Ads
“Ta muốn đi thăm Uyển Lộ.” Mạnh lão phu nhân khép nép
nói.
“Thôi đi, đã không còn sớm nữa, đều trở về đi, nàng là
người đã được gả đi, ở nơi này của trẫm ngươi còn không yên tâm sao? Chỉ cần
chính nàng không gây chuyện, trẫm mới lười nhiều chuyện đâu.” Tư Mã Nhuệ cầm
lấy sách che khuất mặt, không nhìn mọi người nữa.
Mẫn Phong cư, Mộ Dung Phong tỉnh lại, im lặng nhìn bên
ngoài, trên người vừa chua xót vừa đau thực không thoải mái.
“Tiểu thư, người tỉnh.” Xuân Liễu tâm tình không tệ
nhìn Mộ Dung Phong, dược của Lệ phi nương nương thật sự là thần kỳ, tuy rằng
còn có vết máu nhưng đã không còn nhìn khủng bố như lúc đầu nữa, “Tiểu thư,
Xuân Liễu có chuyện tốt muốn nói cho người.”
Mộ Dung Phong hơi hơi sửng sốt, nhịn không được cười
khổ một chút: “Ta còn có thể có chuyện tốt gì để nghe? Nay ta cảm thấy sự tình
không cần quá xấu chính là chuyện tốt.”
“Thật sự là chuyện tốt.” Xuân Liễu mỉm cười nói,
“Người không phải bị Mạnh Uyển Lộ mang đi, còn bị Hạ Hà đánh sao? Người hẳn là
không nghĩ tới đi, Hoàng Thượng….”
Xuân Liễu nói xong chuyện đã xảy ra, nghi hoặc trong
lòng Mộ Dung Phong càng ngày càng nặng, Tư Mã Nhuệ nay biểu hiện thật sự là kỳ
quái, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì làm cho hắn phai nhạt rất nhiều sao? Vì
cái gì những chuyện cùng chính mình không quan hệ hắn còn nhớ rõ, nhưng những
chuyện cùng chính mình có liên quan hắn lại tuyệt không nhớ rõ?
Thời gian một tuần, bảy ngày đã trôi qua.
Bảy ngày này không có bất luận kẻ nào quấy rầy các
nàng, Tư Mã Nhuệ cũng không đến, điều này làm cho Xuân Liễu có bao nhiêu thất
vọng, nàng vốn là nghĩ Tư Mã Nhuệ sẽ đến thăm Mộ Dung Phong nhưng không có. Bất
quá, như trước mắt cũng không phải không tốt, ít nhất không ai tìm chủ tớ hai
người các nàng gây chuyện, ngay cả Mạnh lão thái thái cũng không hề lộ diện.
Những việc này làm cho Mộ Dung Phong cũng có chút kỳ
quái, bởi vì nàng cảm thấy, nếu chân tướng sự tình theo như lời Xuân Liễu, Tư
Mã Nhuệ làm cho Xuân Liễu đánh Mạnh Uyển Lộ, nếu Mạnh lão thái thái không đến
nơi này của nàng đòi lại cái gọi là ‘công đạo’ vậy sao Mạnh lão thái thái có
thể bỏ qua được? Nhưng Mạnh lão thái thái thật giống như đột nhiên biến mất,
không có một chút tin tức xuất hiện.
Kỳ thật thương thế của nàng chẳng qua qua hai ngày là
tốt rồi, không thể không thừa nhận dược của Ô Mông quốc chính là thần kỳ, nếu
là ở thời đại của Bạch Mẫn chỉ sợ cũng không dám tưởng tượng. Xuống được
giường, Mộ Dung Phong bắt đầu tiếp tục im lặng sao kinh Phật của nàng, cũng
không thấy khổ sở như thế nào. Ở Mẫn Phong cư ngày ngày nhàn tản, cũng không
giống như là lãnh cung, Yên Ngọc ở trong Hợp Ý Uyển thường xuyên tới đây, đưa
tới một ít gì đó thích hợp, có đôi khi Tiểu Đức tử cũng tới đây, trong cung có
cái gì hiếm lạ đáng xem cũng sẽ lặng lẽ đưa tới, chỉ nói là Hoàng Thượng sai
hắn đưa tới còn lại cũng không nhiều lời, làm cho Mộ Dung Phong có chút không
thích ứng được.
Nếu nói hắn đã quên chính mình, nhưng nay hắn đột
nhiên trở nên có chút ân cần; Nếu nói hắn để ý, nhưng lại chưa bao giờ thấy hắn
lộ diện. Đột nhiên, nàng phát hiện chính mình đoán không ra những gì hắn đang
suy nghĩ.
Cũng đã lâu không nghe được tin tức gì của Tư Mã
Cường, cũng không thấy Tư Mã Minh Lãng tới chỗ này, tựa hồ như đột nhiên mọi
người đều công việc lu bù hẳn lên.
Lúc hoàng hôn Tiểu Ngũ đến đây, mấy ngày không thấy
nàng tựa hồ béo lên một chút, mặc quần áo đạm phấn càng thêm có vẻ mi thanh mục
tú, nói chuyện ôn nhu, nghe có chút hương vị ngượng ngùng cùng hạnh phúc, ánh
mắt nhìn Mộ Dung Phong cũng không còn khủng hoảng bất an nữa.
“Gặp qua Mộ Dung phi.” Tiểu Ngũ thi lễ, trong hành
động có sự dịu dàng tinh tế.
Mộ Dung Phong nhìn nàng, mỉm cười nhẹ giọng hỏi: “Buổi
sáng hôm nay ta còn cùng Xuân Liễu nhắc đến ngươi, cũng đã lâu ngày không gặp
ngươi, nay sống có tốt không? Nhìn khí sắc của ngươi, ở chỗ Tư Mã Cường hẳn là
hoàn hảo, tuy rằng Nhã Lệ nay không tiện chiếu cố ngươi nhưng lại có Tư Mã
Cường, nói vậy ngươi cũng không phải chịu ủy khuất gì. Tư Mã Cường tuy rằng
tính tình có chút thẳng thắn, nhưng thật sự là người tốt. Nếu không phải có
hắn, chỉ sợ là nay người ngồi ở trong xe lăn sẽ không phải là hắn mà là ta.”
Tiểu Ngũ nhẹ nhàng cười, cung kính nói: “Vâng, Tư Mã
công tử thật sự là người tốt, lúc bắt đầu còn vì chuyện của tiểu thư mà ghi hận
hắn, nhưng hắn thật sự vẫn chiếu cố nô tỳ, Lệ phi nương nương cũng nói, kỳ thật
nếu Tư Mã công tử không gặp phải Hồng Ngọc chắc chắn sẽ sống càng tiêu sái.”
Mộ Dung Phong cười cười, nhìn thấy trong mắt Tiểu Ngũ
đột nhiên có tia sáng, lúc nhắc tới Tư Mã Cường nàng tựa hồ đột nhiên vui vẻ
hơn rất nhiều.
“Nương nương nhà ngươi vì sao nhiều ngày nay không
xuất hiện, trước kia Lệ phi nương nương thường lại đây thăm tiểu thư nhà ta, có
đôi khi còn nói chuyện mấy câu, vì sao dạo này không thấy đến đây?” Xuân Liễu
một bên mỉm cười hỏi Tiểu Ngũ, một bên trong lòng âm thầm suy nghĩ, vì sao Tiểu
Ngũ không đi chiếu cố Lệ phi nương nương mà lại đi theo Tư Mã Cường.
“Nương nương nhà ta bị lão Thái hậu nương nương giam
lỏng.” Tiểu Ngũ thấp giọng nói, “Nghe Tư Mã công tử nói, hình như là bởi vì
chuyện của Mộ Dung phi, cụ thể bởi vì sao Tư Mã công tử cũng không nói gì,
nhưng hắn nói, Lệ phi nương nương cũng thật sự là người tốt, đáng tiếc lại gả
cho Thái thượng hoàng, nói đến cũng là do hắn tin lời người khác nói mà dẫn
theo nàng đi tới Đại Hưng vương triều, làm chậm trễ hạnh phúc cả đời của nàng.”
“Có liên quan tới tiểu thư nhà ta?” Xuân Liễu sửng
sốt, theo bản năng nói, “Tiểu thư nhà ta đã đến ở lãnh cung, chẳng lẽ lão Thái
hậu nương nương còn không yên tâm? Tiểu thư nhà ta rốt cuộc có chuyện gì khiến
ngay cả lão Thái hậu nương nương cũng sinh lòng phòng bị?”
“Hồng Ngọc nay như thế nào rồi?” Mộ Dung Phong đột
nhiên thay đổi đề tài, nhẹ giọng hỏi.
“Hồng Ngọc nay về ở nhà mẹ đẻ, thân thể cũng không
tốt, ngày đó lúc ở Tường Phúc cung Tư Mã công tử nghe được lời nói của phụ thân
ngài nên đã biết chuyện của Hồng Ngọc, lúc ấy cảm xúc có chút kích động, sau đó
lúc Hồng Ngọc đến thăm Tư Mã công tử bị thương, Tư Mã công tử trong lòng cáu
giận liền rút kiếm đâm bị thương nàng, kỳ thật cũng là do Tư Mã công tử mềm
lòng, không đành lòng thật sự giết nàng, cho nên đâm trật, còn cách tim một
chút, lúc ấy được nương nương nhà ta cứu trở về. Nay ở nhà mẹ đẻ dưỡng thương,
hẳn là đã không có việc gì nữa.” Tiểu Ngũ thở dài nói, “Nếu đổi lại là ta, lúc
ấy khẳng định đã một kiếm giết chết nàng, nhưng Tư Mã công tử nhớ đến hai người
từng là vợ chồng, tục ngữ nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, để lại nàng
một con ngựa.”
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói: “Tư Mã
Cường cũng nguyện ý cùng người khác tâm sự, xem ra đã thoát ra khỏi chuyện mẫu
thân hắn tự sát cùng Hồng Ngọc phản bội, như vậy là tốt nhất, có thể nghĩ thông
suốt thật sự là phúc khí của hắn. Tiểu Ngũ, ngươi có thể chiếu cố, hoặc là nói,
ngươi có thể gặp được Tư Mã Cường coi như là phúc khí của ngươi, nay tuy rằng
thân thể hắn có chút tàn tật, nhưng cũng xem như một nam tử hán đường đường
chính chính, nói không chừng thật là các ngươi có duyên với nhau.”
Tiểu Ngũ sắc mặt đỏ lên, đột nhiên cúi đầu không nói
gì nữa, lại nghe thấy tiếng tim đập của chính mình một tiếng thanh thanh nhảy
vào trong tai chính mình, giống như có cái gì đó đang vang lên ở bên tai.
Mộ Dung Phong đột nhiên thoải mái cười, có Tiểu Ngũ
hiểu biết này cùng hắn đối với Tư Mã Cường mà nói là một chuyện thực may mắn.
Tư Mã Cường kỳ thật không xem như là người có dã tâm, chính là theo như lời Nhã
Lệ nói, nếu không gặp phải Hồng Ngọc nói không chừng Tư Mã Cường đã sống như
một Tư Mã Nhuệ thứ hai. Tiểu Ngũ tuy rằng là một nô tỳ nhưng đáy lòng thiện
lương, làm người ôn nhu hiền thục, vừa lúc có thể an ủi trái tim bị thương của
Tư Mã Cường.
Hy vọng hai người bọn họ có thể hạnh phúc.