Ads
“Ngươi dám nói trẫm là kẻ vô tình?” Tư Mã Nhuệ nhìn Mộ
Dung Phong sửng sốt, “Lá gan ngươi cũng thật lớn, dám dùng khẩu khí đó nói
chuyện với trẫm.”
“Nếu lời ta nói là sai người nên trách chính bản thân
mình, tính cách của người chính là như vậy. Trước kia ta luôn dùng khẩu khí đó
nói chuyện với người, người cũng chưa từng thấy không ổn. Nay người là hoàng
thượng rồi liền cảm thấy không lọt tai sao? Phải chăng người không muốn nghe
lời nói thật?” Mộ Dung Phong khó hiểu hỏi.
Tư Mã Nhuệ lạnh lùng nhìn Mộ Dung Phong nhưng tự đáy
lòng lại trào lên một tia ấm áp. Nghe nữ tử này nói chuyện cảm giác thật thoải
mái, không cần đeo lên bộ mặt uy nghiêm của một hoàng thượng, cũng không cần
phí tâm sức suy nghĩ vòng vo, cũng không cần giả bộ dáng nghiêm khắc. Nhưng
nghĩ đến quan hệ của Mộ Dung Thanh Lương cùng nàng lại không thể không có cảm
giác muốn kháng cự lại. “Đây là chuyện của trẫm không liên quan tới ngươi.”
“Được. Vậy người tìm Mộ Dung Phong có chuyện gì?” Mộ
Dung Phong hạ giọng, “Nếu là muốn trách phạt người cũng không cần đích thân hạ
cố tới đây. Bảo Đức công công truyền chỉ là được rồi. Nếu vẫn muốn phạt quỳ thì
cứ để ta quỳ ở lãnh cung này là được. Ta bảo đảm ta sẽ không gian dối qua mặt
người.”
Hoàng thượng thiếu chút nữa đã bật cười ra tiếng. Thật
là một nữ tử thú vị khó trách trước đây mình bị nàng dụ hoặc. Cố gắng trưng ra
bộ mặt nghiêm khắc lạnh lùng: “Có phải ngươi hoàn toàn không có chút hối cải?”
“Hối cải cái gì? Hoàng thượng thấy Mộ Dung Phong làm
sai đó là trong cách nghĩ của người. Mộ Dung Phong cảm thấy mình không làm gì
sai trong cách nghĩ của Mộ Dung Phong. Làm thế nào mà ăn năn hối cải được? Hay
là trưng ra bộ mặt giả sám hối nhưng coi mọi chuyện chẳng quan hệ gì với mình?
Ta không phải đứa ngốc không làm vậy được đâu. Ta còn mong sống qua mấy ngày
yên ổn thanh tĩnh nữa.” Mộ Dung Phong thản nhiên đáp.
Hoàng thượng thật sự không nhịn cười nổi, khóe môi khẽ
nhếch lên nhưng cố trấn tĩnh lại cao giọng nghiêm khắc: “Ngươi quả thật miệng
lưỡi lươn lẹo, một nữ tử xảo quyệt. Lúc ấy nhẽ ra ta không nên lấy ngươi.”
“Đó là chuyện của người. Lúc ấy không phải Mộ Dung
Phong khóc nháo nhất định phải gả cho người mà là người nhất định đòi cưới.” Mộ
Dung Phong không hề nhân nhượng.
Tư Mã Nhuệ dở khóc dở cười chỉ có thể nói: “Nói như
vậy, tất cả đều là do trẫm tự chuốc lấy?”
“Phải, là người tự gieo gió gặt bão.” Mộ Dung Phong
không hề có ý phản đối.
Hai người lặng lẽ đối mặt nhau, ai cũng không chịu hé
răng trước, chỉ bình tĩnh quan sát đối phương như đang cố đọc ra trong nội tâm
người kia suy tính chuyện gì.
“Ngươi đang viết chữ sao?” Rốt cuộc Tư Mã Nhuệ nhịn
không được mở miệng trước bật ra một câu hoàn toàn chẳng liên quan gì.
Mộ Dung Phong gật đầu nhưng vẫn không nói gì. Có thiên
tài mới hiểu được tại sao hắn lại hỏi như thế, qua miệng hắn chuyện tốt cũng
thành chuyện xấu. Dù sao nhất định hắn cũng sẽ tìm cách xử phạt nàng. Nàng là
nữ nhi của Mộ Dung Thanh Lương. Hắn hoài nghi nàng có tham gia vào kế hoạch của
phụ thân, làm thương tổn Đại Hưng cho nên hắn hận nàng, hận nàng hồng nhan họa
quốc.
“Chuyện ngày trước đã khiến tổ mẫu bị kinh động. Trẫm
ra lệnh cho ngươi sao ra một bộ kinh phật để an ủi tổ mẫu.” Tư Mã Nhuệ bình
thản nói hoàn toàn không chừa ra một khe nào để thương lượng.
Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ, một bộ kinh phật?! Hắn
đừng có ban ngày ban mặt đã nói mớ nha. Muốn sao một bộ kinh phật phải mất thời
gian bao lâu? Hắn nghĩ Bạch Mẫn nàng là máy photocopy sao? Tuy nhiên nàng vẫn
kiên trì không nói chỉ gật gật đầu. Trong lòng không ngừng kêu khổ, ngoài mặt
vẩn phong thanh vân đạm, một mực duy trì ôn hòa điềm tĩnh.
“Trẫm nói là một bộ kinh phật?!” Ngược lại Tư Mã Nhuệ
lại có chút bối rối lập lại một lần như thể hắn nghĩ nàng chưa nghe rõ.
Mộ Dung Phong lại gật đầu bỡn cợt: “Mộ Dung Phong hẳn
là nên tạ ơn hoàng thượng. Người thực nhân từ. Sao một bộ kinh phật hẳn là mất
rất nhiều thời gian. Nói cách khác Mộ Dung Phong là tội thần chi nữ, trong lòng
người chính là loại tội danh không thề tha thứ lại cho Mộ Dung Phong thêm chút
thời gian tận hưởng cuộc sống. Nghĩ như thế ta thấy thật hạnh phúc, không cần
lo lắng hay bi ai nữa. Thật tốt. Chép mỏi tay mệt có thể ngủ một giấc thật sảng
khoái, xem như cũng có việc để làm đỡ thời gian nhàm chán.”
Tư Mã Nhuệ mìm cười. Đây là lần đầu tiên hắn trước mặt
Mộ Dung Phong lộ vẻ tươi cười. Từ ngày hắn gặp Mộ Dung Phong trước cửa Hợp Ý Uyển
đã không hòa nhã gì vì trong lòng hắn rất giận. Vẫn lời nói lạnh nhạt như bao
ngày nay nhưng trong lúc lơ đãng hắn bất giác nở một nụ cười. “Ngươi tưởng
ngươi có thể ở chỗ này thoải mái mà không phải về lãnh cung nữa sao?”
“Hồi lãnh cung.” Mộ Dung Phong lập tức trả lời, “Chỗ
đó còn có một người thật lòng đối tốt với ta. Ở chỗ này nếu Mạnh cô nương biết
được ta có thể an thân sao? Phiền hoàng thượng sai người mang kinh phật cùng
giấy mực tới lãnh cung, Mộ Dung Phong sẽ bắt đầu sao chép ngay tức khắc.”
Tư Mã Nhuệ ngừng cười khôi phục biểu tình lãnh đạm như
cũ, xoay người lệnh Tiểu Đức Tử: “Tiểu Đức Tử ngươi mang những thứ cần thiết
đến lãnh cung, nghênh giá Mộ Dung phi trở về đi.”
Mộ Dung Phong cũng không nhìn tới Tư Mã Nhuệ nữa. Nàng
ra khỏi thư phòng theo chân Tiểu Đức Tử rời Hợp Ý Uyển lên nhuyễn kiệu trở về
lãnh cung.
Sau giờ cơm một lúc, Tiểu Đức Tử trở lại thư phòng.
Vừa nhìn thấy Tư Mã Nhuệ hắn liền quỳ xuống bẩm báo: “Muôn tâu Hoàng thượng
chuyện người phân phó nô tài đã làm xong. Những vật dụng cần thiết đã được đưa
đến, Mộ Dung phi cũng đã hồi lãnh cung. Lúc nô tài về, Mộ Dung phi đã bắt đầu
chép kinh, chữ của Mộ Dung phi quả thực rất đẹp.”
“Nhanh như vậy đã bắt đầu chép kinh rồi sao?” Tư Mã
Nhuệ hừ lạnh môt tiếng, “Mộ Dung Phong kia có gì hay ho mà ngươi suốt ngày thay
nàng nói tốt?”
Tiểu Đức Tử sợ tới mức toát mồ hôi lạnh vội vàng giải
thích, “Không phải nô tài thay Mộ Dung phi nói tốt. Là tại nô tài nhìn thấy chữ
Mộ Dung phi trên biển treo ở đại môn.”
“Biển?” Tư Mã Nhuệ ngẩn người, theo bản năng hỏi lại.
“Ngươi nói biển gì? Nàng ta treo biển gì trên cửa?”
“Lúc nô tài đến lãnh cung thỉnh Mộ Dung phi liền phát
hiện chỗ ấy đã thay đổi rất nhiều sạch sẽ hơn hẳn. Trên cửa đại môn còn treo
biển viết ba chữ — Mẫn Phong Cư, chữ viết quả thật rất đẹp. Trước khi đi nô tài
tò mò hỏi Xuân Liễu mới biết ba chữ kia là Mộ Dung phi viết rồi tự tay khắc và
treo lên. Tuy rằng biển có chút thô ráp nhưng chữ viết rất đẹp.” Tiểu Đức Tử
nhỏ giọng cẩn trọng nói, “Tuy rằng nô tài không hiểu biết nhiều về chữ nghĩa
làm nhưng nhìn qua có cảm giác chữ viết rất xinh đẹp nên nô tài mới bạo gan nói
Mộ Dung phi viết chữ rất đẹp. Đó chỉ là suy nghĩ của mình nô tài không phải Mộ
Dung phi nhờ vả gì nô tài mới nói. Mộ Dung phi trước giờ vẫn dửng dưng với
những chuyện thế này. Chưa bao giờ ở trước mặt nô tài nói qua chuyện gì. Nô tài
chỉ có cảm giác nàng là người ôn hòa. Trước kia nô tài làm việc ở chỗ thái hậu
vẫn thường được phái đi thỉnh Mộ Dung phi tới Tường Phúc cung nên cũng coi là
quen biết. Nhưng từ khi Mộ Dung phi tới lãnh cung chưa từng tìm tới nô tài nhờ
vả chuyện gì.”
Tư Mã Nhuệ khẽ thở dài, chính mình cũng có cảm giác tò
mò quái gở. Nữ nhân kia không hiểu vì sao lại gợi cho hắn cảm giác thật gần gũi
thân thiết.
“Lãnh cung trước kia trông như thế nào?”