“Đó là một lãnh cung bỏ hoang đã lâu. Nguyên lai
lãnh cung này dùng để nhốt một vị phi tử có chút võ công của tiên hoàng. Vì sợ
nàng ta dùng võ công mà đào tẩu hoặc có đồng lõa tới cứu nên mới gia cố cực kỳ
chắc chắn. Vật liệu chính là đá tảng loại tốt nhất. Sau khi vị phi tần này qua
đời chỗ ấy liền bị bỏ hoang cho tới nay. Bên trong là cỏ dại rậm rạp và cây khô
còn có rất nhiều chuột và nhện.” Tiểu Đức Tử giải thích, “Lúc Mộ Dung phi qua
bên ấy, bên trong quả thực rất hỗn loạn, cửa nẻo cũng đã hư hỏng hết cả. Nay
không biết chủ tớ hai người các nàng đã sửa sang lại thế nào mà nô tài còn
tưởng mình vào nhầm chỗ. Ngoài vườn và ngoài hiên đều đã được dọn dẹp sạch sẽ,
còn trồng thêm vài loại hoa cỏ xanh tốt nhìn qua thật mát mắt. Nô tài ở trong
cung cũng không phải ngày một ngày hai, đã từng thấy qua rất nhiều phi tần vì
bị đày vào lãnh cung mà khóc nháo náo loạn, những người tự tìm đến cái chết
cũng không phải hiếm hoi gì. Duy nhất lần đầu tiên nô tài gặp ngưởi như Mộ Dung
phi, chỉ lẵng lặng mà ra đi. Dường như không phải là nàng bị đày đến lãnh cung
mà nàng đến để thay đổi nơi ấy.”
Tư Mã Nhuệ thản nhiên mỉm cười. Từ những lời Tiểu Đức
Tử nói có thể thấy được ấn tượng của hắn về Mộ Dung Phong cực kỳ tốt. Nếu không
chắc hẳn hắn đã không vô tình nói đỡ giúp Mộ Dung Phong. Bất quá nhìn cách hắn
nói chuyện cũng không giống hắn đang cố ý tìm cách lấy lòng.
Hắn lẳng lặng đứng đó ngẩn người nhìn bức họa treo
trên tường. Tranh này là do ai vẽ?
Mộ Dung Phong trở về lãnh cung phân phó Xuân Liễu dọn
dẹp bàn ghế. Bàn kê bên cửa sổ có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Trải
giấy, bày nghiên mực, những con chữ xinh đẹp tuôn ra, tâm tình phẳng lặng khiến
nàng bội phần thích ý. Kinh phật vốn rất dầy hơn nữa lại là một bộ, sao chép
nhất định sẽ tốn rất nhiều thời gian. Bất quá nàng cũng chẳng lấy làm phiền,
thì đã sao không phải chỉ là chép lại thôi sao? Có lẽ còn có thể chép ra một
phần tâm tình đã nguội lạnh.
Một tiếng đập cửa khẽ khàng truyền vào. Nghe ra chút
do dự nhưng cũng có chút háo hức.
« Xuân Liễu ngươi ra mở cửa xem ai đi. » Mộ
Dung Phong bình thản nói, buông giấy bút xuống, « Tiếng đập cửa này có
chút kỳ lạ. »
« Dạ, » Xuân Liễu đáp lời đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa là một chiếc xe lăn, Tư Mã Cường lặng lẽ
ngồi đó. Khuôn mặt gầy gò, dưới cằm lún phún râu, tóc đã ngả bạc. Sau lưng hắn
là một nha đầu thanh tú mà Xuân Liễu nhận ra ngay là Tiểu Ngũ nha đầu của Lệ
phi.
« Nhị– người đã tới. » Xuân Liễu thoáng ấp
úng không biết xưng hô thế nào cho phải. Hiện tại hắn đã không còn là nhị thái
tử nữa rồi nhưng dẫu sao hắn vẫn là ca ca của đương kim hoàng thượng.
« Gọi tên ta là được rồi. » Tư Mã Cường dịu
dàng nói, thanh âm có chút khàn khàn, mỉm cười với Xuân Liễu, « Chủ tử
ngươi vẫn ổn chứ ? »
Xuân Liễu khẽ gật đầu : « Đang ở trong
phòng chép kinh. Người mau vào đi. »
Mộ Dung Phong từ phòng trong đi ra nhìn thấy Tư Mã
Cường có chút bất ngờ nhưng cũng thật vui mừng. Từ sau khi Tư Mã Cường gặp
chuyện không may nàng chưa từng gặp hắn. Là hắn thay nàng đỡ lấy thanh xà gỗ
kia. Nếu không có hắn sợ rằng giờ này nàng đã sớm về nơi chín suối.
« Tiểu Ngũ, là Lệ phi phái ngươi dẫn Tư Mã đại ca
đến đây sao ? » Mộ Dung Phong mỉm cười hỏi.
Tiểu Ngũ khẽ gật đầu nhẹ nhàng
đáp : « Từ lúc Tư Mã công tử xảy ra chuyện Hoàng thượng liền an
bài cùng chủ tử cho phép nô tỳ đến săn sóc Tư Mã công tử. »
Mộ Dung Phong gật đầu, dịu giọng nói : « Đại
ân đại đức của người không lời nào cảm tạ hết được. Mộ Dung Phong cũng không
dám chỉ nói một lời cảm tạ người. »
Tư Mã Cường mỉm cười ôn nhu, trên mặt nhuốm vẻ tang
thương mà trầm ổn như thể hắn đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, « Thật sự ta
sống rất tốt. Dù rằng thân thể có chút bất tiện nhưng không còn phải suốt ngày
lo chuyện thị phi. Thực sự ta thấy lòng mình thanh thản nhẹ nhõm. Nói thật lúc
mới xảy ra chuyện trong lòng còn có chút không cam tâm nhưng bây giờ ta cũng chẳng
để ý đến nữa. Có một số việc thật kỳ lạ như số phận. Nguyên là ta đẩy Nhã Lệ
công chúa vào hố lửa vậy mà nàng vẫn theo lời tứ đệ an bài đưa Tiểu Ngũ đến
chiếu cố ta. Tiểu Ngũ cô nương rất chu đáo. Dù thân thể bất tiện nhưng ta vẫn
sống rất tốt. Nàng thế nào rồi ? Ta nghe Nhã Lệ nói nơi này tuy là lãnh
cung nhưng nàng đã dọn dẹp sạch sẽ tươm tất hẳn. Hôm nay nhìn thấy quả nhiên
không sai. »
Mộ Dung Phong cười, « Nhìn chung cũng rất tốt.
Sạch sẽ hơn nhiều, ở cũng cảm giác thoải mái. »
Tư Mã Cường thở dài : « Từ ngày Tứ đệ đăng
cơ ta chưa từng gặp hắn. Nhưng nhìn cách hắn xử sự có chút kỳ quái. Phải chăng
hắn gặp phải chuyện gì khó xử ? Nếu nói đến tình cảm trước kia của hai
người cùng tính cách cố hữu của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để ý chuyện nàng là
nữ nhi của Mộ Dung Thanh Lương. Sao sự tình lại ta nông nỗi thế
này ? »
« Muội không phải hắn sao biết được trong lòng
hắn nghĩ gì. » Mộ Dung Phong khẽ cười, « Hắn là vua một nước, hắn
nghĩ gì thì là vậy đi. Mẫu thân người thế nào rồi? Thương thế Hồng Ngọc đã đỡ
nhiều chưa ? »
Tư Mã Cường cúi đầu trầm ngâm, « Mẫu thân
ta tự sát rồi. Với ta mà nói đây là chuyện đau lòng nhưng đối với mẫu thân ta
thì có lẽ là chuyện tốt. Không cần phải chịu cực khổ thêm nữa, bà cũng được an
tĩnh. Về Hồng Ngọc, quả thật lúc đó ta cũng quá kích động rồi. Ngày ấy ở Tường
Phúc cung nghe chuyện từ Mộ Dung Thanh Lương, trong lòng căm tức ta đâm nàng
một kiếm. Cũng may có Tiểu Ngũ cô nương bên cạnh cứu nàng, kiếm trệch đi một
chút mới không có thương tổn trọng yếu nào. Hẳn giờ nàng không sao rồi chỉ là
vẫn bị vết thương cũ hành hạ. »
Mộ Dung Phong gật đầu. Mới một thời gian ngắn vậy mà
Tư Mã Cường đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
“Kể cũng không phải hoàn toàn là lỗi của nàng. Chỉ
trách ta không phải là người tâm ý tương thông với nàng. Nàng làm hết thảy vì
nam nhân mình yêu ngẫm lại cũng không phải quá đáng trách.” Tư Mã Cường thản
nhiên tiếp, “Ta buông tha cho nàng thôi.”
Mộ Dung Phong cười dịu dàng, “Người có thể nghĩ thông
suốt như vậy thật tốt.”
“Nàng không cần lo lắng cho ta. Tình trạng hiện tại
của nàng mới khiến người ta lo lắng. Ta vẫn thấy rất mịt mùng hỏi qua Nhã Lệ
nàng cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng khuyên ta không cần phải lo
lắng. Nghe cách nàng nói chắc hẳn có chỗ khó nói, ta cũng không muốn miễn cưỡng
nàng.” Tư Mã Cường khẽ nhíu mày thấp giọng, “Nhưng mà, từ trước tới nay tổ mẫu
vẫn rất sủng ái nàng, Tứ đệ với nàng cũng tình thâm ý trọng. Về phương diện này
hẳn có nguyên nhân chúng ta chưa biết rõ.”
Mộ Dung Phong cười khổ lắc đầu: “Muội cũng không rõ.
Trước mắt chỉ có thể mặc kệ, được ngày nào hay ngày ấy. Tiểu Ngũ cô nương thật
may là vẫn còn có cô nương chiếu cố Tư Mã đại ca. Đại ca thực sự rất may mắn.”
Tiểu Ngũ ôn nhu cúi đầu nhẹ nhàng đáp: “Mệnh của nô tỳ
là do hoàng thượng cấp. Nay nô tỳ lại là nha đầu của Lệ phi nương nương. Chủ tử
phân phó nô tỳ nào dám không tận tâm tận lực. Huống hồ chuyện tiểu thư nhà nô
tỳ cùng Tư Mã công tử cũng chẳng quan hệ gì. Nếu tiểu thư dưới cửu tuyền biết
chuyện cũng sẽ không trách nô tỳ không thay nàng giết nữ nhân kia.”