Đón hùa sự chiếm hữu của hắn, hơi thở hắn khiến cho cô không thể nào trốn tránh, Mộc Mộc hơi hơi nhếch mày, nhìn đôi mắt màu đồng của Trác Siêu Việt dưới ánh đèn, bên trong còn in bóng dáng của cô, dịu dàng như ánh mặt trời mùa đông, trong suốt mà sáng lạn, ấm áp lại sâu xa.
“Em tiếp tục đi…” Giọng nói hắn mang theo chờ mong.
Mộc Mộc cho rằng hắn chờ mong tiếng đàn của mình, cắn cắn môi, tuy rằng ngón tay không nghe theo sự sai khiến của bản thân, nhưng cô vẫn cố gắng chế ngự sự rung động trong mình.
Giai điệu dương cầm vang lên thuần khiết như gương mặt cô, không một chút khiếm khuyết, phiêu du như ngọn suối chảy từ khe núi, một giọt một giọt rơi xuống thế tục, thấm ướt những góc tối khô cạn trong tâm hồn con người.
Trác Siêu Việt nhìn nụ cười của cô đẹp như pháo hoa trong đêm tối, trong lúc hoảng hốt dường như nhớ tới Lạc Nhật, cô vẫn như cũ ngồi bên đàn dương cầm, vẫn chiếc đàn dương cầm màu sắc ấy, tinh tế mà thi vị, thanh đạm như viên bi chạm xuống mặt băng, thanh thanh rõ ràng lại sắc bén như đâm vào cốt tủy. Có khi như tiếng gào rít dưới biển sâu, nuốt trọn hắn, có khi lại như vực sâu không đáy kéo dài tận đến chân trời.
Cái khác là, trước kia cô chỉ ngồi trên sân khấu, làm cho hắn có cảm giác khát cầu mà không thể nào với kịp, còn giây phút này, cô ngồi trong lòng hắn, dịu dàng chân thật…
Cảm xúc mãnh liệt lại bị kích động, hắn nhất thời tỉnh lại, yên lặng từ sau lưng cô kéo khóa váy, tay chậm rãi đi vào.
Tay Mộc Mộc cứng đờ, một âm phù lại bị lạc mất. Cô lấy lại bình tĩnh, tiếp tục khúc đàn.
Sự kiềm chế của cô càng gợi lên ham muốn chinh phục trong Trác Siêu Việt, tay hắn trượt xuống phía dưới, đầu ngón tay lặng lẽ đi vào giữa hai chân, nhẹ nhàng xâm nhập nơi đó…
Phím đàn bởi vì kích động mà vang lên những tiếng lạ lùng, hai tay cô rốt cuộc không khống chế được mà rời đi, giữ lấy tay hắn, “Đừng làm loạn.”
Cho dù cô tự chủ đến đâu, trong hoàn cảnh này cũng không thể nào bỏ qua sự run rẩy trong cơ thể mà tập trung tinh thần đánh đàn.
“Được rồi.” Trác Siêu Việt cúi người ôm lấy cô, đem cô đặt lên đàng dương cầm, khóe môi mê người của hắn khẽ cong lên, nhẹ nhàng dán bên tai cô, “Chúng ta làm việc chính đi.”
“…”
Trong một giây thất thần ngắn ngủi của cô, hắn cúi người xuống, đặt cô lên những phím đàn, đàn dương cầm phát ra những tiên rung động lòng người…
Cô cô gắng chống chân dưới giá đàn, sợ hắn dùng sức sẽ làm những phím đàn bị hỏng.
Nhưng hắn cố tình dùng sức rất mạnh, giống như cố ý bắt phím đàn phát ra những tiếng thật vang…
“Không, không được…”
Đương nhiên cô biết Trác Siêu Việt muốn làm gì. Nhưng với sức của hắn, cứ cho rằng cô chịu được, đàn dương cầm cũng không thể nào chịu được. Biết rõ là hắn muốn, cô cũng không một lần từ chối thành công, nhưng cô vẫn kiên trì thuyết phục, “Chúng ta đổi nơi khác được không?”
“Anh thích ở đây…” Hắn nói: “Đây là lần cuối cùng của chúng ta, vì anh, “đàn một khúc cuối cùng” đi.”
Cô đã hiểu ý của hắn, hắn muốn cô dùng cơ thể, vì hắn mà đàn một khúc cuối cùng.
Cô do dự một chút, hai tay đặt lên bờ vai hắn.
…
Một lần cuối cùng của bọn họ, giao thoa trong tiếng hít thở không ngừng, tiếng rên rỉ, tiếng đàn, những nốt nhạc thay nhau vang lên, lãng mạn nhất, cũng là duy mĩ nhất.
Trong sự dịu dàng của hắn, cô cảm nhận được phím đàn va chạm, cũng nghe rõ những tiết tấu hỗn độn, đó là một nghệ thuật đặc biệt, là bản hòa tấu hài hòa mà hai người cùng tấu lên.
Cô không biết hắn có thể quên hay không, nhưng cô, cả đời không quên được khúc nhạc ấy.
…
Khi tất cả chấm dứt, Mộc Mộc lấy từ trong ví ra một chiếc thẻ, hai tay đưa đến trước mặt hắn, “Cái này là của anh, ở đây còn bốn mươi vạn.”
“Bốn mươi vạn?” Hắn kinh ngạc nhìn, cảm xúc trên mặt không thể nào hình dung được.
“Đây là tiền của anh, em đều trả lại cho anh, em không nợ anh gì cả…” Cô cười ngẩng đầu lên, để lại cho hắn nụ cười sáng lạn nhất, “… ngoài tình cảm.”
Hắn không hỏi cô lấy tiền ở đâu, cô cũng không nói cho hắn, cô đem trả lại tất cả quần áo ngày hôm đó – trừ chiếc váy hắn xé nát. Năm vạn còn lại, là Kiều Nghi Kiệt đưa cho cô tháng trước. Anh ta nói, số tiền này đối với anh ta là một sự sỉ nhục nghề nghiệp. Thực ra, số tiền này đối với cô mà nói, càng là một sự sỉ nhục.
Sở dĩ, cô đem nó trả lại cho người này, mặc dù không thể vãn hồi lòng tự trọng của mình, nhưng cô cũng hy vọng hắn có thể hiểu, cô đến với hắn bởi cô thích hắn, không phải là một cuộc mua bán hai bên đã thỏa thuận…
Hắn cầm lấy chiếc thẻ, cả đêm không nói một lời.
Một đêm cuối cùng ở thành phố X, Trác Siêu Việt đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, hút thuốc trọn một đêm. Sáng sớm hôm sau, hắn đi đến bên giường, cô cho rằng hắn sẽ giữ mình lại, nhưng hắn không, chỉ là yên lặng giúp cô thu đồ, giúp cô chải lại mái tóc dài hỗn độn.
Cô biết, đây là tạm biệt thật sự, hắn đã quyết định.
“Em một hỏi anh một chuyện, anh phải thật lòng trả lời em.” Cô mở miệng mới phát hiện, giọng nói mình khàn dường như không có.
“Ừm…” Hắn nhẹ giọng trả lời, chiếc lược khẽ phất tóc qua gáy cô.
“Đêm đó, nếu không phải em chủ động đến tìm anh, anh có đến tìm em không?”
Chiếc lược trong tay hắn khẽ dừng lại, làm gẫy mấy sợi tóc, “Không.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh luôn nghĩ những cô gái như em chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không nên đến gần.” Giọng nói hắn rất chân thành, “Sau đêm đó, anh mới biết mình sai lầm… Cơ thể em, cũng giống như tiếng đàn, khiến người ta mê muội.”
“Anh không quên được em, chỉ vì…” Nghe câu trả lời như thế, cô không khỏi cảm thấy mất mát. Biết rõ cảm quan của đàn ông rất động vật, nhưng cô vẫn hy vọng tình yêu của hắn dành cho mình không chỉ đơn thuần có thế.
“Không hẳn…”
“Đó là vì sao?” Cô ngoái đầu, nhìn hắn.
Hắn không lảng tránh ánh mắt của cô, “Bởi vì mặc dù tâm trạng anh rất tốt, em sẽ có biện pháp trong vòng một phút chọc giận anh.”
“…”
Cái này cũng là lý do?
“…Cho dù anh tức giận thế nào, em sẽ có biện pháp trong vòng nửa phút làm anh tha thứ cho em!”
Đối với một người đàn ông bình thường mà nói, sự kích thích cuồng nhiệt như vậy không phải lý do để yêu một người phụ nữ. Nhưng đối với một người đàn ông đã từng chịu huấn luyện chuyên nghiệp, một quân nhân có thể khắc chế rất vững được cảm xúc của bản thân mình mà nói, lý do như vậy là đủ rồi.
Xinh đẹp, trí tuệ, thành thục, thao nhã… Những phẩm chất mà một người phụ nữ nên có thực ra cũng không quan trọng, quan trọng là cảm giác – Có thể làm cho hắn tức giận, thất vọng, đau lòng, thậm chí suy sụp, có khi lại vui vẻ, thỏa mãn, chờ mong những cảm giác bình thường nhất.
Có những người, có những tình yêu, nhìn như vô lý, thực ra nó không cần người khác nhận ra sự hài hòa.
*****
Máy bay đúng giờ hạ cánh, biệt ly rốt cuộc cũng đến hồi.
Mộc Mộc chậm rãi đưa cánh tay hướng cửa sổ kính trong suốt, ánh mặt trời xuyên qua những đám mây trắng noãn, từ những kẽ tay lộ ra, mang theo những mảng sáng nhàn nhạt. Máy bay hạ cánh, trọng tâm của cô trầm xuống, trái tim cũng như rơi theo.
Một bàn tay đặt lên, đan lấy những ngón tay cô.
Phong cảnh thành phố S ập đến, như đâm vào ánh mắt cô đau nhói.
Cảnh vật trước mắt ngày càng mơ hồ, trí nhớ ngược lại ngày càng thêm rõ, những hình ảnh mấy ngày qua như quay chậm, ánh pháo hoa giữa trời đêm, ánh đèn chiếu rọi trên mặt hồ, bọn họ sưởi ấm bên nhau trong túp lều trên núi… Cô luyến tiếc, nghìn lần, vạn lần không thôi.
Giờ khắc này, chỉ cần một câu Trác Siêu Việt giữ cô lại, cô nhất định sẽ không bỏ đi. Đúng hay sai cũng không quan trọng, chỉ cần được bên hắn, như vậy là đủ rồi. Nhưng hắn cuối cùng cũng không hề níu kéo cô.
Ở cửa ra, Mộc Mộc nhận lấy hành lý trong tay Trác Siêu Việt. Cô kéo valy từng bước từng bước đi ra cửa lớn, bánh xe vali rê trên mặt đất, phát ra những tiếng nặng nề, bàn tay cô run lên.
Ánh chiều tà chiếu rọi, những vệt nắng lốm đốm trên con đường, trời còn chưa tối, chỉ có lác đác những ánh đèn cô đơn bật lên, giống như bao nhiêu cảnh biệt ly đều diễn ra ở sân bay này vậy.
Cô chết lặng đi tới, trước cửa tự động, cánh cửa giống như một người già chậm chạp, thong thả xoay tròn.
Phản chiếu qua tấm kính, cô nhìn thấy Trác Siêu Việt, hắn nhìn cô, chăm chú nhìn, hai người thẳng tắp nhìn nhau, giống như cả thế giới chỉ còn lại hai người vậy.
Nước mắt rơi xuống gò má, cô thật sự hy vọng Trác Siêu Việt có thể giữ mình lại, chỉ cần hắn mở miệng, bất cứ điều gì cô cũng có thể đồng ý.
“Anh đưa em về trường học.” Hắn nói.
Khẽ thất vọng, lại nhẹ nhàng cảm thấy may mắn, cô thở dài một hơi, “Không cần, dừng ở đây thôi.”
Cánh cửa tự động lại một lần chuyển tới trước mặt, cô lau nước mắt, bước về phía trước, Trác Siêu Việt bỗng nhiên lại đuổi theo giữ chặt lấy tay cô, đem cô kéo vào lòng.
Cô ôm chặt lấy hắn, hơi thuốc lá quen thuộc trên người hắn thoang thoảng, lần đầu tiên cô phát hiện ra, mùi hương này đẹp biết bao.
“Mộc Mộc, anh…” Lời hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt hắn bị kìm giữ ở phía sau cô, người cũng cứng lại như một pho tượng.
Một trận khí lạnh xâm nhập vào cốt tủy, Mộc Mộc cứng ngắc xoay người, Trác Siêu Nhiên từ một bên cửa lớn tiến vào, khóe môi anh đọng lại ý cười, một nụ cười chua xót…
Mấy ngày không gặp, Trác Siêu Nhiên gầy đi rất nhiều, tuy rằng vẫn mang trên mình bộ quân trang đạo mạo, lại không còn cái khí chất cao ngạo lạnh lùng của lần gặp đầu tiên.
Thực ra, vài ngày nay cô thường mơ thấy Trác Siêu Nhiên, mơ thấy anh chu đáo cởi áo khoác lên người cô, kiên trì đợi những dòng cô viết, cô còn mơ thấy ngõ nhỏ tồi tàn, cô âm thầm đi sát gần anh, còn có lần cuối cùng anh đến tìm cô, ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Cô thật sự rất muốn gặp anh, xem anh có tốt hay không, nhưng cô thật không ngờ, bọn họ lại gặp nhau trong tình cảnh như thế.
Cửa tự động xoay một vòng, lại thêm một vòng, cô cảm giác trước mình bây giờ không phải một cánh cửa, mà là một hang động tối đen, đem ba người bọn họ hút vào đó, nghiền cho xương nát thịt tan.