng Thu lúc cô bị trúng thuốc. Đây chắc chắn là việc đã có sắp xếp từ trước. 

Người đứng đằng sau phải là người nắm rõ đường đi của Trịnh gia, còn có quyền quyết định khách tham gia. Những người này cũng chỉ có ông bà Trịnh cùng Trịnh Thu Thủy. Theo suy nghĩ của anh, người có khả năng đứng sau việc này nhất chính là Trịnh Thu Thủy! Mặc dù ông bà Trịnh không mấy thương yêu thái Thu nhưng chắc chắn hai người sẽ không làm những việc tổn hại đến danh dự của gia đình như vậy.

#

Trong lúc Thái Thu cùng Lâm Ngạo đang vừa suy nghĩ vẩn vơ, vừa cùng những người khác ngắm cảnh thì dinh thự của Trịnh gia ở thành phố A lại bị không khí nặng nề bao trùm. Ông bà Trịnh sắc mặt vô cùng không tốt nhìn bài báo đặt trên bàn thủy tinh, lại nghe tiếng loảng xoảng phát ra từ tầng trên, sắc mặt hai người đã xấu đến không thể xấu hơn.

Ở công ty nghe mọi người bàn tán, cổ đông chất vấn đủ đường đã đủ để ông Trịnh muốn điên lên, về nhà còn phải chịu cái hoàn cảnh này, ông đã sớm muốn bùng nổ. Tiếng la hét của Trịnh Thu Thủy lần này vừa đúng làm giọt nước tràn li. Trịnh Kỳ Sơn mặt đen hệt bao công bước nhanh lên tầng, mặc kệ sự can ngăn của bà Trịnh mà xông vào trong phòng Trịnh Thu Thủy. Nhận thấy tình hình không được tốt, bà Trịnh liền lệnh ngườilàmcách xa rồi cũng vào phòng theo ông Trịnh sau đó đóng cửa lại.

Nhìn đến căn phòng bừa bộnquầnáo, mỹ phẩm, mảnh sứ, thủy tinh, thức ăn,... trong mắt bà liền hiện lên vẻ không hài lòng, những cũng không nỡ trách con gái. Nhưng ông Trịnh thì không như vậy. Bịlàmphiền ở công ty, về nhà còn chịu đựng con gái nổi điên, ông đúng là không nhịn nổi nữa rồi.

“ Chát!”- Trịnh Kỳ Sơn không lưu tình cho Trịnh Thu Thủy đang dung ánh mắt đỏ ngầu đầy căm hận nhìn vào tờ báo đã bị xé tả tơi vứt dưới đất.

“ Mày nổi điên cái gì? Phiền phức mày gây cho cái nhà này còn chưa thấy đủ sao!?”- Trịnh Kỳ Sơn to tiếng chất vấn, mặt mũi đỏ bừng lên vì tức giận.

“ Người gây phiền phức là con tiện nhânThái Thu kia mới đúng!”- Trịnh Thu Thủy ngoan cố phản bác. Tiện nhân kia, cô thề, có một ngày cô sẽ giết chết nó! Như vậy vẫn chưa đủ để xả hận, phải cho nó sống không bằng chết!

“ Mày câm miệng lại! Nếu không phải mày đắc tội với nhân vật lớn nào đó, mày còn bị người ta bày mưu làm hại như thế này sao? Còn nữa, nếu Trịnh Thái Thu không phải là con nuôi nhà này thì mày cũng không có được cái cơ hội mang cái danh đại tiểu thư danh giá bậc nhất trong cái thành phố này đâu!”- Trịnh Kỳ Sơn gằn giọng quát mắng.

“ Bố tìm cớ cái gì chứ? Nó cũng chỉ là một con chó nhỏ hạ lưu may mắn được nhà này nhận nuôi mà thôi! Có cái gì cao quý chứ!”- Giọng điệu mang theo khinh miệt rõ ràng.

“ Chát!”- Bên má còn lại của cô ta liền có thêm dấu tay hằn đỏ, nhìn vào đủ biết người ra tay dùng lực mạnh đến đâu. Người đánh lần này không phải Trịnh Kỳ Sơn, là bà Trịnh. Giọng điệu bà ta mang theo tức giận nồng đậm, hướng thẳng Trịnh Thu Thủy mà chất vấn.

“ Ngu ngốc! Con nghĩ là nhà này không dưng mà có được tài sản lớn như vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.