Hắn giữ lấy tay cô, nắm trong lòng bàn tay.
Khớp xương cứng nhắc đan vào nhau, đau đớn theo dây thần kinh truyền khắp toàn thân.
“Đi thôi.” Trác Siêu Việt buông lỏng tay ra, âm thanh đủ thấp dường như cô không nghe rõ, “Em đi đi, hãy tìm một người không mâu thuẫn, một người đàn ông có thể toàn tâm toàn ý yêu em.”
Rốt cuộc hắn buông tay, cô đạt được mục đích, cô cho rằng mình có thể cười nói với hắn: “Cảm ơn anh.”, nhưng cô không làm được, cô cười không nổi, cả người như không còn sức chống đỡ, muốn ngã quỵ xuống.
Hắn nói: “Hãy chăm sóc bản thân cho tốt, đừng cho rằng việc gì mình cũng có thể chịu đựng được, em không hề kiên cường như bản thân mình nghĩ đâu.”
Mộc Mộc cố gắng hít vào, giống như không khí xung quanh đột nhiên biến mất, lại giống như toàn bộ sức lực trong cơ thể bị suy kiệt, cho dù cố hít thở thế nào, vẫn không thể bình ổn lại được.
Hắn không nhìn cô thêm một lần, đứng lên, vòng qua ghế.
Trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, phản xạ có điều kiện bật dậy, giữ chặt lấy hắn, “Đợi một chút! Chúng ta không phải đã nói, còn sáu ngày…”
Hắn nhíu mày, không trả lời.
“Chỉ còn sáu ngày cuối cùng này, anh còn có việc gì chưa hoàn thành không?”
“…”
Hắn nắm lấy tay cô, đặt ở khuỷu tay mình, đi ra cửa.
“Chúng ta đi đâu?”
“Hẹn hò!”
Đi hoàn thành những việc chưa hoàn thành!
*******
Trong trí nhớ của Mộc Mộc, đêm đông thành phố S luôn luôn giá buốt, gió lạnh thấu xương, hơi thở ấm áp phả ra thành một làn sương trắng, lập tức bị gió cuốn đi. Người đi trên đường kéo nhanh khăn quàng cổ, bước chân dồn dập.
Mà đêm đông này, là ấm áp, rốt cuộc bọn họ có thể giống như những cặp tình nhân, có thể kéo tay nhau bước đi trên con phố dài huyên náo, đến tiệm cà phê, Blue Mountain chỉ còn một ly, vì vậy bọn họ ngồi trong một góc tối, cùng nhau uống chung.
Không hề thêm đường, mà uống vẫn cảm thấy ngọt như vậy.
Uống xong cà phê, bọn họ lại nhìn thấy một rạp chiếu phim muộn, cái bất hạnh là, bộ phim sắp chiếu trùng hợp là “Sắc giới”.
Bộ phim vừa chiếu không đến nửa giờ, người nào đó không đủ kiên nhẫn, cúi sát xuống tai Mộc Mộc nói nhỏ: “Chúng ta đi ngắm cảnh đi.”
“A?” Mộc Mộc đang ôm bỏng ngô xem rất chăm chú, “Anh không thích bộ phim này à?”
“Không phải, loại phim này thích hợp về nhà xem vản DVD đầy đủ hơn.”
…
Nếu so sánh ra, ngắm cảnh đúng thật suy mĩ hơn so với “Sắc giới” rất nhiều.
Những ngọn đèn lung linh soi bóng xuống mặt hồ, sáng hơn ban ngày. Có những cặp tình nhân ôm nhau, bước chậm, dưới những tàng cây khuất còn có những bóng người thắm thiết hôn nhau…
Hắn nhìn đồng hồ, kéo cô lên cầu, ánh mắt chằm chằm nhìn một chỗ.
“Anh đang nhìn gì?”
“Suối phun!” Hắn nói.
Cô chăm chú nhìn theo, chỉ thấy một mặt hồ yên tĩnh, cái gì cũng không có.
“Anh lừa em, không có.”
Bỗng nhiên, trong tiếng dương cầm, giữa mặt hồ phun lên những dòng nước nhẹ nhàng trên nền trời thâm của bóng đêm, dưới ánh đèn rọi xuống như những sợi tơ huyền ảo phủ lên mặt hồ.
Bọt nước vang khắp nơi, rực rỡ lóa mắt.
Mộc Mộc chăm chú nhìn, buông lời khen từ tận đáy lòng, “Đẹp quá! Thực sự là một nơi hẹn hò rất đẹp.”
“Đúng vậy!” Hắn từ sau lưng ôm lấy cô, vùi mặt trong làn tóc, cảm nhận hương thơm cô tỏa ra từ cơ thể, “Lần trước anh đến đây, hướng dẫn viên du lịch nói, nếu khi chứng kiến vòi phun nước này, cô gái mà anh muốn gặp nhất, chính là người quan trọng nhất trong lòng anh.”
“Vậy anh…” Cô quay sang, muốn hỏi khi đó hắn có nhớ đến mình hay không.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi, bởi vì hắn ngày càng tiến dần đến môi cô đã cho cô đáp án. Nếu cô không phải người hắn muốn gặp, bọn họ hà tất biết rõ đúng sai còn đi đến bước như ngày hôm nay.
Sự ấm áp khác thường dừng ở trên môi cô, cô cố gắng nhắm mắt, đáp lại nụ hôn ẩn chứa bao yêu thương quyến luyến nơi hắn.
Đó là nụ hôn thuần túy nhất, không có bản năng dục niệm, cũng không có khát vọng không cách nào kìm chế, sự gắn bó này là tình cảm chân thành tha thiết nhất, tưởng như chẳng thể nào cách xa.
…
Đài phun nước không biết đã kết thúc bao lâu, môi hắn rời khỏi cô, đem cô ôm vào ngực. Ngọn gió yên tĩnh mà tao nhã, dòng nước trong suốt lung linh, ánh đèn trên mặt hồ như gần như xa.
Một buổi đêm như vậy, Mộc Mộc rốt cuộc hiểu rằng như thế nào mới là thực sự yêu nhau.
Không chỉ là sự gắn bó thân thể, cũng không phải là sự khát cầu ấm áp, yêu nhau, là trong sự im lặng, cũng có thể nghe được tiếng lòng chẳng hề thốt ra.
Khó có được một ngày như vậy, một giọng nói thô ráp và đôi tay chai sần đưa đến một chiếc dây lỗi thời bỗng dưng xen vào, “Mua một đôi vòng tình nhân đi, bạc thật…”
Người phụ nữ trung tuổi tươi cười thao thao bất tuyệt giới thiệu, nghiễm nhiên đem chiếc vòng giá rẻ giới thiệu thành bảo vật độc nhất vô nhị.
Trác Siêu Việt không kiên nhẫn được, lập tức cầm lấy chiếc vòng, lấy tiền thanh toán.
Sau đó, không để cho việc đẩy mạnh buôn bán của người này làm gián đoạn không gian của mình, cái gì mà găng tay tình nhân, khăn quàng cổ tình nhân, còn móc chìa khóa tình nhân… đều mua hết.
Trong không gian ồn ào, cảm giác buồn đau cũng như biến mất.
**********
Sáu ngày, một trăm bốn mươi bốn giờ.
Nghe thật ngắn ngủi, nhưng mỗi phút đồng hồ đều trân trọng, xem ra vẫn có thể làm rất nhiều điều. Bọn họ cùng nhau đàn dương cầm, cùng nhau ngồi trên sô pha xem phim, cùng nhau lái xe lên đường cao tốc đón gió, cùng đi ăn những món ăn vặt, còn cùng nhau đi ngắm phong cảnh sơn thủy hữu tình vùng ngoại ô, cùng nhau ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn nơi đỉnh núi…
Ngày đó, nguyên bọn họ định ngắm mặt trời lặn, bởi vì cô sức khỏe kém, lúc đi lên đỉnh núi mệt không còn một chút sức. Nhìn triền núi, lại nhìn ánh mắt khẩn cầu của Mộc Mộc, Trác Siêu Việt chỉ còn có thể bỏ ý định xuống núi, ở nơi hoang sơ nhóm lửa, dựng lều.
Buổi tối, hơi ấm đột nhiên trầm xuống, so với ánh lửa mỏng manh, dường như cái lạnh của đêm đông mạnh mẽ hơn rất nhiều, lều trại cũng không cách nào ngăn được khi lạnh xâm nhập.
Trong không gian lều trại nhỏ hẹp, cô cố gắng lui ở trong lòng hắn, cơ thể dường như hợp lại cùng hắn mà toàn thân vẫn phát run.
“Siêu Việt…” Nếu cứ như vậy chết lạnh trong lòng hắn, nhất định là một việc vô cùng hạnh phúc.
“Lạnh lắm sao?”
“Ừm.” Cô ôm lấy hắn, tay với vào vạt áo, không biết là tay cô quá lạnh, hay là nguyên nhân gì khác, cơ bắp hắn cương lên trong bóng đêm.
Cô vừa định thu lại, hắn lập tức quay người ngăn chặn, “Nếu không, chúng ta có thể làm chút chuyện để sưởi ấm…”
“À, thừa dịp em vẫn còn chút sức, chúng ta vẫn là nên xuống núi đi.”
“Không vội, không vội…”
Trời đầy sao, bụi cây, đỉnh núi, đất lạnh, cũng thật thú vị.
Sau đó, Mộc Mộc mồ hôi đầm đìa ngã xuống lòng hắn, cô không thể không thừa nhận, tuy rằng việc này mất sức hơn so với leo núi, nhưng tuyệt đối là phương pháp sưởi ấm rất tuyệt.
…
Đã đến ngày cuối cùng ở thành phố X.
Mộc Mộc ngồi bên đàn dương cầm , một khúc “Gió đem ký ức thổi thành những đóa hoa” càng đàn càng say lòng người. Mỗi một phím đàn đều như những hạt chân trâu rơi trên nền đá, đau đớn bi thương.
Cô quay sang, nhìn Trác Siêu Việt đang ngồi trên sô pha im lặng nghe tiếng đàn, sáu ngày này, bọn họ cũng thật vui vẻ, việc này đối với cô mà nói, thế là đủ.
Trác Siêu Việt đi tới, từ sau lưng ôm lấy cô, môi di chuyển trên gáy. “Anh nghe nói một nghệ sỹ dương cầm thực thụ là người mặc dù trong hoàn cảnh gì cũng vẫn có thể tập trung tuyệt đối vào những phím đàn.”
Đầu ngón tay cô run lên, một âm phù không nên có găm vào bản nhạc.
Hắn cười xấu xa, tay từ trên bờ vai trượt xuống hông cô…