Ads
“Lúc xảy ra chuyện bên Tường Phúc cung, thái hậu nương
nương cho truyền người đến Bình Dương cung. Ngày ấy người đi một đêm không về.
Việc đầu tiên người làm sau đó là đuổi Mộ Dung phi đi rồi đưa Mạnh cô nương về
đây. Trước đây không phải người ghét nhất Mạnh cô nương sao? Sao đột nhiên lại
có thể sủng ái nàng được? Nàng ta có điểm gì so sánh được với Mộ Dung phi?
Người vừa lên làm hoàng thượng thì cả bản thân cũng thay đổi mất rồi.” Yên Ngọc
nhỏ nhẹ nói với Tư Mã Nhuệ, vừa nói vừa quan sát phản ứng của hắn trong lòng
thầm thấy kỳ quặc. Như thể hắn không nhớ ra bản thân hắn trước kia? Có vấn đề
gì sao? Còn thái hậu nương nương nữa. Sao đột nhiên bà thay đổi thái độ với Mộ
Dung Phong. Trước kia sủng ái là thế nay lại hoàn toàn lãnh đạm. Rốt cuộc Mạnh
Uyển Lộ đã dùng phương thức gì để có thể thay đổi hoàn toàn cục diện?
“Bình Dương cung ư?” Tư Mã Nhuệ sửng sốt nhìn Yên Ngọc
lơ đãng hỏi một câu, “Trước kia trẫm thực sự sủng ái Mộ Dung Phong sao?”
“Thực ra ban đầu người cũng không sủng ái Mộ Dung
phi.” Yên Ngọc cảm thấy kỳ quái rốt cuộc Tư Mã Nhuệ đang có ý đồ gì. Sao hắn
lại hỏi một vấn đề hiển nhiên như thế? Hắn đối đãi với Mộ Dung Phong thế nào
chẳng phải trong lòng hắn rõ nhất sao? Vì sao lại còn hỏi hạ nhân như thế? Nếu
không phải hắn vẫn giữ mọi thói quen từ trước, khuôn mặt cùng nụ cười không hề
khác lạ, Yên Ngọc thực sự nghĩ Tư Mã Nhuệ này không phải là Tư Mã Nhuệ trước
kia mà là một người hoàn toàn khác. “Lúc đầu người rất ghét nàng nhưng sau một
thời gian người dần dà yêu nàng.”
Tư Mã Nhuệ hoàn toàn mơ hồ vì sao hắn không hề có chút
ấn tượng nào?
“Thỉnh Lệ phi tới đây gặp trẫm.” Tư Mã Nhuệ ra lệnh.
Trong đầu hắn đột nhiên có suy nghĩ Lệ phi nhất định sẽ biết câu trả lời.
“Lệ phi nương nương đã bị thái hoàng thái hậu nương
nương giam lỏng trong cung không cho phép bất kỳ ai tiếp cận nàng. Yên Ngọc vô
dụng không thể mời Lệ phi đến cho người được.” Yên Ngọc nhẹ giọng, “Mấy ngày
trước Lệ phi nương nương lén đên thăm Mộ Dung Phi mang chút quần áo và thực
phẩm. Hoàng thái hậu biết được liền phân phó thị vệ đem nàng giam lỏng ở tiểu
viện trong Bình Dương cung. Không cho phép nàng ra ngoài nửa bước cũng không
cho bất kỳ ai tiếp cận. Dù cho là Yên Ngọc nhận mệnh của người cũng không được
vào. Thái hoàng thái hậu có chỉ ngoại trừ thái hoàng thái hậu bất luận là kẻ
nào cũng không được tiếp cận Lệ phi nương nương.”
Tư Mã Nhuệ sửng sốt nhíu mày. “Ngoại trừ trẫm, còn có
ai thay đổi cách đối đãi với Mộ Dung Phong không?”
“Đương nhiên là thái hoàng thái hậu ạ.” Yên Ngọc cúi
đầu nhẹ nhàng đáp. “Trước kia thái hoàng thái hậu vốn rất yêu quý Mộ Dung phi.
Ngay cả trước khi người sủng ái Mộ Dung phi thái hoàng thái hậu đã thường xuyên
sai Tiểu Đức tử cho vời Mộ Dung phi đến Tường Phúc cung. Lúc Mộ Dung phi mất
tích thái hoàng thái hậu còn vô cùng lo buồn. Nhưng hiện tại có lẽ vì chuyện
của Mộ Dung Thanh Lương thái hoàng thái hậu liền gay gắt với Mộ Dung phi như
thế đấy.”
“Mộ Dung Phong mất tích ư? Nàng mất tích khi nào?” Tư
Mã Nhuệ kinh ngạc hỏi lại.
“Hoàng thượng người có sao không? Người đừng làm Yên
Ngọc sợ.” Yên Ngọc sửng sốt nhìn Tư Mã Nhuệ không biết nói gì cho phải. “Nếu
không phải Mộ Dung phi mất tích nửa năm sao có chuyện người thú Mạnh cô nương.
Cũng vì Mộ Dung phi mất tích thái thượng hoàng sốt ruột mới ra mệnh lệnh ép
người cưới Mạnh cô nương. Lúc ấy người còn không chịu tuân mệnh còn chưa tháo
hỷ khăn trên đầu cô nương ta, đuổi cô nương ta trở về nhưng cô nương ta nhất
định không chịu rời đi. Thái hoàng thái hậu lúc này mới ban Hợp Ý Uyển cho
người và Mộ Dung phi. Đừng nói đến cả chuyện này người cũng không nhớ nhé?”
Tư Mã Nhuệ cau mày, tất thảy những việc này khiến hắn
vô cùng buồn bực. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có thể như vậy được?
Nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra mà hắn không hề hay biết. Nếu không như thế
Yên Ngọc đã không sửng sốt đến vậy.
“Dù là bất kỳ kẻ nào ngươi cũng không được nói chuyện
đêm nay ngươi từng nói chuyện với trẫm. Nếu có bất kỳ tin tức phong thanh nào
trẫm nhất định sẽ không tha mạng cho ngươi!” Tư Mã Nhuệ nhìn thấy thân ảnh Tiểu
Đức tử từ phía xa liền phất tay nhỏ giọng nói, “Không còn việc gì nữa ngươi lùi
xuống đi.”
Yên Ngọc gật đầu rời đi, Tiểu Đức Tử bước đến khó khăn
bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài vừa ở chỗ Mộ Dung phi về. Mộ Dung phi
nhờ nô tài chuyển lời rằng: ‘Phiền người bớt thất thường đi để những người khác
còn biết phải đối phó thế nào.”
Yên Ngọc suýt bật cười thành tiếng khó nhọc nén lại
xoay người bước nhanh ra khỏi thư phòng.
Tư Mã Nhuệ mỉm cười khẽ khàng hỏi: “Vì sao nàng lại
nói với trẫm những lời này?”
Tiểu Đức tử khó nhọc đáp: “Lúc nô tài đến Mộ Dung phi
đang chép kinh. Nô tài giải thích lý do sao nô tài lại đến đấy. Mộ Dung phi
nghe xong liền nói một câu như vậy sao đó chẳng nói thêm lời nào nữa. Nô tài
cũng không biết vì sao nàng lại nói vậy.”
Tư Mã Nhuệ đột nhiên lơ đãng hỏi. “Tiểu Đức tử, có
phải trước kia ngươi thường đi theo tổ mẫu? Là nô tài tổ mẫu tín nhiệm nhất
không?”
Tiểu Đức Tử gật đầu: “Dạ phải. Từ lúc nô tài tiến cung
đã được phân ở Tường Phúc cung. Sau đó được thái hoàng thái hậu đề bạt trở
thành thân cận bên cạnh Thái hoàng thái hậu. Gần đây Thái hoàng thái hậu mới cử
nô tài sang đây hỗ trợ hoàng thượng.
“Tổ mẫu trước kia không phải luôn quan tâm đến Mộ Dung
Phong sao? Chẳng lẽ người lại không lén đến thăm nàng ta?” Tư Mã Nhuệ nhẹ giọng
hỏi như thể chẳng phải quan tâm gì chỉ là buột mồm nói một câu. “Hoàng thúc
cũng đi suốt. Nhân duyên của Mộ Dung Phong cũng không tệ nha.”
“Nô tài không rõ nhưng quả thật trước kia thái hoàng thái
hâu rất sủng ái Mộ Dung phi. Đôi khi người còn ghen tức với nàng ta nữa.” Tiểu
Đức Tử mỉm cười có chút khó xử cúi đầu, “Nô tài mù quáng không biết chuyện
thiêu hạ đại sự. Có lẽ đôi khi thiên hạ đại sự quan trọng hơn tư tình nữ nhi
nhiều. Thái hoàng thái hậu cũng vì Đại Hưng mà nhọc lòng nghĩ ngợi. Nếu không
có chuyện của Mộ Dung Thanh Lương tất thảy mọi chuyện đã chẳng thay đổi gì.”
“Không có gì thay đổi?” Tư Mã Nhuệ nhấp trà hỏi lại
khẽ khoát ống tay áo. “Ngươi cũng lui xuống được rồi. Trẫm cần yên tĩnh một lát
đừng để ai vào đây quấy rầy trẫm kể cả Mạnh phi. Nếu nàng có việc cần tìm trẫm
cứ bảo trẫm mệt mỏi cần nghỉ ngơi. Nếu nàng có việc bảo nàng khi khác hãy đến.”
Tiểu Đức Tử đáp ứng rời đi.
Tư Mã Nhuệ lặng lẽ đứng trong thư phòng đầu óc hỗn
loạn nhiều thứ.
Nếu Yên Ngọc nói thật, chính là lúc hắn bị tổ mẫu
triệu đến Bình Dương cung, trở về liền đột ngột thay đổi. Yên Ngọc nói hắn bị
mất trí nhớ nhất định là có chuyện gì đó khúc mắc ở đây.
Lệ phi đột nhiên bị giam lỏng chắc chắn là vì nàng
biết chuyện không nên để cho người khác biết. Ngừơi không nên biết chuyện nhất
khẳng định là hắn vì có quan hệ cá nhân với Lệ phi ngoài hắn thì còn ai vào
đây. Tổ mẫu nhất định đang cố giấu hắn chuyện gì đó. Chuyện này với Mộ Dung
Phong hẳn là có liên quan. Rốt cuộc là chuyện gì mới được?
Chuyện xảy ra ở Bình Dương cung hắn nhất định phải tìm
hiểu bằng được!