Ads
Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng vùi mặt trong mái tóc thơm của Mộ
Dung Phong, hơi thở ấm nóng bao phủ bên tai, những ngón tay thon chậm rãi vuốt
ve không hề che dấu tình yêu cùng khao khát.
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng rên lên một tiếng mềm mại
trong lòng Tư Mã Nhuệ. Nàng khe khẽ thở ra, trong lòng không còn thương tâm hay
khổ sở gì nữa, những ngón tay đan vào nhau trong hạnh phúc. Nàng không muốn suy
nghĩ xa xôi gì nữa, về sau thế nào ai có thể đoán trước được? Cứ để phó mặc cho
ông trời quyết định đi.
Sáng sớm, Tư Mã Nhuệ và Mộ Dung Phong vừa rời giường
Yên Ngọc đã báo lên: “Tứ thái tử, Tứ thái tử phi, Đại thái tử phi đến ạ.”
Hôm qua vì chuyện của Mạnh lão thái thái nên chưa đến
vấn an Mộ Dung Thiên. Đối với vị tỷ tỷ ở vương triều Đại Hưng này Mộ Dung Phong
vô vàn thương nhớ.
Mộ Dung Thiên vừa trông thấy Mộ Dung Phong đôi mắt
ngấn lệ chực trào nhưng trên gương mặt nàng vẫn duy trì nét thản nhiên. “Tam
muội, muội khỏe không?”
Mộ Dung Phong liền tiến tới ôm chầm lấy Mộ Dung Thiên
khẽ thì thầm bên tai nàng: “Phong nhi rất tốt nhưng tỷ tỷ người xem trông tỷ
gầy đi bao nhiêu. Phong nhi trông thấy thật đau lòng.”
Mộ Dung Thiên cũng giang tay ôm Mộ Dung Phong, trong
lòng thật khổ sở. Muội muội này của nàng lưu lạc bên ngoài hơn nửa năm tránh
thế nào được gian khổ. “Tam muội, tỷ tỷ không sao mà. Muội lưu lạc bên ngoài
nửa năm nay chắc là phải chịu khổ không ít rồi.”
“Muội rất tốt, suốt nửa năm vẫn hôn mê. Nếu không phải
nhờ phúc lớn mạng lớn thì chắc đã không thể khỏe mạnh trở về đứng trước mặt mọi
người thế này. Đây thật là phúc khí của Phong nhi.” Mộ Dung Phong cười rộ bày
ra bộ dáng hạnh phúc vô ngần.
Ôm muội muội trong lòng tựa như muội muội này cùng
nàng từ nhỏ đến lớn chưa lúc nào quá thân thiết với nhau, nay vừa xa cách nửa
năm người vừa thấy mặt ngược lại lại trở nên thân mật hơn không ít, thực làm Mộ
Dung Thiên thấy ấm áp trong lòng. “Tam muội, muội không sao thực tốt.”
“Tỷ tỷ nói vậy muội cũng vừa nhớ đến. Mấy ngày qua quá
vui mừng được gặp lại mọi người đã quên mất cảm ơn ân nhân cứu mạng. Là một vị
cô nương họ Tô ngụ ở vách núi đen cạnh bờ sông vùng phụ cận, tính tình hào sảng
dễ gần.” Mộ Dung Phong mỉm cười.
“Việc này đơn giản thôi. Muội cứ yên tâm nghỉ ngơi
tĩnh dưỡng, phái hạ nhân mang ít vàng bạc châu báu tạ ơn là được.” Mộ Dung
Thiên mỉm cười, “Cũng không phải chuyện gì to tát để Tứ thái tử phân phó là ổn
rồi.”
Mộ Dung Phong lắc đầu: “Chuyện này không chỉ vài món
vàng bạc châu báu là có thể tạ ơn tình nghĩa của người ta được. Muội muốn cùng
Tư Mã Nhuệ trực tiếp đến cảm tạ người ta.”
“Nửa năm nay, tỷ tỷ rất yên lòng. Tư Mã Nhuệ này tuy
rằng trời sinh tính khí bất hảo nhưng đối với muội thực sự có lòng. Nửa năm
muội mất tích hắn còn thương tâm hơn người làm tỷ tỷ như ta nhiều lần.” Mộ Dung
Thiên khẽ thở dài, “Muội cùng nhị muội đều có thể gặp được người thực lòng yêu
thương các muội, tỷ tỷ thật vui mừng thay các muội.”
Mộ Dung Phong cười thẹn thùng. Nàng dĩ nhiên biết vì
Tư Mã Nhuệ luôn nhớ thương nàng nên nàng mới quyết tâm trở về. Chính bởi vì
biết hắn yêu nàng nên nàng mới có thể trở về đây. “Tỷ tỷ.”
Mộ Dung Phong khẽ nhíu mày thấp giọng nói: “Tỷ nghe
nói Hoàng thượng đã ban nữ nhi Mạnh đại học sỹ Mạnh Uyển Lộ cho Tứ thái tử. Nữ
tử này ta nghe nói cũng là một nữ tử quật cường khó đối phó. Không biết nàng ta
có gây khó dễ gì cho muội không?”
“Cũng có,” Mộ Dung Phong thản nhiên đáp. Kỳ thật trong
thời đại của nàng Mạnh Uyển Lộ chẳng qua chỉ là một nữ tử dám yêu cũng dám hận.
Đúng vậy vì cái gì mà chỉ có mình nàng, Mộ Dung Phong được quyền thích Tư Mã
Nhuệ mà Mạnh Uyển Lộ lại không được. Huống hồ tại thời đại này nhất phu đa thê
là chuyện thường tình. Hoàng thượng chính là đầu sỏ, Tứ thái tử có một hai nữ
nhân cũng không bị xem là chuyện bất thường hay ngoài ý muốn. Nàng có thể yêu
cũng có thể tự mình tranh đoạt, chỉ cần Tư Mã Nhuệ trong lòng không có nữ nhân
này thì tốt rồi. “Bất quá trong lòng Tứ thái tử không có bóng dáng của nữ nhân
này nên không tính là đáng sợ.”
“Muội còn nhớ Hồng Ngọc không?” Mộ Dung Thiên đột
nhiên nhẹ giọng hỏi.
Mộ Dung Phong gật đầu, “Sau khi trở về, Tiểu Tuyết
từng đưa muội qua Tư Quá Uyển chỉ gặp Tư Mã Cường cùng Lưu thị không thấy Hồng
Ngọc đâu. Muội đang cảm thấy kỳ lạ phải chăng là cô nương ta đang ở bên nhà mẹ
đẻ? Dù sao nàng ta cũng vô tội lại đang mang thương tích trong người.”
Mộ Dung Thiên lạnh giọng cười, “Nàng ta quả thực còn
đang ở bên nhà mẹ đẻ chẳng qua là đã muốn vụng trộm cùng tỷ phu muội rồi. Chính
là đại thái tử Tư Mã Triết nếu không phải vẫn còn nhớ thân phận hai người là
đại ca và em dâu chỉ sợ là đã sớm công khai rồi. Việc này theo như tỷ biết thì
cả Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không biết. Tỷ nói chuyện này là muốn muội
rút kinh nghiệm một nữ nhân nếu đã động tâm muội nhất định không được khinh
thường. Ai nói trước được sẽ không có một Hồng Ngọc thứ hai đoạt tâm Tư Mã
Nhuệ.”
Mộ Dung Phong hơi sửng sốt. Nói như thế chính là Tư Mã
Triết không thể buông tay đối với Hồng Ngọc. Dù Hồng Ngọc có xấu xa thế nào, Mộ
Dung Thiên có xuất sắc thế nào cũng chỉ là đồ vật thay thế mà thôi.
Nhưng mà dù có năng lực thế nào, Tư Mã Triết có thể
cho nàng một danh phận sao? Dù sao Mộ Dung Thiên cũng là chính thê được Hoàng
thượng và Hoàng hậu ban hôn, Hồng Ngọc nay lại là phi tử của Tư Mã Cường, yêu
đương vụng trộm được đến khi nào?
“Tỷ tỷ, tỷ–“ Mộ Dung Phong khổ sở không biết khuyên
giải thế nào.
“Trong hoàng cung này căn bản không có gì gọi là chân
tình, tỷ tỷ cảm thấy Đại thái tử cũng có thể coi là người có tình có nghĩa tuy
là hắn phản bội tỷ. Hồng Ngọc kia tình hình đã khổ sở lắm rồi. Lần đó Lệ phi
nương nương cùng nha đầu Tiểu Ngũ sau lưng nàng ra tay, tay nàng đã phải chịu
đau đớn trong thời gian rất dài. Ước chừng sau ba tháng Lệ phi mới ban dược cho
nàng, cuối cùng cũng đã đỡ hơn chút ít. Chỉ là lúc trái gió trở trời sẽ đau
nhức thống khổ.” Mộ Dung Thiên thấy Mộ Dung Phong khổ sở rơi lệ nhưng nàng
không chút bi ai chỉ khe khẽ nói như tâm đã sớm tan thành tro bụi không còn cảm
giác gì nữa. “Lúc đầu, Tư Mã Triết cũng không đến thăm nàng ta. Đến ngày muội
xảy ra chuyện Hồng Ngọc bị đuổi về nhà mẹ đẻ dưỡng thương tỷ cũng đến thăm hỏi
vài lần. Sau này Tư Mã Triết cũng theo đi, tình cũ không rủ cũng đến, dù sao
bọn họ cũng là một đôi thanh mai trúc mã. Tỷ chỉ biết sơ sơ thế không ngờ Hồng
Ngọc có thể thắng tỷ đoạt tâm phu quân. Nay việc này tỷ đã nhìn thấu rồi nhưng
tỷ không thể vì mối hận của chính mình mà làm hại Tư Mã Triết được, dù sao
chúng ta cũng là phu thê. Cứ mặc kệ hắn như Tư Mã Cường bình thường trụ lại
trong Tư Quá Uyển đi. Nhịn hắn một chút niệm tình hắn là người tốt dù hắn làm
cho tỷ hận, làm cho tỷ buồn, làm cho lòng tỷ ủy khuất.”
“Tỷ tỷ.” Mộ Dung Phong lặng yên. Vì sao nữ tử luôn
chung tình mà nam tử lại luôn bạc tình?
“Không cần lo cho tỷ.” Mộ Dung Thiên cười thản nhiên.
“Thân là nữ nhi Mộ Dung gia chỉ có thể như vậy thật hận không thể là nam nhi sẽ
không xảy ra chuyện không vui thế này. Nếu tỷ là nam tử nhất định cả đời tỷ sẽ
chỉ yêu một người con gái, chiếu cố nàng thật tốt, một lòng thương yêu nàng,
làm cho nàng một đời hạnh phúc. Mà nay thật giận tỷ chỉ là thân nữ nhi chỉ có
thể ủy khuất chính mình. Nếu Tư Mã Triết kia có thể đường đường chính chính
cưới Hồng Ngọc về tỷ cũng chấp nhận. Nhưng cứ vụng trộm như vậy, khổ tỷ, khổ
Hồng Ngọc, lại làm khổ cả Tư Mã Cường. Hắn vẫn còn yêu Hồng Ngọc nếu hắn biết
lại cảm thấy thống khổ vì chính mình bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân
của mình bên cạnh nam nhân khác.