Ads
Dùng xong bữa thiện trưa Ngô phi bồi lão thái hậu đến
Bình Dương cung tản bộ.
“Tổ mẫu cũng thật cao hứng.” Tư Mã Nhuệ không biết từ
đâu xông ra cười hớn hở đón đầu lão thái hậu.
Nhìn hắn vui vẻ như vậy lão thái hậu cũng có chút chột
dạ không rõ nguyên do cứ cho là trong lòng có quỷ. Lão thái hậu mỉm cười với
tôn nhi: “Hôm nay không bận sao? Còn có thời gian đến thăm tổ mẫu?”
“Không có gì bận. Việc trong triều đã giải quyết xong
bãi triều trở về Hợp Ý uyển liền ghé qua thăm tổ mẫu. Cũng đã mấy ngày không
đến thỉnh an người người vẫn khỏe chứ ạ?” Tư Mã Nhuệ ôn hòa tiếp, “Tôn nhi đã
ra lệnh cho Mộ Dung Phong sao kinh phật an ủi người. Nguyên là muốn trách phạt
nàng ấy nhưng nhìn khí sắc người mấy hôm nay đúng là phương thức này có chút
hiệu quả. Sớm biết như vậy đã bắt nha đầu kia sớm làm việc này. Trước kia không
phải tổ mẫu rất sủng nàng sao? Biết sớm phụ thân nàng sẽ sinh sự người nên quản
giáo nàng thật nghiêm.”
Lão thái hậu có chút sửng sốt. Không phải Lệ phi nói
Tư Mã Nhuệ sẽ không nhớ bất kỳ chuyện gì liên quan tới Mộ Dung Phong sao? Sao
nay hắn lại nhớ rõ trước kia bà sủng ái Mộ Dung Phong? Chẳng lẽ là nô tài lắm
miệng nói chuyện không nên nói sao? “Nhuệ nhi, vốn là việc nhỏ con để ý đến làm
gì. Việc đại sự trong triều mới là việc con cần quan tâm đến lúc này.”
“Nhuệ nhi biết chứ. Chỉ là thuận mồm nói ra thôi. Nhuệ
nhi còn nhớ rõ ràng ngày trước người còn trách Nhuệ nhi không chịu sủng ái
nàng. Nếu trước kia tổ mẫu không sủng ái nha đầu kia hẳn con còn chẳng chú ý
đến nàng.” Tư Mã Nhuệ mỉm cười vô tư nói. Nhìn qua Ngô phi cười cười tiếp,
“Nghe nói Ngô Mông đại tướng quân dạo này tâm tình không tốt. Phải chăng vẫn
còn lưu luyến Mộ Dung Du?”
Ngô phi vội vàng cười theo: “Có lẽ dạo này tình hình
chiến sự căng thẳng nên có chút mệt. Ngô Mông sao dám có ý nghĩ này. Mộ Dung Du
là tội thần chi nữ. Hoàng thượng còn vì Đại Hưng mà từ bỏ Mộ Dung Phong. Ngô
Mông hắn sao dám nghĩ đến tư tình cá nhân. Hoàng thượng người đừng nói đùa như
thế.”
Tư Mã Nhuệ cười cười nói tiếp: “Ngô Mông cùng Mộ Dung
Du hai người vợ chồng ân ái thắm thiết. Mộ Dung Du ở biên ải xa xôi, chuyện Mộ
Dung Thanh Lương làm nếu có nàng can dự biên ải tất đã có biến. Nghĩ kỹ thì
thật ra chuyện Mộ Dung Thanh Lương làm nữ nhi của ông ấy vốn không biết chỉ có
mình ông ta tự sắp đặt từ đầu đến cuối. Thậm chí cũng chẳng ai biết chuyện của
Xuân Đào thật ra là thế nào.Cho nên cũng có thể nói Mộ Dung Du vốn cũng chẳng
có tội tình gì. Không bằng thế này việc Mộ Dung Du xuống tóc làm ni cô cũng là
chuyện bất đắc dĩ chi bằng trẫm chuẩn cho nàng hoàn tục. Chỉ cần Ngô Mông đại
tướng quân không để ý nàng là tội thần chi nữ nguyện ý tiếp nhận nàng trẫm sẽ
để cho nàng trở về bên cạnh Ngô Mông đại tướng quân. Còn có trẫm nghe Ngô Mông
tấu rằng thực ra Mộng Dung Du đang mang bầu. Dù Mộ Dung Du là tội thần chi nữ
thì cái thai trong bụng nàng ta cũng chẳng có tội tình gì liền miển tội
cho nàng đi.”
Ngô phi sửng sốt nhìn Tư Mã Nhuệ. Thật không nghĩ được
Tư Mã Nhuệ chịu bỏ qua cho Mộ Dung Du, còn cho phép nàng đoàn viên cùng Ngô
Mông. “Hoàng thượng ân điển, Ngô Mông không biết phải cảm tạ thế nào. Tạ ơn
Hoàng thượng khai ân. Ta lập tức đi thông báo với hắn, hắn nhất định sẽ mừng
điên lên.”
Nhìn Ngô phi rời đi, Tư Mã Nhuệ tựa như vô tình nhìn
lão thái hậu mỉm cười: “Nay Mộ Dung Thanh Lương cũng đã quy tiên, người thân
của hắn cũng không nên bị trách phạt quá nặng? Trẫm cũng đã nghĩ qua rồi Mộ
Dung Hoa lấy đường tỷ, Mộ Dung Mân là hiền tế thủ phủ đại nhân. Nều sau này thực
sự giáng bọn họ xuống làm thường dân chỉ sợ khiến đường tỷ chịu nhiều ủy khuất,
thủ phủ đại nhân chắc cũng không muốn hiền tế mình phải chịu khổ. Không bằng
cho bọn họ một cái nhân tình, mọi người đều vui vẻ. Không biết ý tổ mẫu thế
nào?”
Lão thái hậu ngập ngừng đáp: “Người là hoàng thượng
người cảm thấy làm thế nào thích hợp thì làm. Vậy người tính làm xử lý Mộ Dung
Thiên với Mộ Dung Phong thế nào? Mộ Dung Tuyết đã chết nhưng hai tỷ muội kia
vẫn còn sống.”
“Hạ táng Mộ Dung Tuyết thế nào là chuyện của phụ thân.
Cứ để phụ thân quyết định cho lương tâm người bớt áy náy đi. Trước nay phụ thân
vẫn luôn nghĩ người mắc nợ Mộ Dung Tuyết nên luôn rầu rĩ không vui, cứ để người
làm việc gì đó giúp người thoải mái. Nói không chừng đối với mẫu thân và Ngô
phi đây cũng à chuyện tốt. Về phần Mộ Dung Thiên thương thế còn chưa khỏi hẳn,
Tư Mã Triết lại bị đày vào Tư Quá Uyển. Thật ra thì Tư Mã Triết bản chất huynh
ấy cũng không xấu chỉ là không may gặp phải Hồng Ngọc. Nay hắn đã kinh qua kiếp
nạn này hẳn cũng đã thông suốt được nhiều. Chi bằng cho hai người bọn họ đoàn
viên còn có thể chiếu cố lẫn nhau. Dù sao Tư Mã Triết cũng là hoàng huynh của
con cũng từng là đại thái tử, chỉ còn chút nữa huynh ấy đã thành hoàng đế dù bị
giam lỏng trong Tư Quá uyển nhưng vẫn chuẩn cho huynh ấy thoải mái đôi chút. Dù
sao chỗ ấy cũng hẻo lánh ít người chiếu cố tới huynh ấy. Nay tuy Tư Mã Cường đã
trở về phủ Tam thái tử, tuy chỉ là một phủ đệ vô danh nhưng so với Tư Mã Triết
còn tốt hơn gấp trăm lần huống hồ hắn còn có nha đầu của Lệ phi là Tiểu Ngũ
chiếu cố cho hắn. Trẫm sẽ phái người xuống Tư Quá Uyển chiếu cố Tư Mã Triết,
đợi Mộ Dung Thiên hồi phục trẫm sẽ cho hai người bọn họ đoàn viên. Qua chuyện
của Hồng Ngọc chính ra tình cảm vợ chồng bọn họ tốt hơn nhiều.Còn về Mộ Dung
Phong trẫm còn chưa nghĩ ta cách xử lý nàng.” Tư Mã Nhuệ nhíu mày nghĩ một chút
rồi nói: “Chờ trẫm nghĩ ra rồi nói tiếp.”
Lão thái hậu trầm ngâm đoán không ra Tư Mã Nhuệ đang
nghĩ gì trong đầu. Đã nhiều ngày nay bà vẫn nghe những triều thần ngợi khen
cách xử lý việc triều chính của Tư Mã Nhuệ. Trong triều hắn xử sự rất đúng mực,
xử lý sự vụ lưu loát sạch sẽ, phong cách làm việc rất chu toàn mạnh mẽ được
lòng triều thần. Điều này làm thái hậu an tâm phần nào.
Tư Mã Nhuệ nhìn trời thán: “Đảo mắt đã tới mùa thu, Mộ
Dung Phong trở về cũng đã một thời gian. Trẫm đang nghĩ việc Mộ Dung Phong mất
tích cùng âm mưu của Mộ Dung Thanh Lương có quan hệ gì không? Nếu có liên quan
trẫm nhất định sẽ không tha thứ cho nàng ta. Vì thế trẫm còn đang quan sát một
chút mới quyết định được.”
“Ngươi, ngươi–” Lão thái hậu giật mình phải chăng dược
đã mất tác dụng?
“Tổ mẫu người sao vậy?” Tư Mã Nhuệ lo lắng hỏi, trong
mắt lại ánh lên một tia nhìn sắc bén dấu đi sau lớp mặt nạ thân thiết chỉ là
lão thái hậu không phát hiện ra thôi, “Người không sao chứ?”
“Ta không sao.” Thái hậu vội vàng đáp, “Nhuệ nhi, con
còn bận lắm việc chính sự trọng yếu cần xử lý đừng ở đây mất thời gian với tổ
mẫu. Con nhanh đi làm việc của con đi. Nếu rảnh rỗi cũng nên đến thăm phụ vương
con một lát.”
“Con không bận, còn định đến thăm người đây.” Tư Mã
Nhuệ mỉm cười, “Nếu tổ mẫu đã nói thế tôn nhi không quấy rầy người nghỉ ngơi
nữa, tôn nhi đi ạ.”
Thân ảnh Tư Mã Nhuệ vừa biến mất ở cửa, lão thái hậu
đã đứng dậy truyền Tiểu An Tử: “Chúng ta đến gặp Lệ phi. Ta có việc cần bàn với
nàng ta.”