Ads
Mộ Dung Phong chỉ lặng yên. Nửa năm nay đã xảy ra
những chuyện gì?
“Tỷ tỷ –“ Mộ Dung Phong cúi đầu khe khẽ gọi.
Trên mặt Mộ Dung Thiên vẫn phảng phất một nét cười
thản nhiên tùy tiện nói: “Nói những việc này cho muội nghe chính là muốn nhắc
nhở muội. Có thể gặp được Tư Mã Nhuệ chính là phúc khí của muội. Mong rằng muội
có thể giữ thật chắc mối nhân duyên này. Tuy rằng đối với mọi người mà nói hắn
thực không vừa mắt nhưng hắn đối với muội là thực tâm thực dạ. Còn Mạnh Uyển Lộ
kia tuy rằng hiện tại Tư Mã Nhuệ không thích cô nương ta nhưng như thế không có
nghĩa là về sau hắn vĩnh viễn sẽ không thích, muội nên cẩn thận một chút.”
“Muội biết.” Mộ Dung Phong gật đầu.
“Muội đã gặp tiểu muội rồi sao?” Mộ Dung Thiên đột
nhiên thay đổi đề tài.
Mộ Dung Phong gật đầu xác nhận: “Chỉ là muội không ngờ
tiểu muội lại thay đổi nhiều như vậy. Muội không nhận ra muội ấy nữa, không
phải là hình dáng bên ngoài mà chính là tính cách muội ấy đã hoàn toàn thay
đổi.”
Mộ Dung Thiên thở dài nhẹ nhàng đáp: “Muội đã gặp muội
ấy chắc cũng biết bấy lâu nay đã phát sinh chuyện gì. Đáng thương thay cho Xuân
Hỷ vô tội mất đi tính mạng, không uổng bao năm nay tiểu muội vẫn đối tốt với
nàng. Đây là hoàng cung, không phải Mộ Dung phủ nhà chúng ta. Nếu như muội ấy
muốn sinh tồn ở đây ngoài thay đổi bản thân ra không còn cách nào khác.”
Tiễn Mộ Dung Thiên về rồi, Mộ Dung Phong cảm thấy
trong lòng có chút buồn bực không vui. Ngồi ở đình viện, tiếng chim chóc ríu
rít ồn ào càng khiến nàng phiền chán.
“Phong nhi, nàng nghĩ gì mà ngây ngốc thế?” Tư Mã Nhuệ
dợm bước đi tới, ngồi xuống đối diện Mộ Dung Phong lẳng lặng nhìn nàng.
“Chính là phiền chán sinh hờn dỗi.” Mộ Dung Phong thở
dài thườn thượt giọng đượm vẻ không vui, “Cho nên nghe thấy chim chóc ríu rít
cũng khiến ta phát phiền. Ta rời khỏi đây nửa năm phát sinh bao nhiêu chuyện.
Vì lý gì chịu khổ luôn là nữ tử nhu nhực còn nam tử các chàng lại vui vẻ tiêu
dao như thế? Mộ Dung Thiên có điểm nào không bằng Hồng Ngọc, tại sao Tư Mã
Triết không chịu buông tay chuyện quá khứ không quý trọng người trước mắt. Thật
sự đáng giận mà.”
Tư Mã Nhuệ chăm chú nhìn Mộ Dung Phong nhẹ nhàng sáp
lại gần một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Thì ra Mộ Dung Thiên đã kể chuyện Hồng
Ngọc cho nàng. Aizz thật khổ thân tỷ tỷ nàng. Tư Mã Triết chính là tên ngốc si
tình. Hắn từ nhỏ đã thích Hồng Ngọc rồi. Hồng Ngọc kia cũng chẳng có gì xuất
sắc, nếu có chính là nàng có được tâm tư Tư Mã Triết. Nói đến cùng chính là tạo
hóa trêu ngươi.”
“Chàng cũng biết sao? Nói như vậy chỉ sợ người biết
chuyện này không chỉ có hai người các người rồi.” Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ
rụt rè, “Vậy có bao nhiêu người đang chê cười sau lưng tỷ tỷ. Tỷ tỷ thật đang
thương, còn cố che dấu cho Tư Mã Triết.”
Tư Mã Nhuệ lắc đầu an ủi: “Nàng cũng không vị tất vì
thế mà tức giận. Người biết việc này hiện tại cũng chỉ có ta với nàng. Ta lúc
đầu còn tưởng tỷ tỷ nàng chưa biết bởi nàng ấy chưa từng một lần biểu hiện ra
ngoài, vẫn khôn khéo chống đỡ cho Tư Mã Triết. Nay nàng nói ta mới biết thì ra
tỷ tỷ nàng đã phát giác ra chuyện Tư Mã Triết vụng trộm cùng Hồng Ngọc. Ngẫm
lại cũng không có gì lạ, người đầu ấp tay gối bên cạnh mình thay lòng đổi dạ lẽ
nào mình lại không biết. Ta đã xem nhẹ điểm này rồi. Hiện tại tỷ tỷ nàng đã
biết chuyện này rồi chúng ta cũng không cần quá lo lắng cho nàng ấy. Trong
hoàng cung này vị trí khó làm nhất chính là hoàng hậu. Tương lai nàng ấy chính
là hoàng hậu, có những việc muốn tránh cũng không tránh được. Cho nên đôi khi
ta cảm thấy mẫu hậu thật đáng thương. Trong tay là ấn dấu quyết định số phận
vạn người nhưng không thể nắm giữ đức lang quân của mình, chỉ có thể mắt nhắm
mắt mở nhìn mà không thấy. Việc ta lo lắng nhất bây giờ là có khả năng Tư Mã
Cường ở Tư Quá Uyển cũng đã biết việc này. Tuy rằng Tư Mã Cường cũng có người
trong lòng không bỏ xuống được nhưng hắn sẽ không phản bội Hồng Ngọc. Dù hắn
không phải là người thủy chung son sắt gì nhưng hắn đối với vấn đề hôn nhân lại
rất nghiêm túc. Có lẽ là chung quy hắn là con Lưu thị. Trong cung
trước khi được coi trọng cất nhắc hắn vẫn mong duy trì cuộc sống an ổn nên
trước giờ vẫn chỉ mới lập mình Hồng Ngọc làm phi tuy rằng trước đó nàng cùng
hắn giao dịch mà thành. Nếu hắn thật sự đã biết chỉ sợ là một Tư Quá Uyển nho
nhỏ căn bản không giữ được hắn. Ta lo lắng nhất chính là nếu hắn biết nhất định
sẽ nháo nhào lên. Hồng Ngọc kia chỉ sợ tính mạng cũng không giữ được.”
Trước mắt Mộ Dung Phong lại xuất hiện một Tư Mã Cường
khốn quẫn trong ảo ảnh, râu tóc bơ phờ, y phục nhàu nhĩ. Nàng từng nghe thấy
hắn nói hắn yêu nàng trong lòng có chút không đành lòng, một người tự tin dũng
mãnh như vậy nay lại bày ra bộ dáng thế này. Nếu hắn biết Hồng Ngọc phản bội
hắn, hắn còn thương tâm khổ sở đến thế nào?! Việc như vậy xảy ra cũng là bình
thường.
“Được rồi,” Tư Mã Nhuệ đột nhiên mỉm cười giọng dịu
dàng hẳn đi. “Chúng ta đừng nói chuyện thương tâm nữa có được không? Nói sang
chuyện vui đi. Nàng còn chưa dùng điểm tâm, chúng ta cùng đi đã sau đó ta lại
bồi chuyện cùng nàng có được không?”
Mộ Dung Phong gật đầu, “Được. Lúc này ta cùng tỷ tỷ
nói chuyện đột nhiên nhớ ra đã trở về mấy ngày còn chưa tự mình đến cảm tạ ân
nhân cứu mạng. Nếu chàng có thời gian có thể cùng ta đến cảm tạ nàng cùng người
nhà được không?”
“Đương nhiên là được rồi.” Tư Mã Nhuệ cười lớn, “Phải
cảm ơn người ta chứ. Nếu không có bọn họ hôm nay ta có thể cùng nàng đoàn viên
sao.”
Mộ Dung Phong mỉm cười thỏa mãn.
Đã là mùa hè rồi. Thời tiết này là nàng nhớ đến thời
hiện đại. Những đêm thế này nàng cùng bạn thân ăn thịt nướng uống bia lạnh
chuyện trò thâu đêm thập phần vui vẻ. Bỗng nhiên nàng thật nhớ Đổng Vi Vi,
không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi? Mình đi rồi để lại cho cô ấy một nam nhân
siêu cấp đẹp trai như vậy có phải cô ấy sẽ tiếp tục kế hoạch ban đầu học theo
Đát Kỷ dụ hoặc Đoạn Chi Sơn không? Tuy rằng Đoạn Chi Sơn thật sự không giống Trụ
Vương.
Nghĩ đến đây nàng bỗng mỉm cười vẩn vơ. Thật hy vọng
Đổng Vi Vi tìm thấy hạnh phúc của chính mình. Nàng qua lại giữa hai triều đại
vẫn luôn tồn tại cảm giác nhung nhớ.
Thấy Mộ Dung Phong ngẩn ngơ cười, trong lòng Tư Mã
Nhuệ cũng vì thế mà sáng lạn. Chỉ cần Phong nhi vui vẻ chuyện gì hắn cũng chấp
nhận.
Ăn xong điểm tâm, hai người lưu lại trong viện ngồi
chơi cờ.
Đến giữa trưa sau bữa thiện, Mộ Dung Phong thấy mệt
mỏi liền thiếp đi một lát. Tư Mã Nhuệ nhân lúc này ra ngoài một chuyến trở về
đã là xế chiều. Đình viện chìm đắm trong ánh hoàng hôn thoảng ra một hương vị
lạ kỳ hắn chưa từng ngửi thấy.
Trong đình, Mộ Dung Phong mỉm cười ngồi đó. Y phục màu
tím thanh đạm, dung mạo điềm tĩnh xinh đẹp. Trên bàn đá là một thứ dụng cụ kỳ
quái trông như bếp lò dùng để nấu nước nhưng dài hơn nhiều. Bên trong tiếng
than củi nổ lép bép, Mộ Dung Phong bày trên ấy những thanh ngang dọc đỡ lấy tất
thảy những cá, thịt cùng rau dưa. Trên bàn còn một bầu rượu, xem ra là rượu
thượng đẳng thoang thoảng hương nồng. Hương vị này có chút quen thuộc. Hắn nhìn
Mộ Dung Phong lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Chàng đã về?” Mộ Dung Phong mỉm cười, thần thái điềm
đạm ngữ khí ôn hòa dịu dàng tiếp, “Chàng ra ngoài, ta ở nhà một mình có chút
tịch mịch nên đã cho hạ nhân ra ngoài dạo phố hoặc tùy ý trở về vấn an người
nhà mai mới về. Bất quá nhàn rỗi sinh nông nổi liền nảy ra chủ ý nướng thịt
ngoài trời. Rượu này là của hoàng thúc từng mời chúng ta uống, vẫn đặt ở chỗ
cũ, ta liền lấy ra một vò. Chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu. Nào, chàng đến đây nếm
thử tay nghề của Phong nhi nào. Ta mất cả một buổi chiều làm cái này đấy.”